"Trên đời này sẽ có người không yêu con gái mình sao?" Vẻ mặt Đường Đường mờ mịt: "Mẹ em qua đời từ rất sớm, nhưng em biết mẹ yêu em, nếu không yêu em cũng sẽ không đặt tên Đường Đường cho em, mẹ yêu nhất là hải đường, tên này còn có một nghĩa khác, em là điềm* tâm của mẹ.
"
*Điềm: ngọt.
"Có, bà ta yêu bản thân hơn tất cả, cho nên đối với bà ta mà nói, chị cũng không tính là gì.
" Vân Cẩm Thời thấp giọng nói: "Nếu có thể lựa chọn, chị thà rằng cha mẹ đã mất khi mình vừa ra đời.
"
Cô dứt khoát như vậy, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo một tia tàn nhẫn, khiến người ta không khỏi suy nghĩ, mẹ của cô rốt cuộc đã làm chuyện thế nào, mới khiến cho cô hận đến nông nỗi như thế.
Đường Đường rất lo lắng, cô ấy ngẩng đầu nhìn cô, giọng mềm mại: "A Thời! "
"Đều đã qua rồi, xin lỗi em, chị không nên đưa cảm xúc của mình vào! "
"Không sao, chỉ là em có chút khó chịu, A Thời tốt như vậy, sao lại có người nỡ không yêu chị chứ?" Đường Đường dang tay ôm cô: "Nhưng không sao hết, sau này có em, em yêu A Thời, cũng sẽ vĩnh viễn yêu A Thời, A Thời đừng buồn nữa được không?"
Vân Cẩm Thời nghĩ, em ấy thật sự là điềm tâm, còn ngọt hơn cả mật đường.
Mạnh Thiệu Kỳ rất nhanh đã chọn xong diễn viên mới, nói chuyện hủy hợp đồng với Văn Tư Kỳ, hiện giờ danh tiếng của Văn Tư Kỳ đã vô cùng thối, dù thế nào cũng là cô ta vi phạm hợp đồng trước, đương nhiên không thể nói gì nữa.
Chủ yếu là vì hiện giờ công ty của cô ta đã từ bỏ cô ta, bất luận Tưởng Văn có ly hôn hay không cũng sẽ không bỏ qua tiểu tam này, huống chi những chuyện cô ta làm trước đây đều bị vạch trần từng chuyện từng chuyện một, thậm chí đã đủ lên tòa.
Chỉ riêng tội cố ý gây thương tích cũng khiến cô ta lãnh đủ.
Thấy kết cục cô ta như vậy, trong lòng Vân Cẩm Thời cuối cùng cũng thở ra một hơi khó chịu, cô đã đối mặt với ác ý của quá nhiều người, bị người ta nhằm vào cũng được, bị người ta ức hiếp cũng được, đều đã quen, cũng không quá mức để trong lòng, nhưng khi người chịu tổn thương là Đường Đường, cô có phần không chịu được.
Tuy Đường Đường đã vào tuổi gần trưởng thành, nhưng tâm trí vẫn là một đứa bé, một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp trẻ trung, tâm trí trẻ con, một khi bị lừa bán sẽ gặp phải chuyện xấu thế nào, là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vì sao lại có người có thể hạ thủ như thế với một đứa bé như Đường Đường?
Hơn nữa phần ác ý này là bởi vì cô ta không thích Vân Cẩm Thời, thậm chí Vân Cẩm Thời còn chưa từng đắc tội cô ta, chưa từng hại cô ta, cũng không cản đường cô ta.
Khó trách có người nói, địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian*.
*Một câu trong vở kịch "The Tempest" (Giông tố) của William Shakespeare.
Sự hiểm ác của lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Cho nên dù cho ma quỷ này có kết cục thế nào, Vân Cẩm Thời đều cảm thấy không quá đáng, chẳng qua là cô ta gieo nhân nào gặt quả ấy, không có gì đáng để đồng tình, thậm chí Vân Cẩm Thời còn muốn mắng một tiếng đáng đời.
Sau đó không lâu, Phong Tuyết cũng vào đoàn phim, bọn họ huấn luyện suốt một tháng mới chính thức bắt đầu quay chụp, lúc chuẩn bị quay chụp, phần quay bổ sung của nữ chính bên chỗ Mạnh Thiệu Kỳ cũng đã quay xong, khi đó Vân Cẩm Thời còn qua lại mấy bận, bổ sung thêm những cảnh cần thiết.
Bản thân Mạnh Thiệu Kỳ là một đạo diễn rất có tiếng, khi phần dựng phim của bộ phim này còn chưa kết thúc thì đã có đài truyền hình liên hệ bọn họ để mua quyền phát sóng độc quyền.
Cho nên chỉ cần thông qua kiểm duyệt là lập tức có thể phát sóng ngay.
Điều thú vị chính là, nữ minh tinh thế thân cho Văn Tư Kỳ chính là người khi trước bị Văn Tư Kỳ làm hại ngã gãy chân, mất đi một vai diễn tốt, Đỗ Hỉ Hỉ.
Vân Cẩm Thời gặp qua cô ấy hai lần, vốn nghĩ Đỗ Hỉ Hỉ là một cô gái tính tình rất tốt rất dịu dàng, nói không chừng còn có chút ngốc bạch ngọt, nếu không sao lại bị ức hiếp thảm như vậy.
Gặp mặt mới phát hiện, tính cách Đỗ Hỉ Hỉ có chút giống với Tiêu Nam, tùy tiện, cởi mở vô cùng, còn có vẻ như đã thân quen từ lâu, điểm tương tự nhất giữa hai người bọn họ có lẽ là ở chỗ thiện lương, tựa như khi trước Tiêu Nam liếc mắt một cái đã nhìn ra Vân Cẩm Thời và Du Lê không hòa nhập, ngầm bị xa lánh, bèn cố ý đến kết bạn với hai người các cô, Đỗ Hỉ Hỉ cũng là dạng người bề ngoài tùy tiện, thật ra tâm tư rất tinh tế, rất thích giúp đỡ người khác.
Vân Cẩm Thời rất thích tính cách của cô ấy, càng nhiều hơn có lẽ là vì Tiêu Nam, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên tuy thời gian ở gần không lâu nhưng hai người vẫn khá thân thiết.
Một người mới gặp nhưng đã như thân quen, một người phát ra thiện chí, cho dù không thể nào lập tức trở thành bạn bè thân thiết, cũng sẽ trở thành người quen.
Đỗ Hỉ Hỉ cũng đề cập tới chuyện Văn Tư Kỳ lần đó: "Thật ra tôi rất cảm kích cô ta, vì cô ta mà tôi đánh mất một vai diễn hay, nhưng lại bởi vì vậy mà lịch trình có thời gian trống, tôi đã lấy được một vai diễn rất tốt, nhưng chuyện này cũng không trở ngại tôi nguyền rủa cô ta, dù sao cô ta thật sự rất rác rưởi.
"
Đỗ Hỉ Hỉ xoa tay: "Tôi từng học Tán đả*, thật muốn đi trùm bao tải cô ta.
"
*Tán đả (Sanda): là một trong ba dạng của Tán thủ (Sanshou) - môn võ chiến đấu tay không tự do của Trung Quốc.
Du Lê cũng tới đây một chuyến, thứ nhất là mang đến tin tức cho Vân Cẩm Thời, thứ hai đương nhiên là vì có chính sự phải làm, bởi vì cùng hợp tác với Mạnh Thiệu Kỳ đánh bại Văn Tư Kỳ, hai người Du Lê và Mạnh Thiệu Kỳ cũng nhanh chóng trở nên thân thiết.
Dù sao vật họp theo loài, bạn bè của bạn bè trở thành bạn bè cũng là một chuyện rất bình thường.
Sau khi thân thiết Mạnh Thiệu Kỳ đã nói: "Bộ phim này của bọn tôi hình như vẫn chưa xác định nhạc mở đầu và kết thúc phim, nếu cô có hứng thú thì viết ca khúc giúp tôi đi.
"
Du Lê mỉm cười: "Bộ phim truyền hình đầu tiên A Thời nhà tôi có vai diễn chính, đương nhiên tôi phải hát ca khúc chủ đề cho cậu ta rồi, anh cứ yên tâm giao cho tôi.
"
Vì thế hai người tâm đầu ý hợp, cấu kết với nhau làm chuyện xấu, cả ngày dính lấy nhau nghiên cứu ca từ, nếu không phải Vân Cẩm Thời biết Du Lê thích con gái, có lẽ sẽ nghĩ giữa hai người bọn họ nảy sinh gian tình.
Vân Cẩm Thời lại bắt đầu cuộc sống bận rộn, thậm chí còn bận hơn so với lúc ở đoàn phim trước, nhất là sau khi chính thức bấm máy, dù sao sau khi bộ phim trước dựng xong nộp lên xét duyệt, đến khi xét duyệt được thông qua sẽ bắt đầu tuyên truyền.
Đến lúc đó Vân Cẩm Thời cũng phải đi theo lên đủ loại chương trình giải trí, đi khắp nơi quảng bá cho bộ phim mới của bọn họ.
Vì để dành ra thời gian tuyên truyền, số cảnh quay mỗi ngày của Vân Cẩm Thời cũng phải càng nhiều hơn so với người khác, dù sao tuyên truyền bộ phim trước cũng không thể ảnh hưởng đến việc quay chụp của bộ phim này, cho dù đạo diễn không ngại, nhưng trong lòng cô cũng phải hiểu rõ.
Vân Cẩm Thời bận rộn như vậy, Đường Đường thật sự rất đau lòng, bèn ngày ngày nghiên cứu thực đơn, về đến nhà liền nấu cho cô ăn.
Ban ngày theo đoàn phim làm trợ lý, buổi tối trở về nhà nghiên cứu thực đơn, Đường Đường cũng rất mệt, dù sao tuổi cô ấy vẫn còn nhỏ, lại còn đang trong giai đoạn trưởng thành, Vân Cẩm Thời không chịu để cô ấy mệt mỏi như vậy, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ chủ động nhận việc nấu cơm.
Đương nhiên Đường Đường không chịu, muốn làm nhiều chuyện hơn, để Vân Cẩm Thời có thể nghỉ ngơi cho tốt, nhưng Vân Cẩm Thời cũng không chịu để cô ấy vất vả, cuối cùng tranh tới cướp lui, liền theo như giao hẹn, nếu Vân Cẩm Thời thật sự mệt đến không muốn nhúc nhích thì để Đường Đường làm, nếu Vân Cẩm Thời không quá mệt sẽ tự làm.
Cuộc sống tuy rằng có chút mệt mỏi, nhưng cũng phong phú vô cùng.
Đường Đường theo Chu Mạt học tập làm thế nào để trở thành một trợ lý tốt, sau khi xuất sư cũng ra hình ra dáng, hơn nữa bởi vì Chu Sâm cũng nhận kịch bản mới, không có thời gian đến tìm Vân Cẩm Thời chơi, tinh thần Đường Đường lại thở phào nhẹ nhõm.
Hiện giờ cô ấy cần đề phòng chỉ có một Phong Tuyết, bởi vậy hận không thể một ngày 24 giờ đều nhìn chằm chằm Phong Tuyết, tránh cho chị ta lại làm ra chuyện gì quá đáng, ví dụ như hôn trộm A Thời của cô ấy.
Chớp mắt đã đến tháng bảy, Văn Tư Kỳ dần không có tin tức, chỉ riêng bồi thường cũng đã khiến cô ta sức cùng lực kiệt, bồi thường hết tiền mấy năm nay kiếm được thậm chí còn không đủ, giới giải trí này không cần phải nghĩ, không biết bao nhiêu người chuẩn bị liên thủ phong sát cô ta, huống chi danh tiếng của cô ta đã thối đến không chịu được, ngoại trừ nhóm fans não tàn ít ỏi của cô ta, vốn không có người nào nói giúp cô ta.
Cô ta không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, người ghét cô ta hận không thể đốt pháo chúc mừng, nhưng càng cần chúc mừng hơn nữa là sinh nhật Đường Đường.
Hôm nay Vân Cẩm Thời quay xong từ sớm, không tăng ca như bình thường, cô đến chợ mua một đống thức ăn trước, Đường Đường còn có chút mờ mịt: "Sao lại mua nhiều đồ ăn như vậy? Cho dù cho vào tủ lạnh cũng sẽ không còn tươi nữa! "
Dù sao hai người bọn họ ăn không bao nhiêu, nếu để tủ lạnh thời gian dài sẽ rất dễ dàng bị hỏng, dù là bị héo cũng sẽ ăn không ngon.
"Yên tâm đi, sẽ sớm ăn hết thôi.
" Vân Cẩm Thời rất bình tĩnh nói.
Đường Đường ngơ ngác nghiêng đầu, không rõ tại sao Vân Cẩm Thời lại nói vậy, nhưng vẫn đi theo cô giống như một cái đuôi nhỏ mua thứ này thứ nọ, bởi vì việc quay phim hôm nay kết thúc sớm, cho nên lúc về đến nhà mới chỉ hơn năm giờ, còn chưa mở cửa Đường Đường đã cảm giác có chút không đúng, bên trong có tiếng động.
Đến khi mở cửa ra, Đường Đường liền choáng váng, sao trong nhà cô ấy lại nhiều người như vậy? Hai người đang ngồi trên sofa chơi trò chơi kia rõ ràng là đạo diễn và nam chính đoàn phim trước.
Suy cho cùng thì thời buổi này người mặc kệ là đi đến đâu đều phải mang kính râm thật sự rất ít, nhất là ở trong nhà, đặc trưng này của Mạnh Thiệu Kỳ vô cùng dễ thấy.
Nam chính phim trước trái lại không dễ thấy như vậy, anh ta đang khoanh chân ngồi trên sofa, một đôi tất đủ màu vô cùng kích thích thẩm mỹ người khác.
Hai người đều ngậm snack khoai tây, mơ hồ không rõ nói gì đó, chơi trò chơi đến mất lý trí.
Vấn đề là, bọn họ không có chìa khóa làm sao vào cửa được? Đường Đường nhìn xung quanh một vòng, lại trông thấy Phong Tuyết, lúc hai người các cô rời đoàn phim Phong Tuyết còn chưa quay xong cảnh cuối cùng mà, bây giờ đã ngồi trong nhà các cô, cầm điều khiển từ xa liên tục chuyển kênh.
Và cả!
Tại sao Đỗ Hỉ Hỉ cũng ở đây?
Hai người Vân Cẩm Thời và Đường Đường vừa mới vào cửa, còn chưa thay giày, phía sau lại vang lên tiếng bước chân, Du Lê tay trái xách hộp bánh kem, tay phải cầm một cái hộp, vội vã đi từ dưới lầu lên.
"Ồ, về muộn vậy? Tôi còn tưởng lúc này đang ăn đấy, là tôi đánh giá cao cậu rồi.
" Du Lê thở phì phò lên lầu: "Tránh đường chút, để tôi vào trước, nặng quá.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...