Bởi vì biểu hiện lúc trước của Chu Sâm rất kỳ quái, ít nhất Vân Cẩm Thời không thể hiểu được, cho nên theo bản năng cô ngẩng đầu quan sát màn diễn đầu tiên của Chu Sâm.
Chưa nói con người Chu Sâm này thế nào, dù sao Vân Cẩm Thời cũng không quen biết anh ta nên không thể nào phán xét, nhưng kỹ thuật diễn xuất của anh ta quả thật không tệ, chẳng trách được xưng là người có kỹ thuật diễn tốt nhất trong thế hệ tiểu sinh này.
Tuy rằng cách nói kia mang cảm giác khoa trương rõ ràng, nhưng giữa những tiểu sinh trẻ tuổi, có lẽ Chu Sâm có thể xếp ở vị trí phía trên.
Câu suy một ra ba kia của Chu Sâm tuy rằng là cách nói khiêm tốn, nhưng Vân Cẩm Thời nhìn thấy biểu hiện của anh ta, quả thật có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt, tuy rằng giây tiếp theo Chu Sâm đã bị Mạnh Thiệu Kỳ hô ngừng lại.
"Quay lại cảnh này, Chu Sâm cậu nghiêm túc chút cho tôi."
Đạo diễn của bọn họ...!quả đúng là đặc biệt nghiêm khắc mà.
Chu Sâm quay xong mấy cảnh là sẽ có thời gian nghỉ ngơi, dù sao hiện tại vẫn đang là mùa hạ, thời tiết nóng bức hơn nhiều, cổ trang lại còn vừa dày vừa nặng, quay xong mấy cảnh mồ hôi của anh ta đã làm ướt hết lớp hóa trang, cần phải bổ trang mới được.
Chu Sâm rất tự nhiên an vị bên cạnh Vân Cẩm Thời, sau đó lập tức có trợ lý và chuyên viên hóa trang tụ lại đây, một người đưa nước, một người bổ trang.
Chu Sâm bởi vì đang hóa trang nên không thể quay đầu, cười tủm tỉm liếc mắt nhìn sang Vân Cẩm Thời: "Biểu hiện vừa rồi của tôi có được không?"
"Tốt lắm." Vân Cẩm Thời nói lời này cũng không phải tâng bốc anh ta, dù sao Vân Cẩm Thời làm quần chúng đã lâu, tự thân tuy rằng không có kinh nghiệm diễn xuất nhiều lắm, nhưng đã xem qua diễn xuất của rất nhiều tiền bối.
Kỹ thuật diễn xuất của Chu Sâm tuy rằng vẫn kém so với ảnh đế ảnh hậu, nhưng trong thế hệ trẻ, quả thật cũng là cực kỳ xuất chúng.
"Cảm ơn." Chu Sâm cười nói: "Rốt cuộc cũng đến lượt tôi nói những lời này, có thể khiến em khen tôi, trong lòng tôi vẫn có chút cảm giác được yêu thương mà lo sợ, bởi vì tôi biết em không phải nói có lệ."
"Sao anh xác định tôi không phải?"
"Nếu em nói có lệ chắc chắn sẽ nói tôi xuất sắc." Chu Sâm nháy mắt, sau đó nói: "Cho nên có muốn làm bạn với tôi không?"
"Đừng cười." Chuyên viên hóa trang nắm lấy cằm Chu Sâm "Phấn lọt vào rãnh cười cả rồi."
Chu Sâm:...
Chu Sâm không được nghỉ ngơi bao lâu lại đi quay tiếp, chuyên viên hóa trang dọn dẹp túi trang điểm, Vân Cẩm Thời chủ động đưa một chai nước cho chị ta: "Chị Lý."
Đúng vậy, người đến đây hóa trang cho Chu Sâm chính là chị Lý, chị ta cũng xuất thân từ chuyên viên hóa trang, chỉ là hiện tại đã thống nhất quản lý cả phục trang hóa trang đạo cụ, rất ít khi hóa trang cho người khác.
Chuyên viên hóa trang của Chu Sâm hôm nay có việc nên không thể tới, bèn để chị ta làm.
Chị Lý nhận lấy chai nước không mở ra, liếc mắt nhìn Vân Cẩm Thời một cái rồi nói: "Đừng thân cận với cậu ta quá."
"Cảm ơn chị Lý."
"Cô không hiếu kỳ là vì sao ư?" Chị Lý nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời lắc đầu: "Chị cũng sẽ không hại em."
Cô nói vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không vì lấy lòng người mà xen lẫn chút cố ý, chị Lý cũng sửng sốt một chút, chị ta không khỏi cong môi, sau đó nói: "Chu Sâm rất đào hoa, thích chơi trò xem người trong đoàn như vợ chồng, xong vai liền chấm dứt, lần này có lẽ đã nhìn trúng cô, đương nhiên, nếu cô cũng muốn đi đường tắt như vậy, con đường không tệ như thế, dù sao Chu Sâm này tuy rằng có hơi đào hoa nhưng đối xử với người tình vẫn rất tốt, nếu cô chơi đùa với cậu ta, có thể lấy được không ít tài nguyên từ chỗ cậu ta."
Những lời nói kia của chị Lý khiến người ta nghe còn cảm thấy có chút mỉa mai, nhưng Vân Cẩm Thời thật sự rất cảm kích: "Em biết rồi, cảm ơn chị Lý."
Chị Lý cũng không nói gì, mang túi trang điểm rời đi.
Nhân viên đoàn phim như bọn họ cũng không phải dưới trướng một đạo diễn nào cố định, cho nên thấy được nhiều, biết được cũng nhiều hơn, chẳng qua miệng không kín sẽ không làm được công việc này, làm cũng sẽ không lâu, cho nên những minh tinh có hiểu biết, lý lịch càng lâu dài càng bị bôi đen nhiều, có chút đầu óc cũng sẽ không đắc tội những người như chị Lý.
Tiễn chị Lý đi, trong khoảng thời gian ngắn Vân Cẩm Thời có chút không yên lòng đọc kịch bản, chủ yếu cô suy nghĩ rất nhiều khả năng, cuối cùng cũng không nghĩ ra được Chu Sâm tiếp cận cô là vì muốn tán tỉnh cô...
Ánh mắt cô nhìn Chu Sâm cũng có chút kỳ quái, thật không phải cảm thấy bản thân không xinh đẹp, chủ yếu là vì Giang Trấn, Giang Trấn coi trọng cô hẳn không ít người biết, Chu Sâm còn chấp nhất muốn theo đuổi cô như vậy sao?
Sau khi nhìn Chu Sâm đôi lần, Vân Cẩm Thời lại nghiêm túc xem kịch bản, hai ngày này cô đã đọc đi đọc lại kịch bản mấy lần, không chỉ là nội dung của Tố Vân, mà nội dung tình tiết của những nhân vật khác cũng từng đi sâu vào tìm hiểu, suy cho cùng phải nhìn được đầy đủ câu chuyện mới có thể hiểu biết hoàn toàn vai diễn này.
Vân Cẩm Thời thật sự rất nghiêm túc đưa bản thân nhập vào vai diễn Tố Vân, trải nghiệm tâm tình của nhân vật này, nhất là giai đoạn sau khi hắc hóa thật sự là không dễ diễn, có sự chênh lệch hình tượng khá lớn với giai đoạn trước.
Dù sao giai đoạn trước Tố Vân là loại người ngoài mặt thanh lãnh, nhưng trong xương cốt là cô gái đơn thuần, cho dù có người theo đuổi, nhưng không ai dám va phải trước mặt cô ấy, cho nên đối với tình yêu cô ấy hoàn toàn không biết gì cả.
Cho đến khi gặp nam chính.
Vân Cẩm Thời lại cân nhắc đến quá trình chuyển biến tâm lý của Tố Vân, lúc Mạnh Thiệu Kỳ nghỉ ngơi còn kéo anh ta hỏi mấy vấn đề, Mạnh Thiệu Kỳ cũng rất nghiêm túc giải thích cho cô, cho đến buổi chiều, Mạnh Thiệu Kỳ bỗng hỏi cô: "Xem kịch bản thế nào rồi?"
"Cảm giác vẫn còn thiếu chút gì." Vân Cẩm Thời thành thật nói.
"Cứ xem kịch bản mãi cũng không được, lát nữa quay xong Văn Tư Kỳ, cô diễn thử một lượt đi, đừng sợ, có vấn đề tôi cũng sẽ không mắng quá hung đâu, trước tiên cô thử thâm nhập vai diễn xem." Mạnh Thiệu Kỳ đẩy kính, sau đó nói: "Cảnh này đi, cô học thuộc lời thoại đi."
"Vâng đạo diễn." Vân Cẩm Thời nhìn lời thoại, là đối diễn với Chu Sâm, bất luận Chu Sâm là hoa hoa công tử hay là thanh niên phóng đãng, rèn luyện nghề nghiệp của anh ta không tồi, Vân Cẩm Thời cũng sẽ không kỳ thị anh ta.
"Đừng căng thẳng." Mạnh Thiệu Kỳ còn cố ý dặn dò cô một câu.
Anh ta xem Vân Cẩm Thời là một người mới trăm phần trăm, dù sao từng làm quần chúng cũng không thể cho cô quá nhiều kinh nghiệm, làm quần chúng không cần suy nghĩ quá nhiều, vị trí đi đứng trước màn ảnh gì đó cứ nghe người ta chỉ huy là đủ rồi.
Mạnh Thiệu Kỳ còn có chút lo lắng khả năng chịu áp lực của Vân Cẩm Thời.
Anh ta lại không nghĩ tới, một cô gái đắc tội Giang Trấn, thà làm quần chúng cũng không muốn bị quy tắc ngầm, lại vẫn không muốn rời khỏi giới, khả năng chịu đựng của tâm lý có thể kém ư?
Vân Cẩm Thời chuẩn bị thật lâu, trong giây phút chờ được gọi vào kia, trong lòng cô vẫn sinh ra một tia căng thẳng, chẳng qua cũng chỉ một thoáng ấy thôi, chị Lý hóa trang cho cô dường như cũng có hiểu biết sai về cô, nhạt nhẽo an ủi cô một câu: "Cũng không phải cảnh diễn đầu khi khai máy, NG* cũng không sao, tôi trông dáng vẻ cô cũng không giống sẽ bị mắng đến khóc đâu."
"Cảm ơn chị Lý, em sẽ không bị mắng khóc." Vân Cẩm Thời cười nói.
"Cũng không phải tôi đang an ủi cô." Chị Lý mặt không biến sắc nói: "Mau đi đi."
*NG: not good, cảnh quay lỗi, không đạt chất lượng.
Lúc Vân Cẩm Thời đã đi đến trước ống kính, Chu Sâm vẫn mang dáng vẻ tươi cười tủm tỉm kia: "Đừng lo lắng, tôi cảm thấy em có thể, lát nữa tôi với em sẽ đối diễn đúng không? Tôi cũng không ngờ đạo diễn lại cho em lên sớm như vậy, sớm biết vừa rồi lúc nghỉ ngơi đã đối diễn với em nhiều một chút rồi, nói không chừng sẽ giúp ích được cho em một chút."
"Chu Sâm, cậu lên cơn gì vậy?" Mạnh Thiệu Kỳ thật sự muốn tháo kính râm xuống cho anh ta một ánh mắt xem thường: "Chuẩn bị, các bộ phận đã sắp xếp xong, chỉ chờ cậu."
Chu Sâm thu nụ cười lại, lúc Mạnh Thiệu Kỳ hô action thì chính thức tiến vào trạng thái, cảnh diễn này không tính là quá khó, kể về tình tiết sau khi Tố Vân và nam chính Hề Sướng cùng đi vào hiểm cảnh, Tố Vân bị thương, hai người trốn chạy trong cơn mưa đêm, sau đó đi vào một ngôi miếu hoang.
Y phục cả hai đều ướt sũng, nhưng đường nét cơ thể của nữ giới và nam giới không giống nhau, sau khi y phục ướt, dáng người lả lướt cùng đường cong duyên dáng của Tố Vân rốt cuộc không che khuất được, loại trạng thái nửa kín nửa hở này ngược lại càng có vẻ mê người.
Hề Sướng hiển nhiên là nhìn đến ngây người, ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm cơ thể Tố Vân, nỉ non một câu: "Thật lớn..."
Tố Vân thẹn quá hóa giận, dù miệng vết thương trên người còn đang đổ máu, vẫn rút kiếm đặt trên cổ Hề Sướng: "Tên háo sắc!"
Mồm mép Hề Sướng vô cùng linh hoạt, trên cổ còn kề một thanh kiếm, vẫn có thể miệng lưỡi trơn tru: "Sao tôi lại là tên háo sắc? Tôi nói ngực cô...! ôm chí lớn không được sao? Cô xem nếu không phải cô có chí lớn, tôi đã sớm chết."
"Ngươi..." Tố Vân tính cách đơn thuần, nếu là người khác chắc chắn có thể cãi lại Hề Sướng, nhưng nàng lại không thể, rõ ràng nàng rất tức giận lại không biết nên mắng Hề Sướng thế nào, tức giận đến run người.
Tố Vân run lên, bộ phận nào đó cũng liên tục phập phồng theo, Hề Sướng lúc ấy liền ngây ngốc, đừng thấy hắn miệng lưỡi trơn tru, thật ra hắn cũng chỉ là tiểu thanh niên đơn thuần, chẳng qua là thích ba hoa chích chòe, hắn nhìn chằm chằm Tố Vân, chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt.
Mặt Tố Vân không hiểu sao ửng đỏ một chút, là đại sư tỷ được người người kính trọng, nàng chưa bao giờ bị khinh nhờn như thế, nhất thời vừa uất ức vừa phẫn nộ, đã sớm không duy trì được vẻ thanh lãnh.
"Cut, Chu Sâm! Cậu làm cái quái gì vậy?" Mạnh Thiệu Kỳ tức giận, một cảnh diễn rất tốt, Vân Cẩm Thời biểu hiện không tệ, sao tới phiên Chu Sâm này liền kẹt lại?
Lời thoại đâu? Đừng nói với anh ta là quên rồi nhé!
Chu Sâm giật mình, nhanh chóng nói: "Ngại quá đạo diễn, là lỗi của tôi, vừa rồi không biết sao đầu óc đột nhiên mơ hồ, làm lại lần nữa đi."
Đương nhiên anh ta không chịu thừa nhận, trong khoảnh khắc nhìn thấy Vân Cẩm Thời, đột nhiên lại có chút quên lời, đây đương nhiên không phải bởi vì thấy đường cong thân thể xinh đẹp của Vân Cẩm Thời, trong giới giải trí chưa bao giờ thiếu phụ nữ dáng người đẹp, trong mấy người bạn gái anh ta qua lại cũng có không ít người trước lồi sau vểnh.
Chủ yếu là trong nháy mắt kia, gương mặt Vân Cẩm Thời mang theo một vẻ thanh lãnh và tức giận, trên gương mặt dần hiện lên một thoáng ửng hồng, một chút thẹn thùng kia tựa như hoa quỳnh bung nở, khiến anh ta bất tri bất giác sửng sốt, quên đáp lời.
Có lẽ giống như phụ nữ thích đàn ông cao ngạo lãnh đạm, là bởi vì người đàn ông kia lãnh đạm với tất cả mọi người, lúc lộ ra vẻ dịu dàng với người yêu, lại là lúc cảm động nhất.
Đàn ông cũng thích phụ nữ thanh lãnh nhưng ở trước mặt bản thân lại lộ vẻ thẹn thùng, cho dù là diễn xuất, anh ta cũng không cưỡng lại được.
Tính sai rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...