Mặt Phó Lập Diệp bỗng chốc đỏ bừng đến tận mang tai, anh cảm giác bàn tay đang cầm điện thoại cũng không còn là của mình nữa, cả người cứng đờ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm xuống đất không dám ngẩng đầu.
Nụ cười của Tô Hân như ánh mặt trời chiếu vào lòng anh, giống như buổi trưa đầy nắng sau giấc ngủ trưa, cảm giác còn vui hơn cả việc đối chiếu dữ liệu thí nghiệm hoàn hảo, còn ngọt hơn cả cốc nước mật ong mà chị gái pha cho.
Phó Lập Diệp cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, anh có hơi sợ hãi cảm giác kỳ lạ này.
Anh cứ cúi đầu không dám nhìn Tô Hân nữa, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Tô Hân không hiểu sao Phó Lập Diệp cứ nhìn chằm chằm xuống đất, cũng tò mò nhìn theo, nhưng rõ ràng là chẳng có gì.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây tham quan, lần sau tôi có thể dẫn anh đi xem phim trường.
" Đến rồi đi mà không đáp lại thì thật là thô lỗ.
Tô Hân cho rằng đối phương không giống người bình thường, liền nói thêm một câu: "Nếu như anh có hứng thú.
"
Không ngờ Phó Lập Diệp lập tức hoàn hồn, đáp ngay: "Có, tôi có hứng thú.
"
Khi Phó Lập Diệp ngẩng đầu lên trả lời, lại nhìn thấy Tô Hân, anh luôn cảm thấy Tô Hân như có ma thuật, sau khi nhìn thấy nụ cười đó cả người anh không ổn chút nào, người nóng lên, mềm nhũn không còn chút sức lực.
Cuối cùng Phó Lập Diệp như bị phong ấn đứng im tại chỗ, nhìn Tô Hân từng bước đi ra khỏi tòa nhà.
Tô Hân ngượng ngùng quay đầu lại, vẫy tay với anh mấy cái.
Anh chẳng muốn làm gì khác, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng điện thoại lại không có động tĩnh gì.
Có phải anh nên nhắn tin cho Tô Hân không? Ví dụ như hỏi xem đã đến đâu rồi, giống như mẹ và chị gái hay quan tâm anh.
Nhưng Tô Hân rất lợi hại, có thể tự bắt xe, có thể tự về nhà, Tô Hân không giống anh là một người mù đường.
Mặc dù biết Tô Hân rất lợi hại, anh vẫn có chút lo lắng.
Phó Lập Diệp mở khung thoại với chị gái, sao chép mấy chữ chị gái hay gửi cho mình rồi nhắn cho Tô Hân, tiếp tục chờ tin nhắn của cô.
Vừa về đến đoàn phim, Tô Hân đã thấy tin nhắn đầu tiên Phó Lập Diệp gửi, "Đã đến nơi chưa?"
Tô Hân suy nghĩ một chút, trả lời với một biểu tượng cảm xúc cười toe toét, "Đến rồi, đừng lo lắng.
"
Nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, Phó Lập Diệp vui mừng click mở, vừa nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tô Hân liền mỉm cười không ngớt.
Vẻn vẹn mấy chữ đơn giản vậy mà anh đọc đi đọc lại mấy lần.
Ừm, nhất định lúc nhắn tin Tô Hân cũng cười như vậy.
Phó Lập Diệp cảm thấy mình bị bệnh rồi.
Anh cũng không biết là bị bệnh gì, chỉ là không muốn làm thí nghiệm nữa, không muốn nghiên cứu dữ liệu, chỉ muốn nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên điện thoại mà cười ngây ngô.
Anh còn học được cách xem lại vòng bạn bè, nhìn thấy vài dòng trạng thái ít ỏi của Tô Hân cũng cười vui vẻ.
Tô Hân sống lại chưa được bao lâu, vòng bạn bè cũng không đăng tải nhiều, chỉ là mấy nội dung như cơm hộp của đoàn phim khá ngon, hôm nay lại là một ngày may mắn,!
Phó Lập Diệp nghiên cứu tỉ mỉ từng bức ảnh, bao gồm cả cách phối hợp dinh dưỡng và lượng calo của hộp cơm đó.
Vẻ mặt nghiêm túc của anh chẳng khác gì lúc làm thí nghiệm.
Ngoại trừ khóe miệng luôn nhếch lên.
Các đồng nghiệp xung quanh không ai nhận ra dáng vẻ này của vị tiến sĩ Phó thường ngày, nếu không chắc chắn sẽ lôi anh sang viện nghiên cứu bên cạnh để kiểm tra sóng não.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...