Lạc Huyền Ca nhìn xung quanh phòng, sau đó lại đi đến bên cửa sổ ngắm hòn non bộ và hồ nước, thầm nghĩ nơi này cũng thật không tồi.
Qua hồi lâu, An Nhược Thủy thay xong quần áo, gõ gõ lên cánh cửa.
"Đi thôi."
"Ừm." Lạc Huyền Ca vội vàng đuổi theo nàng, hỏi ra thắc mắc mà cô không thể giải đáp: "Vì sao khi Hứa Như nhìn thấy Trương Mạn Mạn lại có phản ứng kỳ lạ như vậy?"
"Ý cô là, Hứa Như hôm nay đột nhiên thay đổi dáng vẻ, là bởi vì Trương Mạn Mạn?" Lúc đó An Nhược Thủy cho rằng có lẽ Hứa Như đột nhiên phát bệnh, lại không thể nghĩ ra là có liên quan đến nữ nhân kia.
Lạc Huyền Ca gật đầu: "Ừm, cả thời điểm Tiểu Manh nhập viện ngày đó, Trương Mạn Mạn cũng tới thăm nàng, còn hỏi Tiểu Manh, cô ta có giống Bạch Liễu hay không. Lúc ấy cảm xúc của Tiểu Manh tựa như mất đi khống chế, không phải tức giận mà là sợ hãi, mắng Trương Mạn Mạn là kẻ điên. Chẳng lẽ các nàng đã quen nhau từ trước hay sao?"
Hai người đi đến phòng khách, ngồi xuống bàn ăn, người giúp việc liền đem bữa tối lên.
An Nhược Thủy nhìn đồ ăn bày biện trước mặt, tuy đều là những món ngày thường nàng thích nhất nhưng giờ phút này một chút hứng thú cũng không có.
"Sao cô biết người ta không phải tức giận mà là sợ hãi?" An Nhược Thủy cười nhẹ.
Lạc Huyền Ca trầm mặc hồi lâu, thời điểm Thánh Nữ giết người, nạn nhân trước khi chết đều sẽ toát ra cảm xúc như vậy. Hữu Hộ Pháp nói bọn họ không phải sợ hãi cái chết, mà là sợ quái vật kia. Lạc Huyền Ca thực sự hiểu loại cảm xúc này, nhưng hiện tại lại khó mà giải thích rõ ràng cho đối phương.
"Được rồi, cứ coi như cô nói đúng. Mạnh Tiểu Manh sợ hãi Trương Mạn Mạn, nhưng vì lý do gì đây?" An Nhược Thủy vừa nói vừa thay Lạc Huyền Ca gắp đồ ăn.
"Tôi không biết. Nhưng hôm nay nhìn Hứa Như cũng có vẻ sợ hãi Trương Mạn Mạn, giống như là nhìn thấy quái vật. Sợ đến mức không có phản kháng, tôi cho rằng bọn họ quen nhau từ trước, hơn nữa Trương Mạn Mạn khả năng đã làm ra chuyện gì đó khiến Hứa Như cực kỳ cực kỳ sợ nàng. Tới mức hiện tại chỉ cần nhìn thấy Trương Mạn Mạn, nội tâm liền sinh ra sợ hãi." Lạc Huyền Ca vô cùng nghiêm túc. Tựa như mỗi khi võ lâm nhắc đến Hữu Hộ Pháp và đàn cổ, đều sẽ toàn thân run rẩy, ngậm miệng im thin thít không dám hé răng.
An Nhược Thủy mơ hồ cảm thấy có một số việc dần dần rõ ràng, buông đũa xuống, lấy ra di động: "Tôi gọi điện thoại một chút, cô ăn trước đi."
"Được." Lạc Huyền Ca bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm ăn cơm.
An Nhược Thủy cầm di động bước ra ngoài, gọi cho anh trai.
An Tuấn Phong: "Sao vậy? Giờ này em ăn cơm chưa?"
"Em đang ăn." An Nhược Thủy nói tiếp: "Anh, em có việc muốn hỏi."
"Ừm, hỏi đi." An Tuấn Phong đang bận họp, bất quá hắn luôn rất cưng chiều em gái.
An Nhược Thủy: "Anh, 5 năm trước em từng nói muốn làm diễn viên, anh liền sáng lập công ty giải trí. Khi ấy Hứa Như vừa lúc kết thúc hợp đồng cũ, liền ký kết với công ty chúng ta phải không?"
"Ừm, sao đột nhiên lại nhắc tới vậy? Chuyện 5 năm trước không cần nhắc lại, anh sẽ xử lý tốt. Em ăn cơm đi." An Tuấn Phong có chút đau đầu, 5 năm trước, toàn bộ An Thị suýt nữa bị công ty giải trí đó kéo sập, hắn không thích nghe tin xấu này thêm một lần nào.
"Anh, công ty có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" An Nhược Thủy vội vàng hỏi, An Tuấn Phong lại vẫn muốn giữ kín: "Mỗi ngày đều có rất nhiều việc. Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật em, nếu Lạc Huyền Ca tới, anh sẽ không quấy rầy đâu. Còn quà sinh nhật, anh cũng đã chuẩn bị. Cúp máy nhé, em nhanh chóng ăn cơm đi."
Nếu hiện tại còn không rõ, An Nhược Thủy thật sự nên đi đâm tường.
Lạc Huyền Ca đã ăn no bụng, đang chậm rãi dùng canh, lại thấy An Nhược Thủy sắc mặt âm trầm đi đến. Cô sợ tới mức lập tức không dám uống nữa, đoan đoan chính chính ngồi thẳng người, chỉ thiếu điều chắp tay sau lưng giống như mấy đứa trẻ mẫu giáo mà thôi.
"Sao vậy?" Lạc Huyền Ca tò mò: "Xảy ra chuyện gì sao?"
An Nhược Thủy không biết nên nói chuyện này cho Lạc Huyền Ca hay không, chỉ là nàng thật sự rất muốn tìm một người để có thể tâm sự hết tất cả.
Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, An Nhược Thủy liền quyết định nói: "Có kẻ muốn gây bất lợi cho An Thị, chuyện 5 năm trước và vụ Mạnh Tiểu Manh khả năng đều là cùng một người làm ra, mục đích muốn huỷ hoại An Thị. Nhưng hiện tại chưa thể xác định người kia là ai, cũng không biết Trương Mạn Mạn sắm vai trò gì trong đó."
"Chưa xác định? Vậy hẳn là có kẻ tình nghi, cô nghi ngờ ai?" Lạc Huyền Ca hỏi, nếu đã có nghi phạm thì sẽ dễ dàng hơn, hỏi một chút là được.
An Nhược Thủy lắc đầu: "Không có chứng cứ không thể vội vàng kết luận. Suy đoán của tôi không đại biểu được gì cả."
"Cô cứ nói cho tôi, cô hoài nghi ai, tôi có thể giúp phân tích một chút." Lạc Huyền Ca nhìn bát canh đã nguội lạnh, bàn tay âm thầm dùng nội lực tạo nhiệt, sau đó uống hai ngụm.
An Nhược Thủy cho rằng nếu Lạc Huyền Ca muốn biết, nói ra cũng không sao.
"Tôi nghi ngờ vị cổ đông lớn thứ hai trong An Thị, bạn tốt của cha tôi lúc ông còn sống, Trương Minh Trung. Hắn luôn ở nước ngoài, nhưng sau khi cha mẹ tôi mất, liền về nước, hơn nữa chuyện 5 năm trước cũng là hắn làm cho công ty rối loạn vô cùng. Ngoại trừ hắn, tôi không thể nghĩ ra ai khác." Thời điểm An Nhược Thủy nói đến mấy chữ 'bạn tốt của cha tôi lúc ông còn sống', giọng điệu tràn ngập châm chọc.
Ánh mắt Lạc Huyền Ca khẽ động, bất luận có phải người đó hay không, vẫn nên tìm cơ hội để hỏi một chút.
Dùng cơm xong, Lạc Huyền Ca chuẩn bị hỏi An Nhược Thủy xem người tên Trương Minh Trung kia ở đâu, lại không ngờ An Nhược Thủy nói có việc muốn cùng Lý Điềm bàn bạc, cả đêm đều đi ra ngoài.
Lạc Huyền Ca một mình ngây ngốc trong ngôi nhà rộng lớn. Đột nhiên vang lên chuông điện thoại, là Giang Ý Hàm gọi, cô liền nhấn nút nghe.
"Huyền Ca, Tiểu Manh sao rồi? Nàng không cho chúng ta đến quấy rầy, thật không yên lòng." Giang Ý Hàm hỏi.
"Tôi không biết, nhưng hẳn là không có việc gì, nàng thoạt nhìn rất khỏe mạnh." Buổi chiều Lạc Huyền Ca đã rời bệnh viện cho nên cũng không rõ lắm, còn về tình trạng của Tiểu Manh, nghĩ kỹ một chút, ít nhất là tốt hơn Hứa Như rất nhiều.
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Giang Ý Hàm nhẹ nhàng thở phào. Thời điểm chuẩn bị cúp máy, Lạc Huyền Ca đột nhiên hỏi: "Cô biết cổ đông của An Thị, Trương Minh Trung, ở đâu không?"
"Nhân vật tai to mặt lớn như vậy, sao tôi biết...... Không không không, tôi biết!" Giang Ý Hàm đột nhiên nhớ ra: "Tôi không biết chỗ hắn ở, nhưng tôi biết con trai của hắn đang nằm viện, vì đánh nhau với bạn học cho nên bị thương. Chính là bệnh viện mà Tiểu Manh đang điều trị. Hôm đó, tôi leo thang bộ đến tầng 10 liền gặp Trương Minh Trung, lúc sau hỏi y tá thì biết được con trai hắn xảy ra chuyện."
"Hiểu rồi." Lạc Huyền Ca cười cười, tới bệnh viện hẳn là sẽ tìm thấy hắn: "Gửi địa chỉ cụ thể cho tôi."
"Ok, tôi gửi rồi. Chỉ là tôi rất hiếu kì, sao cô...... A lô? Huyền Ca? Lạc Huyền Ca?!"
Lạc Huyền Ca cúp máy xong lập tức đi ra ngoài, nơi này là giữa sườn núi, cơ bản sẽ không có xe taxi cho nên cô chỉ có thể đi bộ, cũng may ở đây không có camera và người đi đường, cho nên có thể sử dụng khinh công một cách vô cùng thống khoái. Tới khi vào trong nội thành, cô gọi taxi đến bệnh viện thì đã hơn 8 PM.
Nhưng chưa bước vào bệnh viện, Lạc Huyền Ca liền gặp một nam sinh 17 18 tuổi, đứng ở ven đường vừa gọi điện thoại vừa hùng hổ chửi thề.
"Hừ, lão tử không phải chỉ đánh đứa hèn hạ kia một trận thôi sao? Dám nói cho giáo viên, con mẹ nó còn mời cả phụ huynh nữa. Không biết cha tao là ai à? Ha ha, là Trương Minh Trung, đại cổ đông tập đoàn An Thị! Dám đối nghịch với lão tử, lão tử giết chết. Đúng rồi, đến đây đón tao. F*ck, còn ở đâu nữa? Cổng bệnh viện. Lão tử có thể có chuyện gì, tao bóp ch*m bây giờ, mau đến đây." Giọng điệu của nam sinh ngập tràn sinh, thực, khí*, nghe không chỉ đơn giản là chói tai.
*sinh=đẻ, thực=nảy nở, khí=công cụ. Ý là khí quan phồn thực của sinh vật aka văng phụ khoa
"Má nó, còn không phải đám kia gây rối hay sao, nên cha tao mới để lão tử giả vờ trọng thương, bọn họ dám nháo nữa? Lão tử đánh cho con của hắn trở thành não tàn cũng là xứng đáng, não chấn động có là gì. Cha tao nói với bệnh viện, lão tử bị thương nặng hơn nhiều so với đứa kia. Đừng nói nữa, để tao nghiêm túc giả bộ ở bệnh viện mấy ngày, chờ việc này trôi qua, lão tử còn phải sợ bọn họ?"
Lạc Huyền Ca mặt lạnh, đứng đối diện nam sinh kia: "Cậu là con trai của Trương Minh Trung?"
"Ờ, mẹ nó, cô là ai a?" Trương Nghiêu Xương hất cằm, đánh giá cô gái trước mắt.
Lạc Huyền Ca vẫn diện than như cũ: "Đưa tôi đến gặp cha cậu."
"Mẹ nó, cô là ai a? Cô muốn gặp cha tôi là lập tức gặp được? Cút cút cút, đừng có làm phiền."
Lạc Giáo Chủ nâng lên cánh tay điểm vào huyệt cười của Trương Nghiêu Xương, ngay lập tức khiến hắn ôm bụng cười đến mức toàn thân run rẩy. Thời điểm hắn sắp ngã xuống đất, cô lại giơ tay điểm huyệt định thân cho hắn.
Đứng từ xa nhìn lại, giống như một cậu thiếu niên ở bên đường chơi trò tạo dáng.
Lạc Huyền Ca lấy ra di động, đã 8 giờ rưỡi, sau đó từ trong túi áo của Trương Nghiêu Xương móc một ít tiền, đi đến cửa hàng bên cạnh mua mấy xâu thịt nướng BBQ. Khi trở lại, cô liền đứng trước mặt Trương Nghiêu Xương, nhai kỹ nuốt chậm xâu thịt, ăn hết mới dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ giải huyệt.
Trương Nghiêu Xương lúc này mệt tới mức không còn cả sức để mắng chửi, lục phủ ngũ tạng tựa hồ cười đến đảo lộn, đau đến phát run.
Lạc Huyền Ca nhìn nam sinh bất động trên đất, liền ngồi xổm xuống, lau sạch sẽ bàn tay dính dầu vào người Trương Nghiêu Xương.
"Đưa tôi đến gặp cha cậu." Thanh âm lạnh lùng cứng cỏi của Lạc Huyền Ca một lần nữa vang lên, Trương Nghiêu Xương nghe mà run lập cập.
Bất quá hắn vẫn giống như vịt chết cái mỏ còn cứng: "Mẹ nó."
"Đưa tôi đến gặp cha cậu, bằng không tôi sẽ mang cậu đi quay AV. Để cho cậu có thể vận động một cách thoải mái, cũng giúp cả thế giới được xem dáng vẻ oai hùng của cậu." Lạc đại Giáo Chủ kỳ thật cũng không biết AV là gì, nhưng nguyên thân thì có, nguyên thân tựa hồ thường xuyên dùng những lời này nói lại mấy kẻ miệng đầy thô tục. Nhưng thực đáng tiếc nguyên thân cũng chưa từng xem AV, cho nên Lạc Giáo Chủ cũng chỉ biết tên chứ không rõ thực hư thế nào.
Vì vậy, Lạc Huyền Ca dùng dáng vẻ cực kỳ đứng đắn nghiêm túc nói ra câu đó. Trương Nghiêu Xương lập tức ngây ngẩn cả người, sau lại nuốt nuốt nước miếng, nghiêm túc như vậy sao, tựa như Lạc Huyền Ca thật sự sẽ mang mình đi quay AV vậy.
Trương Nghiêu Xương nghĩ nghĩ, một nữ nhân thôi mà, dù có mang cô ta đến gặp cha thì có thể làm gì được chứ, vì thế liền gật gật đầu: "Tôi, tôi đưa cô đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...