"Xem gì mà nghiêm túc như vậy?" An Tuấn Phong về đến nhà, phát hiện tiểu thê tử ngồi cuộn tròn trên ghế, che miệng cười đến thập phần vui vẻ.
An Tuấn Phong cởi áo khoác, tiến lên cười hỏi: "Lại thấy chuyện gì thú vị?"
Phùng Thiên Linh cười liên tục, đưa điện thoại đến trước mặt hắn, chỉ tay vào nội dung trên màn hình: "Tự anh xem đi."
An Tuấn Phong tiếp nhận di động, chỉ quét mắt một cái liền thấy được nội dung tin tức trên đó.
Cả trang tin đều là chuyện Lạc Huyền Ca ở phim trường bất kính tiền bối, nhưng tình huống hiện tại đã đảo ngược.
Cố Tầm Tuyết đăng lên mạng một bài thanh minh, nói thẳng thân phận đệ tử ngoại môn của Vương Cao Nghị, cũng bày tỏ rõ ràng tuy hai người này đều phát triển trong showbiz, nhưng chỉ cần Vương Cao Nghị vẫn còn kiên trì dùng danh tiếng Cổ Võ để sinh hoạt thì nên làm việc dựa theo quy củ Cổ Võ.
Vì vậy fan của Vương Cao Nghị là những người đầu tiên cảm thấy mịt mờ, bọn họ quả thực không nghĩ đến khả năng này.
Ngay sau đó fan hâm mộ Lạc Huyền Ca cùng fan CP An Lạc liền bắt đầu oanh pháo Vương Cao Nghị, ép hắn ở nơi núi rừng xa xôi vẫn bị người đại diện kéo đi thanh minh.
Đêm đó sau khi kết thúc quay phim......
Vương Cao Nghị cầm lễ vật người đại diện mang đến từ bên ngoài, suốt đêm đi đường núi, rạng sáng mới chạy tới được đoàn phim Lạc Huyền Ca.
Giờ phút này Lạc Giáo Chủ đã ăn no bữa sáng, đang cùng Trương Dĩ Vân thảo luận cảnh quay này rốt cuộc nên diễn thế nào.
Thấy Vương Cao Nghị đến, Trương Dĩ Vân vô cùng kinh ngạc, núi cao đường xa mà sáng sớm như vậy đã tới, hẳn phải vượt núi trong đêm.
Lạc Huyền Ca nhìn đồ vật hắn cầm trong tay, liền hiểu được đại khái ý đồ của Vương Cao Nghị.
"Ồ, Tiểu Vương a. Sao cậu lại tới đây?" Trương Dĩ Vân cười hỏi.
Vương Cao Nghị ngây người một hồi, sau đó hắn nhìn về phía Lạc Huyền Ca, mở miệng nói: "Tiền bối, hôm nay tôi đến là vì những chuyện trên mạng kia......"
"Tiền bối?" Lạc Huyền Ca nhướng mày nhìn hắn, nở nụ cười ý vị thâm trường.
Vương Cao Nghị nghĩ thầm, Lạc Huyền Ca e rằng đang cố tình muốn làm khó hắn, vì vậy vội hạ thấp tư thái, tiến lên khom người cười ha hả: "Lạc Huyền Ca tiền bối. Hôm nay tôi đến là vì những chuyện trên mạng kia, ngày đó tôi cũng không phải cố tình muốn quấy rầy các cô, huống chi sau khi cô nói tôi quấy nhiễu đến các cô, tôi cũng đi ngay lập tức mà phải không? Hiện giờ những chuyện này rất ầm ĩ trên mạng, không chỉ ảnh hưởng đến hình tượng của chúng ta, càng gây không ít phiền toái cho cả đoàn phim và Cổ Võ."
Vương Cao Nghị thấy Lạc Huyền Ca cùng Trương Dĩ Vân đều không phản ứng lại, trong lòng quýnh lên liền nói: "Huống chi chuyện này đều là bởi dân mạng quạt gió thêm củi, mới khiến hiểu lầm giữa chúng ta trở nên càng lớn hơn."
Một tay Trương Dĩ Vân cầm kịch bản, một tay khác chống trên bàn, thân thể hơi nghiêng, khóe mắt treo ý cười nhìn Vương Cao Nghị.
Lạc Huyền Ca vô cùng khó hiểu nhìn hắn, cau mày hỏi: "Chẳng phải có câu, fan làm idol trả nợ sao? Chuyện lần này trên căn bản đều là fan của anh châm ngòi thổi gió."
Trương Dĩ Vân cũng lập tức phụ họa một câu: "Lời này của Tiểu Lạc không sai, tôi cũng thấy tin tức trên mạng rồi, không ít người ầm ĩ muốn cô ấy rút lui khỏi giới. Còn nói cái gì mà nữ hán tử chỉ biết múa thương lộng đao, không có nửa điểm tài nghệ cũng dám lấn sân showbiz, chuyện khác tôi không phát biểu ý kiến, nhưng mà fan của cậu lại có thể nói Tiểu Lạc bất tài?"
Trương Dĩ Vân nói xong, người bên cạnh nghe thấy cũng đều phải chê cười Vương Cao Nghị.
Vương Cao Nghị mất hết mặt mũi, bất quá cũng không muốn từ bỏ như vậy, dù sao Cố Tầm Tuyết bên kia đều đã phát thanh minh. Hắn đành tiếp tục mặt dày nịnh nọt Lạc Huyền Ca.
"Lạc tiền bối, tôi...... tôi biết cái gì gọi là fan làm idol trả nợ, cô nhìn xem, tôi không phải đang tạ lỗi với cô sao?" Vương Cao Nghị đem đồ vật tới trước mặt đối phương, để người ta thấy đồ tốt sẽ càng tin tưởng hắn hơn một chút.
Lạc Huyền Ca như suy nghĩ gì đó, gật đầu: "Tôi hiểu đại khái rồi, nhưng...... chuyện đã qua lâu như vậy, sao bây giờ anh mới tới xin lỗi?"
Trương Dĩ Vân cũng theo chiều gió chêm vào vài câu, dù sao hiện tại nàng có vấn đề rất lớn về mặt tình cảm, đang cần một chuyện có thể khiến mình phân tán sự chú ý.
Vương Cao Nghị không ngừng giải thích, nếu không phải ngại vì đoàn phim quá nhiều người, hắn cũng muốn quỳ xuống dập đầu một lạy, gọi mấy tiếng bà cô cầu buông tha.
Lạc Giáo Chủ cũng không hứng thú ngược đãi loại tiểu nhân vật này, thời điểm đang định gật đầu trả lời Vương Cao Nghị, Trương Dĩ Vân đột nhiên nói: "Không đúng a, chuyện này rất kỳ quặc, tại sao thời điểm Tiểu Lạc bị bôi đen, cậu ở trong núi không biết tin tức không thể đính chính giúp Tiểu Lạc, mà bây giờ đến phiên mình bị bôi nhọ, tin tức liền tức khắc linh thông? Tôi thấy chuyện này có điểm quái dị, không thể để fan của cậu bị người dùng làm báng súng, chuyện này xem ra phải điều tra kĩ càng."
Lạc Giáo Chủ đã quyết định tha thứ cho Vương Cao Nghị nhưng Trương Dĩ Vân đột nhiên chen vào, Lạc Huyền Ca phát hiện nàng đang có hứng chơi ác, liền mỉm cười lắc đầu một cái, để nàng quyết định chuyện này.
Trương Dĩ Vân hiển nhiên rất hưng phấn tiếp nhận, chuyện tình cảm của nàng vô cùng trắc trở, Hứa Thiến vẫn luôn lạnh nhạt với nàng, trừ không muốn ở bên nhau thì chính là không thể ở bên nhau. Điều này làm nàng cảm thấy rất thống khổ rất phiền não. Hiện giờ Vương Cao Nghị tự dâng tới cửa cho nàng tìm thú vui, nàng dĩ nhiên hết sức hưng phấn.
Hai người lúc còn trẻ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể không tách ra, trong lòng Hứa Thiến khẳng định vẫn không bỏ được nàng, nhưng nàng thật sự không hiểu nổi, tại sao Hứa Thiến cho tới bây giờ vẫn không chịu ở bên cạnh nàng chứ?
Khi đó Hứa Thiến đột nhiên rời khỏi làm nàng rất khó chịu rất thương tâm, thậm chí thống khổ suýt nữa buông hết mọi chuyện, nhưng sau đó trong lúc vô tình biết được sự thật, nàng lại trở nên căm hận, Hứa Thiến đột nhiên rời đi mà kết hôn chớp nhoáng, hơn nữa trước sau đều không muốn đối mặt chuyện này.
Thái độ của Hứa Thiến làm Trương Dĩ Vân rất khổ sở, cũng nghĩ không ra hiểu không rõ, nàng từng tìm Hứa Thiến gây ồn ào, cũng từng mặt dày không chịu buông tha, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị đối phương làm cho thúc thủ vô sách.
Hứa Thiến không còn liên lạc gì với nàng nữa, thậm chí bất cứ tiết mục nào đoàn phim nào, Hứa Thiến đều tận lực tránh nàng. Cho dù bị đeo lên tiếng xấu nữ nghệ sĩ thích bội ước leo cây nhất, nàng cũng không ngại.
Có thể khi đó nàng mặt dày bám đuổi mang lại cho Hứa Thiến rất nhiều rắc rối phiền phức, nhưng phần tình cảm của nàng đối với Hứa Thiến trước sau đều như cũ.
Nàng hy vọng Hứa Thiến có thể trở về bên cạnh mình, nhưng bây giờ lại không biết nên làm thế nào, là tiếp tục mặt dày đeo bám khiến Hứa Thiến phản cảm chán ghét, hay là trầm mặc từ nay mỗi người mỗi ngả?
Trương Dĩ Vân mờ mịt, còn Hứa Thiến cũng là không xác định được tâm tư.
Hứa Thiến có áy náy với Trương Dĩ Vân, lại không biết bản thân có còn yêu nàng như lúc trước?
Mọi người đều khuyên nàng quay đầu lại nhìn Trương Dĩ Vân, những năm qua nữ nhân đó vẫn luôn dõi theo chờ đợi nàng, kỳ thực cũng rất đau khổ.
Nhưng hết thảy những thứ này với nàng mà nói, chính là một loại giày vò bản thân.
Hứa Thiến không biết sau khi cả hai cùng một chỗ, có còn tình yêu bất biến nồng nhiệt như thuở ban đầu hay không, nàng cũng không biết lúc đó những người bên cạnh có phản đối hay không, tuy rằng Hứa Như bày tỏ tiếp nhận ủng hộ, nhưng còn Tiểu Manh thì thế nào?
Hơn nữa còn người nhà của Trương Dĩ Vân, có phải bọn họ lại như năm xưa dùng cái chết mà ép buộc?
Hiện thực chính là hiện thực, ép cho mình thở không nổi, chỉ muốn trốn tránh.
Những năm gần đây, nàng lấy lý do đường diễn không giống Trương Dĩ Vân nên rất khó gặp nhau trên phim ảnh.
Dù sao cũng là nữ xứng cổ trang cùng với nữ xứng hiện đại, trừ phi đạo diễn muốn quay phim hỗn xuyên, hiện đại cùng cổ đại đều có, nếu không các nàng rất khó gặp gỡ trong cùng một đoàn phim.
Hứa Thiến cũng không biết, lạnh nhạt đối phương lâu như vậy, một khi đáp ứng, Trương Dĩ Vân liệu có thật sự yêu mình như lời nàng từng nói hay không.
Nhân sinh chính là thực tế như vậy, nàng không có trái tim trẻ tuổi như hai cô con gái của mình, cũng không có quyền thế tiền tài như Mạnh ảnh đế, nàng chỉ có thể ngụy trang bản thân, núp trong một góc vắng vẻ vừa rơi lệ vừa thương nhớ người kia.
......
Nhìn Vương Cao Nghị xám xịt rời khỏi, Lạc Giáo Chủ cười xấu xa nhìn về phía Trương Dĩ Vân.
"Không ngờ tiền bối cũng có thời điểm ác như vậy."
Trương Dĩ Vân lật kịch bản một cái: "Trong lòng khó chịu, ngược người khác một chút sẽ có thể vui sướng. Có cơ hội giải tỏa áp lực, sao tôi lại không làm đây? Bao tải trút giận đưa tới cửa, không ngược rất phí a."
"Tiền bối vui vẻ là được rồi." Lạc Huyền Ca không đánh giá nhiều, thu dọn đồ vật trên bàn, sau đó lại hỏi: "Vậy cô chuẩn bị lúc nào ngược xong?"
"Chờ bộ phim này kết thúc đi. Loại người như vậy nên để cho hắn đau khổ một chút, làm chuyện mình nên làm. Ngày ngày ở trong đoàn phim nhảy tới nhảy lui, chỉ biết tự cho mình là đúng. Không khiến hắn lo lắng đề phòng một hồi, e rằng đoàn phim cách vách sẽ có mấy người không vui." Trương Dĩ Vân cực kì nhân từ bày tỏ.
Lạc Huyền Ca còn chưa kịp phát biểu quan điểm, đã bị đạo diễn kéo đi tiếp tục quay phim.
Mà bên kia, Vương Cao Nghị vượt qua từng ngọn núi cao, rốt cuộc về tới đoàn.
Nhưng sau đó lại nhận được không ít ánh mắt xem thường, thậm chí Giang Hải Khê thấy hắn chạy về, biểu tình trên mặt cũng rất khó coi, nổi giận chỉ trích: "Thân là nam chủ của đoàn phim, cậu có thể có chút tốt chất nghề nghiệp hay không? Nếu thật sự không được thì thu dọn đồ đạc cho tôi, ngôn luận trên mạng hiện tại biến thành dạng gì, trong lòng cậu tự hiểu rõ. Có bao nhiêu người đang công khai lên án thay đổi nam chủ, loại thời điểm này cậu còn dám chạy ra khỏi đoàn, là ngại nơi này ít phiền toái quá sao?"
"Không, không phải......" Vương Cao Nghị liên tục xua tay, muốn cùng đạo diễn giải thích.
Bất quá Giang Hải Khê đã tức đến nỗi nghe cái gì cũng không lọt, phất phất tay bắt đầu đuổi người: "Được rồi, không có nhiều thời gian rảnh mà nghe cậu nói lung tung, nhanh đi chuẩn bị bắt đầu quay chụp."
"A, vâng vâng vâng." Vương Cao Nghị vội cụp đuôi đi thay đổi quần áo.
Ở phía xa, Lý Điềm nhìn một màn này, cười đến toàn thân run rẩy, mà An Nhược Thủy lại không phản ứng quá nhiều, lạnh lẽo quan sát rồi nhỏ giọng nói: "Bộ dáng hắn như vậy, e rằng bên chỗ Tiểu Lạc cũng đã chịu không ít."
"Đáng đời thôi, ai bảo lúc trước muốn ngáng chân Tiểu Lạc?" Lý Điềm cười trộm: "Cũng may còn có chút đầu óc biết đi bổ túc, mà không phải giống như họ Hàn thích to chuyện, làm người khác nổi cả tâm tư muốn giết hắn."
An Nhược Thủy than nhẹ, nếu Lạc Huyền Ca không có thân phận Cổ Võ, lần này bị Vương Cao Nghị bôi đen một lần, loại chuyện bất kính tiền bối trong giới nghiêm trọng bao nhiêu, là người đều có thể hiểu rõ. Cho dù giải quyết ổn thỏa, cũng sẽ lưu lại điểm đen không thể lau sạch trong lòng một bộ phận công chúng.
Con đường phát triển diễn xuất về sau của Tiểu Lạc đương nhiên sẽ càng gập ghềnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...