Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

Dùng bữa trưa xong, bốn người cùng ngồi trên xe chạy tới phim trường.
"Sau khi cô đi, đoàn phim vẫn quay ở chỗ cũ. Tuy có người đề nghị tạm thời thay đổi diễn viên, nhưng đạo diễn cùng Trương Dĩ Vân muốn chờ cô trở về, cho nên tiến độ quay của những người khác đã hơn cô rất nhiều, đến lúc trở lại cô phải đi quay bù hết những cảnh còn thiếu." Hứa Tụ nói với Lạc Huyền Ca.

Lạc Giáo Chủ ngồi ở ghế sau, tựa vào người An Nhược Thủy lười biếng ăn quà vặt, nghe Hứa Tụ nói liền gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi."
"Lát nữa nhớ đàng hoàng cảm ơn Trương tiền bối cùng đạo diễn." An Nhược Thủy vừa nói vừa đẩy Lạc Huyền Ca, hy vọng gia hỏa này có thể ngồi nghiêm túc, mà không phải nghiêng ngả cả nửa thân lên người nàng.
Lạc Huyền Ca cảm nhận được An Nhược Thủy bài xích, lập tức ngồi lại đoan chính, còn hướng về phía nàng nở nụ cười cầu khích lệ.

An Nhược Thủy bất đắc dĩ cười cười, vặn nước đưa cho Lạc Huyền Ca: "Uống nước đi, loại thời tiết này đừng ăn quá nhiều quà vặt, dễ phát hỏa."
"Ừm." Khích lệ không thấy đâu, chỉ có một chai nước cùng một câu dặn dò, nhưng Lạc Giáo Chủ bày tỏ vẫn rất vừa lòng.
Hai vị ngồi chỗ tài xế cùng ghế phụ nghe được động tĩnh phía sau, không khỏi lắc đầu mỉm cười, hai người này lúc riêng tư và trước máy quay, thật sự khác biệt quá lớn.
"Nghe nói An tổng lại đang lên kế hoạch show thực tế? Lần trước những thứ kia còn chưa chơi đủ sao, lần này lại muốn đề xuất kiểu mới, cũng không biết cụ thể là show thực tế hình thức gì." Lý Điềm đang lái xe, đột nhiên nghĩ đến.
Hứa Tụ lắc đầu, trầm tư suy nghĩ: "Chắc lại vì để chuẩn bị cho người mới. Dù sao trong nhóm thực tập sinh này, người có cảm giác nghệ sĩ không phải số ít, An tổng vì bọn họ mở một gameshow cũng là nên làm, cho dù chỉ nổi một người, nghệ sĩ lâu năm của An Thị cũng có thể thả lỏng tâm trạng."
"Đúng thật là thả lỏng tâm trạng." Lý Điềm cười nói, nghệ sĩ tập đoàn khác thì sợ mình không được cấp trên coi trọng, không có các loại tài nguyên. Còn ở An Thị thì cho dù là tiểu nghệ sĩ, người đại diện cũng sẽ an bài lịch trình dày đặc, mà đối với những nghệ sĩ lâu năm già vị cao thực lực cường, An Tuấn Phong lại không ngừng đổi mới phương pháp để an bài công việc cho bọn họ, cả đám người đều muốn nghỉ phép, An Tuấn Phong lại chỉ cho nghỉ sinh con.

Vì vậy đám người kia đều tha thiết hy vọng có nhiều đại già tiến vào hơn, như vậy thì có thể giúp mình gánh chịu bớt một phần áp bức của tổng tài ma quỷ.
"Đúng vậy, cũng may chúng ta không phải nghệ sĩ của An Thị. An tổng đối với những nghệ sĩ này thật đúng là không tốt bụng cho lắm." Hứa Tụ trêu đùa.
Lạc Huyền Ca ở ghế sau, ngẩn người nói: "Không có a, tôi cảm thấy rất thoải mái."
"Cô là ngoại lệ, yên lặng ăn quà của cô đi. Người lớn nói chuyện, con nít chớ có xen vào." Lý Điềm tiếp tục giỡn.
Lạc Huyền Ca quay đầu nhìn phu nhân nhà mình, phát hiện nàng đang nén cười đến cực khổ. Không rõ tình huống, Lạc Giáo Chủ tiếp tục bỏ quà vặt vào trong miệng, lười không muốn so đo quá nhiều với đám hậu nhân 800 năm sau.
"Show thực tế mới mà đại ca đưa ra, không liên quan đến thực tập sinh lắm. Anh ấy vẫn là đang áp bức nghệ sĩ lâu năm." An Nhược Thủy tiết lộ nội tình.
Hứa Tụ cùng Lý Điềm khiếp sợ không thôi, lại hỏi: "Nghệ sĩ lâu năm? Đều đến loại già vị này rồi, còn ai muốn tham dự gameshow nữa. Phần lớn sẽ nhào vào điện ảnh phim truyền hình."
"Nghe nói là một show thực tế cùng nhau mang em bé đi du lịch chơi trò chơi, thể nghiệm cuộc sống khác biệt. Vừa vặn bù đắp cho đám người năm đó nghỉ sinh con, cho bọn họ cơ hội theo đuổi sự nghiệp lần nữa. Có thể chăm sóc cả gia đình lẫn ước mơ, show thực tế này là anh tôi suy nghĩ mấy tháng mới hoàn thành."
Lạc Huyền Ca đột nhiên nhìn về phía An Nhược Thủy, ánh mắt khẽ biến, chẳng lẽ đây cũng là lý do nàng muốn có con? Nàng muốn nghỉ sinh con?
"Lại đang nghĩ ngợi cái gì?" An Nhược Thủy chỉ cần chú ý tới ánh mắt biến hóa của đối phương, liền có thể đoán ra gia hỏa này lại như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, hơn nữa ý nghĩ càng lúc càng chạy lên trời.
Lạc Huyền Ca lắc lắc đầu: "Không có, tiết mục này có hạn chế độ tuổi của đứa nhỏ không?"
"Ừm, chủ đề liên quan tới em bé, vậy đứa nhỏ có lẽ khoảng từ ba đến mười tuổi."

An Nhược Thủy cũng chưa biết quyết định cụ thể, bởi đây mới là ý tưởng của An Tuấn Phong, phương án chi tiết thì An Thị còn chưa giới thiệu.
Lạc Huyền Ca không hỏi nhiều nữa, dù sao cô cũng không cần tham gia tiết mục này, hiện tại chưa có hài tử, không phải lo bị đại ca kéo đi áp bức.
"Được rồi, các cô trước nghỉ ngơi một lát. Trời sắp tối rồi, đến nơi phỏng chừng là sau nửa đêm, lần này chúng ta chọn đi đường lớn, mất nhiều thời gian hơn. Hiện tại nếu không ngủ một hồi, nội dung quay ngày mai có thể sẽ không hoàn thành được."
Nghe Hứa Tụ nói, Lạc Huyền Ca ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực mau An Nhược Thủy dựa vào thân thể người bên cạnh, Lạc Huyền Ca vì muốn nàng có thể ngủ thoải mái hơn một chút liền đưa tay ra ôm, nằm ở bên tai An Nhược Thủy nhỏ giọng nói: "Như vậy rất khó ngủ, em giúp chị điểm huyệt ngủ đi."
"Ừm." An Nhược Thủy mơ mơ màng màng đáp một tiếng, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Lý Điềm thấy ghế sau không còn động tĩnh, liền nói với Hứa Tụ: "Em cũng nghỉ ngơi đi. Lát nữa đổi em lái xe, không nghỉ ngơi cho tốt sẽ không có tinh thần."
Hứa Tụ nhìn thời gian, gật đầu: "Được, em ngủ nửa tiếng. Tới giờ thì chị cho xe dừng ở ven đường, sau đó đánh thức em."
"Biết rồi biết rồi. Nhanh một chút nghỉ ngơi đi." Lý Điềm vừa nói vừa lái chậm hơn chút, để tránh cho các nàng bởi vì xe chạy bất ổn mà ngủ không yên.
......
Lại nói về Mạnh Tiểu Manh, giờ phút này đang ủy khuất nhìn mẹ mình: "Con có thể không đi được không?"
"Không thể, thu xếp đồ đạc nhanh một chút. Còn nữa, tập bút ký lần trước mẹ bảo đưa cho An Nhược Thủy, con đưa chưa?" Hứa Thiến hỏi.

Mạnh Tiểu Manh lắc đầu liên tục, ủy khuất nói: "Nhược Thủy tỷ cùng Tiểu Lạc, hai người đó gần đây thần tích khó tìm, con đi đâu để đưa bút ký a."
Hứa Thiến hiện tại phải chạy đi quay 《 Manh Tâm 》, nhất quyết muốn dẫn Mạnh Tiểu Manh theo bên người, trong giới rất loạn, nàng sợ con gái hành tẩu một mình sẽ dễ chịu thiệt, nên dự định trước mang theo bên người để dạy dỗ một thời gian. Không nghĩ tới Mạnh Tiểu Manh lại không chịu cùng nàng vào núi quay chụp.
"Thật sự nhất định phải đi sao?" Mạnh Tiểu Manh cảm thấy nàng có thể tự đứng vững, hoặc là được người đại diện dẫn dắt làm nên sự nghiệp của mình, nhưng mẹ lại vĩnh viễn không tin tưởng nàng, nhất quyết phải đích thân mang theo bên người mới bằng lòng bỏ qua.
Hứa Như bị đánh thức chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn mẹ cùng em gái tranh luận, nàng nói: "Mẹ, vào núi quay rất vất vả, nó không muốn đi thì thôi. Ngày mai con vừa lúc đi quay một bộ phim mới nhận, hay là để nó theo con. Có một nữ xứng chậm chạp không tới, phỏng chừng là không tới được. Đạo diễn đang lo không tìm được người, nếu ngày mai còn không chờ được người nọ, liền để Tiểu Manh thay thế." Hứa Như ngồi trên sô pha, nhìn trái cây bày trước mặt, nàng khẽ nhướng mày hỏi em gái: "Mấy thứ này đều không còn tươi nữa, sao vẫn để ở đây?"
"Nào có, mới mua hôm qua mà, rất tươi...... Em lập tức đi đổi." Mạnh Tiểu Manh nói xong mới biết là tỷ tỷ cố ý muốn mình tránh đi, vì vậy bưng trái cây rời khỏi.
Chờ Mạnh Tiểu Manh đi, Hứa Như vỗ vỗ phần ghế bên cạnh, nói với Hứa Thiến: "Mẹ ngồi một lát đã."
Sau khi Hứa Thiến ngồi xuống, Hứa Như thở dài: "Mẹ không phải là muốn dẫn Tiểu Manh đi, mà là muốn tránh dì Trương phải không. Mẹ biết dì ấy ở đoàn phim của Lạc Huyền Ca, rất gần địa điểm quay của mẹ."
"Mẹ không trốn nàng, chỉ là không biết nên đối mặt thế nào thôi." Hứa Thiến nói xong câu này liền trầm xuống.
Hứa Như than nhẹ: "Đã nhiều năm như vậy, dì Trương đến nay chưa lập gia đình, đồn đại ong bướm cũng khó tìm được nửa câu. Cha mẹ ly hôn lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không nên cho nàng một lời giải thích?"
"Nàng nên oán mẹ." Hứa Thiến cúi đầu, tựa hồ không muốn đối mặt với chuyện năm ấy.
"Dì Trương sẽ không oán mẹ." Hứa Như khẳng định.
Hứa Thiến vẫn lắc đầu: "Là mẹ có lỗi với nàng."
"Vậy mẹ càng nên đi đối mặt, cho nàng một đáp án chính xác, nhiều năm như vậy rồi, mẹ thật cho rằng nàng kiên trì chủ nghĩa độc thân mới không tìm bạn đời sao? Con rất cảm kích mẹ cho hai chị em con sinh mệnh, nên sự kiện năm đó con không có bất cứ lập trường và tư cách nào để bình phẩm, con chỉ muốn cuộc đời còn lại của mẹ không lưu giữ tiếc nuối. Vì bà ngoại ép mẹ hình hôn với cha, hiện giờ bà mất hơn mười năm rồi, cha mẹ cũng đã ly dị hơn mười năm. Cha ở nước ngoài cùng người đàn ông kia kết hôn, hiện nay quốc nội hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, mẹ còn muốn tự giam mình trong nhà tù bao lâu nữa mới chịu rời khỏi?"
"Được rồi Tiểu Như, để mẹ yên lặng một chút." Hứa Thiến thật sâu mà thở dài, năm đó mẹ nàng vác dao kề cổ, ép con gái kết hôn, nàng còn có thể lựa chọn thế nào đây?

Vừa vặn lúc ấy nàng bất ngờ biết được Mạnh tiên sinh ở trong giới cũng là đồng tính, hơn nữa trong nhà lại đang ép gả, vì vậy sau khi cùng Mạnh tiên sinh thương lượng, đã lựa chọn hình hôn.
Nhưng sau này bởi vì một lần say rượu mà có Hứa Như, thời điểm Hứa Như mới sinh ra, Mạnh tiên sinh mỉa mai chế giễu nàng, nói nàng là vì gả vào nhà giàu mới cố tình gạt hắn hình hôn, hai người vốn cũng không dự định có liên luỵ tới nhau, chuyện say rượu toàn bộ đều trách tội lên đầu Hứa Thiến.
Cũng chính là khi đó, hai người ngay cả quan hệ bạn bè hợp tác hình hôn cũng không còn duy trì nổi.
Về sau Mạnh lão gia tử bệnh nặng, tưởng mình sắp không xong, muốn trước khi lâm chung có một đứa cháu trai.
Mạnh tiên sinh liền tính kế nàng, cuối cùng sinh hạ Tiểu Manh.
Nhưng Tiểu Manh vẫn là nữ hài, thái độ Mạnh gia đối với Tiểu Manh cũng không tốt lắm, nhưng dù sao vẫn là cốt nhục của Mạnh gia, nên cũng không đối xử tệ bạc.
Sau đó ở thời điểm ly dị, Mạnh tiên sinh kiên trì muốn giữ lại Tiểu Manh, suy cho cùng là bởi vì hắn, đứa bé mới đi tới thế giới này. Mạnh tiên sinh tuy rằng trong một số chuyện hành vi không bằng cầm thú, nhưng đối với Mạnh Tiểu Manh, nội tâm tiềm thức hắn vẫn còn lưu giữ trách nhiệm rằng mình là cha đứa bé này.
Cứ như vậy Hứa Thiến mang theo Hứa Như bị đuổi ra khỏi cửa. Lúc ban đầu, sự nghiệp của nàng hết sức khó khăn, mà Hứa Như thì thời điểm tan học ở nhà trẻ, được nhân viên tìm kiếm ngôi sao nhìn trúng, trời xui đất khiến trở thành sao nhí.
Vốn nên có một tuổi thơ tốt đẹp, nàng lại dị thường hiểu chuyện, muốn giúp mẹ chia sẻ, muốn làm minh tinh, còn là minh tinh nổi tiếng nhất.
Khi còn bé, Hứa Như không không hiểu được cách che giấu ưu điểm, trêu chọc không ít quyền quý trong giới, cũng may trên người nàng còn có huyết mạch Mạnh gia, Mạnh lão gia tử sẽ không bỏ mặc cháu gái bị người khi dễ. Sự nghiệp của Hứa Như tuy rằng gập ghềnh nhưng cũng không thật sự phát sinh ngoài ý muốn, cho tới khi xuất hiện một kẻ ở ngoài showbiz, Trương Mạn Mạn.
"Được rồi, mẹ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, để Tiểu Manh theo con. Con đi trước đây." Hứa Như đứng dậy, muốn trở về phòng nghỉ thêm. Mấy ngày qua làm việc liên tục, nàng thật sự đã kiệt sức.
Mà vị phụ thân kia của nàng chẳng biết đầu óc có bị rút não không, vài ngày trước còn gửi thiệp, mời nàng ra nước ngoài tham dự hôn lễ của hắn.
Đối với nam nhân kia, Hứa Như chỉ có thể xem như tiền bối trong nghề mà kính trọng, không làm nổi chuyện đối đãi hiếu thuận phụ thân.
Bất quá Tiểu Manh lại muốn đi một chuyến, dù sao Mạnh tiên sinh trong một lần đóng phim đã không còn năng lực sinh sản, người thừa kế Mạnh gia sau này chỉ có thể là Mạnh Tiểu Manh. Lão gia tử rất coi trọng cô cháu gái út, nhất là sau chuyện Trương Mạn Mạn, toàn bộ Mạnh gia đều bắt đầu lo lắng cho nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận