Lạc Huyền Ca tựa hồ đã rõ, cũng thầm than khoa học kỹ thuật ở thế giới này thật không bình thường.
"Cho nên chúng ta hiện tại chỉ có thể canh giữ ở đây, không ra được?" Lạc Huyền Ca vô cùng bất mãn.
Nam nhân liên tục gật đầu, thực mau lại nghĩ tới gì đó, lắc đầu nói: "Không không không, hắn đã ở bên ngoài sửa đổi chương trình. Tin tưởng chờ thêm một lát là có thể ra ngoài."
"Anh biết, anh trai của Cố Tầm Tuyết ở nơi nào không?" Lạc Huyền Ca hỏi.
Nam nhân lắc đầu: "Chuyện này thuộc về cơ mật nội bộ, tôi căn bản không tiếp xúc được. Tiểu Kha hẳn là biết, nhưng bây giờ hắn ở bên ngoài sửa đổi chương trình, trước khi chưa hoàn thành sửa đổi, ngay cả tôi cũng không ra được, chỉ có thể chờ đến lúc tan ca."
Nam nhân nói xong lại bổ sung một chút: "Bất quá những thiết lập này là do tổ trưởng Diệp cài đặt, cả phòng thí nghiệm cũng chỉ mình hắn có thể tùy ý ra vào, tùy ý sửa đổi. Hơn nữa chính là hắn biết tất cả......"
"Suỵt, có người tới." Lạc Giáo Chủ nhìn cửa phòng thí nghiệm đóng chặt, nhẹ giọng nói.
Nam nhân khẩn trương lấy gậy gỗ, rón rén đi tới cạnh cửa.
Mà Lạc Huyền Ca thì tung người nhảy một cái, trốn vào một nơi kín đáo.
Sau khi Diệp Hoành Vũ thanh tỉnh lập tức chạy tới, hắn luôn cảm thấy có chuyện gì rất không thích hợp, mà đám người kia lại nhiều lần không nghe khuyên nhủ, nhất quyết làm theo ý mình.
Hắn không còn cách nào, sau khi thanh tỉnh lập tức chạy đến, sợ hãi đám người kia gây phiền phức.
Nhưng chờ hắn vào nơi này liền phát hiện đồng nghiệp hôn mê bất tỉnh ngã đầy đất, còn có nam nhân mình yêu bị làm như pho tượng bày ở nơi đó.
Ngay lúc chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên có một bóng đen chạy ra, một gậy đánh vào trên người hắn, Diệp Hoành Vũ bị đau lảo đảo ngã xuống, bóng đen lại ở trên người hắn bổ thêm mấy gậy, đến khi Diệp Hoành Vũ nằm trên đất khó mà nhúc nhích, nam nhân rốt cuộc mới dừng tay.
Hôm đó nếu không phải Diệp Hoành Vũ phái hắn đi, căn bản hắn sẽ không bị Lạc Huyền Ca bỏ thuốc, hiện tại mỗi ngày trôi qua cũng sẽ không giống như ngày cuối cùng. Cho nên hận ý của hắn với Diệp Hoành Vũ không cạn dù chỉ một chút.
Lạc Giáo Chủ từ chỗ tối đi ra, tầm mắt dò xét qua lại trên người Diệp Hoành Vũ, rất nhanh ngồi xổm xuống, ở trên người hắn lục soát ra côn điện, ném tới cho nam nhân áo đen, nam nhân kia tiếp nhận mà nuốt nước bọt. Hắn không dám tin tưởng nhìn Lạc Huyền Ca, tựa hồ không dám tin cô sẽ tùy tiện giao vũ khí nguy hiểm như vậy cho mình.
Diệp Hoành Vũ vô lực ngã trên đất, Lạc Huyền Ca nhẹ giọng hỏi: "Thực xin lỗi Diệp tiên sinh, mặc dù anh vẫn luôn giúp đỡ tôi, nhưng bây giờ tôi không thể không lợi dụng lại một lần. Xin nói cho tôi biết Cố Khiếu Quân, anh trai của Cố Tầm Tuyết ở đâu. Tôi phải đưa hắn rời khỏi, giờ phút này tổ chức nghiên cứu các anh cùng Cổ Võ tôi nước sông không phạm nước giếng. Nếu không......"
"Cô muốn làm gì?" Diệp Hoành Vũ khẩn trương hỏi, vừa nhìn Lạc Huyền Ca đã thấy không phải người hiền lành, cũng sớm nhắc nhở đám người kia, nhưng hiện tại vẫn gặp rắc rối lớn.
Lạc Huyền Ca tựa hồ rất bất đắc dĩ: "Nếu không, tôi chỉ có thể đưa hết các anh xuống địa ngục. Bao gồm cả Từ đại thiếu của các anh."
Cô vừa nói vừa đứng dậy, cầm một con dao giải phẫu trên tay, đi tới trước mặt Từ Hạo, đặt dao vào cổ hắn di chuyển lên xuống.
Lạc Giáo Chủ cười khẽ: "Muốn thử một chút không? Lấy hắn khai đao trước, thế nào?"
"Đừng!" Diệp Hoành Vũ không chút hoài nghi đối phương có hay không loại can đảm này, nhìn người té xỉu đầy đất, hắn liền biết năng lực của Lạc Huyền Ca cùng khả năng lớn gan làm bậy cô sở hữu.
"Vậy thì ngoan một chút, dẫn tôi đi tìm người." Lạc Huyền Ca vô cùng hài lòng đứng dậy.
Cố Tầm Tuyết đang xem xét đường đi cổ trùng lưu lại, bỗng nhận được điện thoại của An Nhược Thủy, sau khi kết nối, An Nhược Thủy vội vàng hỏi: "Bây giờ Tiểu Lạc thế nào? Em ấy có liên hệ với cô hay không?"
Cố Tầm Tuyết hơi chần chừ, sau đó nói: "Ừm, vừa mới liên lạc. Yên tâm, vẫn rất ổn. Bây giờ tôi rất vội, cúp máy trước, bye."
"Này......"
An Nhược Thủy nhìn điện thoại bị cắt đứt, vô lực ném di động lên giường, chậm rãi nằm xuống, tuy rằng Cố Tầm Tuyết nói như vậy nhưng nàng vẫn rất bất an.
Bây giờ hoàn toàn mất liên lạc với Lạc Huyền Ca, nàng không biết rốt cuộc nên làm cái gì. Phiền não đập một phát lên gối Lạc Huyền Ca từng ngủ, nàng phẫn nộ nghĩ, chờ tên kia trở lại, nhất định sẽ tìm sợi dây trói lại, vĩnh viễn trói buộc bên cạnh mình.
Cố Tầm Tuyết bất đắc dĩ nhìn di động, nàng thật sự không biết trả lời An Nhược Thủy ra sao, tình huống trước mắt của Lạc Huyền Ca rốt cuộc thế nào, nàng cũng không biết, chi bằng nói dối một hồi, để An Nhược Thủy không tiếp tục quá lo lắng về Lạc Huyền Ca nữa.
Cố Tầm Tuyết vội vàng cầm trang bị đã thu thập xong, đang chuẩn bị tìm cớ rời khỏi Cổ Võ, đột nhiên có đệ tử đẩy cửa ra, nói với nàng: "Trưởng lão, tộc trưởng mời ngài qua một chuyến."
Cố Tầm Tuyết nhìn đồng môn thường ngày rất quen thuộc, hôm nay cung kính gọi mình một tiếng trưởng lão, nội tâm lướt qua tia cười khổ. Phải chờ đợi ở Cổ Võ cho đến khi hết khổ, kỳ thực cũng không dễ dàng a. Nhóm sư đệ hơn bảy mươi tuổi, ở chỗ này có cả một đống.
"Biết là chuyện gì không?" Cố Tầm Tuyết rất gấp, sợ còn tiếp tục dây dưa, Lạc Huyền Ca ở bên trong tổ chức nghiên cứu sẽ gặp nguy hiểm, bất quá tên kia ngày thường xem ra rất tự đại, tựa hồ không có bất kỳ nguy hiểm nào có thể uy hiếp được cô.
Đệ tử lắc đầu: "Không rõ, có điều tộc trưởng thực nghiêm túc. Bảo ngài mau tới."
Cố Tầm Tuyết gật đầu, sốt ruột trả lời: "Nói với tộc trưởng, tôi có việc gấp phải rời đi một chuyến."
Cố Tầm Tuyết vừa nói vừa lướt qua bên cạnh đệ tử kia, nhưng đúng lúc này cửa đột nhiên bị người đẩy ra, xuất hiện mấy khuôn mặt quen thuộc, đám người kia mỗi người đều cầm vũ khí trong tay, nhìn Cố Tầm Tuyết: "Chúng tôi đặc biệt ngồi máy bay tới, muốn tỷ thí với cô. Tộc trưởng Cổ Võ đều đã nhận được thư khiêu chiến, sao cô có thể rời đi như vậy?"
"Tránh ra! Nếu không đừng trách tôi không khách khí." Cố Tầm Tuyết nhìn đám người kia, có chút không hiểu tại sao bọn họ bỗng xuất hiện ở nơi này.
Đã ước định đấu võ vào đầu tháng sau, hiện tại thời gian còn sớm, đám người này cho dù muốn tỷ thí với nàng, cũng hoàn toàn không cần tới đây trước một tháng.
Trong đầu xẹt qua một đạo linh quang, Cố Tầm Tuyết tựa hồ tìm được chân tướng rồi.
Giờ phút này liền không trì hoãn thêm, không nói hai lời đã động quyền cước.
Đám người kia ban đầu bị nàng tấn công dồn dập làm nhiễu loạn trận tuyến, rất nhanh khôi phục lại, hai phe bắt đầu hỗn chiến.
Tiểu đệ tử vừa thấy trận thế như vậy liền bị giật mình, muốn đi ra ngoài tìm người hỗ trợ nhưng còn chưa ra khỏi cửa liền bị kéo vào trận đánh nhau, không thoát thân ra nổi.
......
Lạc Huyền Ca theo Diệp Hoành Vũ đi vào địa lao, thấy trong đó giam giữ cả người lẫn động vật.
Nơi này nam nhân nữ nhân đều có, bọn họ mặc trên người y phục màu trắng cùng kiểu, đại khái là để tiện cho nhân viên của tổ chức tiến hành nghiên cứu.
Còn có một ít động vật, có loài rất quen thuộc trong trí nhớ cô bất quá đời sau đã tuyệt chủng, còn có một ít sinh vật bản thân chưa từng thấy, trong trí nhớ nguyên thân cũng chưa từng xuất hiện, những thứ kia khả năng chính là thứ mà người hiện nay xưng là quái vật biến dị.
Lạc Giáo Chủ không dư thừa lòng đồng cảm đi đồng tình những thứ này, chỉ muốn nhanh một chút tìm được anh trai của Cố Tầm Tuyết.
Diệp Hoành Vũ dẫn cô tới bên ngoài một căn mật thất, chỉ vào bên trong nói: "Cố Khiếu Quân ở nơi này, bất quá thân thể hắn hiện tại vô cùng yếu ớt, không có dinh dưỡng ở đây cung cấp, tình huống thực không lạc quan."
"Đưa hắn ra." Lạc Giáo Chủ sẽ không ngốc mà tự mình đi vào tìm người, cô đẩy Diệp Hoành Vũ một cái: "Nhanh lên một chút."
Diệp Hoành Vũ cũng không ngại Lạc Huyền Ca đối xử thô lỗ, hắn mở cửa mật thất, một thanh niên cực kì suy yếu nằm bên trong, dung mạo so với Cố Tầm Tuyết thoạt nhìn đúng là có mấy phần giống nhau.
"Kỳ thực chúng tôi rất hiếm khi tiến hành nghiên cứu hắn. Bởi ngoại trừ mấy ngày đầu tiên hắn được mang tới, từng biến đổi dung mạo ra, hắn cũng không có gì khác người bình thường. Hơn nữa về sau cũng không còn xuất hiện loại trạng thái đó." Diệp Hoành Vũ giải thích: "Nhưng mà tổ chức nghiên cứu tuyên bố với bên ngoài là hắn đã chết, cho nên không thể thả hắn rời khỏi, đành phải nuôi ở chỗ này."
Lạc Huyền Ca như có điều suy nghĩ gật đầu, ý tưởng bỏ xe giữ tướng này của tổ chức nghiên cứu cũng là dễ dàng lý giải, nuôi một phế nhân không quan trọng, nhưng nếu bởi vì phế nhân này mà bại lộ tội ác bên trong thì chính là vì nhỏ mất lớn.
"Dẫn hắn ra ngoài." Lạc Huyền Ca mở miệng.
Diệp Hoành Vũ còn muốn nói thêm gì, nhưng bại lộ tội ác của tổ chức nghiên cứu so với không giữ được tính mệnh Từ Hạo, hắn đương nhiên là lựa chọn cái trước, đi vào trong đưa Cố Khiếu Quân ra ngoài.
Lạc Giáo Chủ nhìn thanh niên hôn mê, khẽ nhíu mày: "Cõng hắn, ra ngoài đợi."
Nam nhân áo đen vội vàng ném gậy trong tay, tiến lên cõng Cố Khiếu Quân.
Diệp Hoành Vũ vừa chịu một trận đánh nặng nề, giờ phút này cũng chỉ có thể miễn cưỡng hoạt động mà thôi, hắn thật không có sức đi cõng một nam nhân khác.
Lúc rời khỏi mật thất, không ít người còn la hét cầu xin Lạc Huyền Ca dẫn bọn họ ra ngoài.
Lạc Huyền Ca nghĩ một chút liền mở cửa nhà giam động vật, Diệp Hoành Vũ thấy vậy, vội vàng ngăn cản: "Mau dừng tay, những động vật này có không ít vi khuẩn bệnh tật, tùy tiện thả ra sẽ tạo thành nguy hiểm tính mạng đối với những người khác."
Lạc Huyền Ca nhìn mấy con thú lớn chạy ra ngoài, nghĩ một chút liền thu tay lại.
Tất cả cùng đi vào phòng thí nghiệm của tổ chức nghiên cứu, nam nhân áo đen thả Cố Khiếu Quân lên một nơi bằng phẳng, sau đó nôn nóng đi tới đi lui, vừa đi vừa nói: "Sao còn chưa xong?!"
G
iấy chứng nhận của Từ Hạo và Diệp Hoành Vũ chỉ có thể để hai người bọn hắn ra vào, cho nên loại bỏ trường hợp Diệp Hoành Vũ mang bọn họ cùng nhau rời đi, bất quá Lạc Huyền Ca nhìn Từ Hạo lại nổi tâm tư.
"Diệp tiên sinh, phiền ngài ra ngoài thay đổi quy định xuất nhập." Lạc Huyền Ca đi tới bên cạnh Từ Hạo, khẽ động dao nhỏ lên mặt hắn, chỉ trầy chút da chảy ít máu, không có gì đáng ngại.
Bất quá miệng vết thương nhỏ như vậy, Diệp Hoành Vũ nhìn mà trong lòng lại đau xót không thôi.
"Cô đừng xúc động, nếu cô còn dám đụng tới hắn, tôi bảo đảm ai cũng không thể ra ngoài." Diệp Hoành Vũ phẫn nộ nói với Lạc Huyền Ca.
Lạc Giáo Chủ cũng không thèm để ý nhìn hắn, nhướng mày nói: "Ồ, vậy tôi phải chăm sóc hắn cẩn thận mới được."
Lạc Huyền Ca lấy ra cổ trùng, thả vào trên người Từ Hạo, rất nhanh cổ trùng như tìm được đồ ăn mỹ vị hết sức, từ đầu vai Từ Hạo chậm rãi leo lên cổ hắn, tựa như nhện con, mau chóng chui vào trong thịt.
Diệp Hoành Vũ khẩn trương nhìn Lạc Huyền Ca, không dám tin tưởng hỏi: "Cô đang làm gì?"
Lạc Huyền Ca ném dao nhỏ trong tay, hồi đáp: "Đừng sợ, chỉ là thả vào thân thể hắn một con vật đáng yêu. Chỉ cần có thể an toàn ra ngoài, chuyện này sẽ coi như chưa bao giờ phát sinh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...