Sau khi rời nhà, Lạc Giáo Chủ theo nhân viên đoàn phim lên xe, đi đến vùng núi nơi địa điểm quay chụp.
Có chút bất ngờ chính là, Khổng Nhiên lại từ chức khỏi công ty cũ, theo Hứa Tụ tới An Thị, hiện giờ lại được phân phó ở bên cạnh Lạc Huyền Ca.
Khổng Nhiên hứng thú bừng bừng ngồi bên cạnh Lạc Giáo Chủ, ríu rít chia sẻ kinh nghiệm ngắn ngủi mấy tháng qua của mình.
"Tôi đã sớm muốn nghỉ việc nhưng mà hợp đồng công ty chưa hết hạn. Thứ sáu tuần trước rốt cuộc cũng đến thời hạn hết hợp đồng, tôi liên hệ với Hứa tỷ xong liền tới An Thị. Còn tưởng rằng sẽ bị phân phối cho người mới, không ngờ vòng đi vòng lại, liền đến bên cạnh cô. Cô biết không, tôi thật sự rất vui a." Trên mặt Khổng Nhiên tràn ngập hưng phấn, có thể cùng Hứa Tụ tiếp tục công tác một chỗ, đây là chuyện hạnh phúc biết nhường nào.
Lạc Huyền Ca nhìn nàng một cái, không hiểu lắm gật gật đầu: "Cô vui vẻ là được."
Khổng Nhiên bỗng dựa gần vào Lạc Huyền Ca, ánh mắt sắc bén quan sát khuôn mặt đối phương một vòng, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Tiểu Lạc a, có phải cô có tâm sự? Sao nhìn cô thấy rất suy sút, giống như không vui a."
"Không có." Lạc Giáo Chủ bày tỏ hôm qua không thể thành công ăn hết tất cả quà vặt, còn dư lại vài túi, An Nhược Thủy khẳng định sẽ cầm đưa cho Tiểu Hi. Thật quá đáng mà!
Khổng Nhiên cho dù có năng lực đoán được tâm tư nghệ sĩ, cũng không thể đoán được ý tưởng của cổ nhân 800 năm trước, huống chi vị Lạc Huyền Ca này chưa bao giờ ấn kịch bản ra bài, lại còn là Giáo Chủ Ma Giáo tính cách âm tình bất định.
Trên xe ngoại trừ hai người các nàng, còn có Hứa Tụ đang ngồi ở ghế lái, giờ phút này nàng dành thời gian hỏi Lạc Huyền Ca: "Bộ phim này là phim võ hiệp, nhân vật cô diễn chính là cô nhi của Minh Chủ Võ Lâm, bởi vì thân mang bí tịch liền dẫn tới bị người trong võ lâm đuổi giết, cuối cùng bị ép cải danh đổi họ vào Ma Giáo, lại từng bước trở thành Ma Giáo Giáo Chủ. So với bộ phim cô diễn lần trước, bản chất có chút khác nhau. Bộ này nữ chính từ đầu đến cuối vì sinh tồn nên lòng dạ đã hết sức ác độc. Bất quá lại vì một đóa hoa, cứu một mạng người. Cũng chính bởi lần đó mà mù đi hai mắt."
Hứa Tụ nói đơn giản một chút, hỏi Lạc Huyền Ca: "Giai đoạn sau sẽ có một đoạn diễn mù, cô có nắm chắc không?"
"Có thể." Lạc Giáo Chủ bày tỏ, mình có thể diễn bất kỳ nhân vật nào, bởi vì cô đã từng dùng mệnh để diễn tập. Mỗi một lần dịch dung cải trang ẩn núp, cô đều cần lấy mệnh đi sắm vai một nhân vật khác.
Hứa Tụ trước sau không yên lòng, nhiều lần xác nhận với Lạc Huyền Ca, cuối cùng nói: "Từ chỗ Lý Điềm biết được, An Nhược Thủy qua chút thời gian cũng tới đóng phim ở quanh khu vực này, đến lúc đó nếu rảnh rỗi cô liền đi thăm hỏi xem. Nếu là không rảnh, tôi tìm cơ hội giúp cô xin nghỉ với đạo diễn. Dù sao đối phương chính là An Nhược Thủy, từ khi cô xuất đạo đến giờ, nàng luôn đối với cô có nhiều chiếu cố, cũng nên đối với nàng nhiệt tình một chút."
Khổng Nhiên gật gật đầu, tuy rằng nàng không quen nhìn Lý Điềm...... Hiện tại đã có thể miễn cưỡng tiếp thu người kia. Nhưng nàng còn có một thân phận khác, chính là fan hâm mộ số một của An Lạc CP, nếu có thể thấy idol nhà mình hỗ động với nhau nhiều một chút, thật đúng là hưng phấn làm người ta xúc động muốn hét to a.
Lạc Huyền Ca gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
"Ừm, cô còn gì muốn hỏi nữa không?" Hứa Tụ cảm thấy Lạc Huyền Ca có tâm sự trong lòng, sợ đối phương gặp chuyện gì phiền toái khó mở miệng, cho nên nàng dò hỏi một chút.
Lạc Huyền Ca hơi chần chừ: "Nơi này thật sự không mua được đồ ăn sao?"
"Địa thế quá mức vắng vẻ, muốn mua đồ, cần lái xe hơn ba tiếng, tới huyện thành mua. Bất quá cũng phải xem cô muốn mua thứ gì, nếu là một ít vật dụng thường ngày, hẳn có thể tìm được nơi bán."
"Ừm." Lạc Huyền Ca nhìn rừng cây ngày càng um tùm, đoàn xe giống như qua một đường hầm thời không, tựa hồ đi thêm về phía trước mấy bước liền đến Đại Minh triều mà bản thân quen thuộc.
Khổng Nhiên nghiêng đầu tựa vào cửa xe nhìn phong cảnh bên ngoài, Lạc Huyền Ca nhàm chán lấy kịch bản ra lật một cái, sau đó hỏi Hứa Tụ: "Hứa tỷ, nếu một diễn viên đóng phim, về sau không thoát vai được thì làm sao bây giờ?"
"Hoặc là về sau chỉ có thể nhận phim cùng loại, hoặc là không gượng dậy nổi chậm rãi ẩn lui. Hoặc là..."
"Hoặc là cái gì?" Lạc Huyền Ca thấy nàng muốn nói lại thôi, không nhịn được càng thêm lo lắng.
Giọng Hứa Tụ đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói với Lạc Huyền Ca: "Hoặc là không chịu nổi áp lực quá lớn, cuối cùng buồn bã không vui, lựa chọn vĩnh viễn ở lại trong phim."
"Là, là ý gì?" Lạc Huyền Ca không hiểu lắm, cái gì gọi là vĩnh viễn ở lại trong phim?
Khổng Nhiên bỗng cười nói với Lạc Huyền Ca: "Ý tứ chính là có thể sẽ trực tiếp chết đi, bởi không muốn sống ở thế giới hiện thực, tình nguyện kết thúc sinh mệnh đi đến một thế giới khác. Loại trường hợp này cũng không phải không tồn tại, mấy tháng trước chẳng phải có một nam diễn viên quay xong một bộ phim ngược tâm, thời điểm phim đó phát sóng truyền hình, hắn đã uống một lượng lớn thuốc ngủ rồi qua đời sao."
"Cho nên! Cô phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ, cô là cô, người trong kịch vĩnh viễn là người trong kịch. Tuy rằng nhiều lần nhấn mạnh phải rót nhập linh hồn nhân vật vào thân xác bản thân, biểu đạt nhân vật một cách hoàn mỹ nhất cho khán giả, nhưng ngàn vạn lần đừng để trong quá trình này lạc mất chính mình. Cô cũng không phải ngày đầu tiên quay phim, mức độ này cô hẳn có thể nắm chắc." Hứa Tụ hết sức nghiêm túc nói với Lạc Huyền Ca.
Lạc Huyền Ca thật cảm kích đối phương hảo tâm khuyên giải, nhưng cô cũng bất quá là cong cong khóe môi bảo đảm nói: "Yên tâm. Tôi sẽ nắm chắc chừng mực."
Nội tâm lại càng lo lắng cho An Nhược Thủy, dù gì ba trường hợp đó, bất luận là dạng nào đối với An Nhược Thủy mà nói đều khó tiếp nhận.
Nàng là diễn viên phái thực lực, phim nàng phải nhận rất nhiều, nhân vật phải diễn cũng rất nhiều, nếu chỉ có thể dừng bước với một nhân vật, kiếp sống diễn xuất của An Nhược Thủy về sau sẽ rất thống khổ.
Nếu An Nhược Thủy bởi vì không thoát vai được mà không gượng dậy nổi, bất luận đối với ai đều là một loại đả kích khó tả.
Về phần trường hợp cuối cùng, Lạc Giáo Chủ bày tỏ, mình không có dũng khí nghĩ đến.
Tới địa điểm quay, Hứa Tụ dừng xe xong liền bước xuống cùng đạo diễn thương nghị chỗ ở tạm thời của Lạc Huyền Ca.
Trước khi đến An Tuấn Phong không nói rõ, lại mịt mờ đề cập với đạo diễn, an bài cho Lạc Huyền Ca nơi ở độc lập.
Cho nên hiện giờ bất kể Hứa Tụ có tới nhấn mạnh hay không, đạo diễn cũng sẽ cho người sắp xếp trước.
"Yên tâm yên tâm, những chuyện này tôi đã để phó đạo đi an bài, bất quá mọi người đều ở nhờ nhà thôn dân, cho nên cô ấy cũng chỉ có thể được phân phối một gian phòng đơn độc. Chuyện khác chúng tôi đã cố gắng, cũng chỉ có thể tranh thủ được như vậy thôi." Đạo diễn tươi cười, trước kia Hứa Tụ ở công ty cũ, người có hiểu biết trong giới đều sẽ không đắc tội nàng, sau đó Hứa Tụ lại trực tiếp vào An Thị, hiện giờ lại cùng Lý Điềm kết hôn, đủ loại thân phận đè xuống, tôn trọng đối với nàng đương nhiên lại tới một độ cao khác.
Hứa Tụ khẽ gật đầu: "Phòng không cần quá tốt, phân phối một gian đơn độc là được. Dù sao cũng là Cổ Võ đại đệ tử, nửa đêm có thể luyện quyền một chút cái gì đó, người khác cũng không chịu nổi mà phải không?
"Phải phải phải, điểm này chúng tôi cũng đã cân nhắc rồi. Bởi vậy cô yên tâm, chúng tôi sẽ an bài tốt." Đạo diễn biết Hứa Tụ đang mượn cớ giúp hắn, phòng ngừa về sau truyền ra tin tức Lạc Huyền Ca ở đoàn phim ra oai, những người khác đều là hai ba người một phòng, chỉ có bản thân là một mình một gian.
Đạo diễn cũng không dám tùy tiện cho Lạc Huyền Ca một gian nhà tồi tệ, ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng tìm được một gian phòng không tính là tốt nhất nhưng cũng không quá kém.
Lạc Huyền Ca nói không ngại, thời điểm cô nghèo túng nhất lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, thời điểm tốt nhất thì hoàng cung nội viện tùy ý lưu lại.
Bởi vậy đối với chỗ ở, cô đã nhìn chán rồi.
Chờ Hứa Tụ trở về, Lạc Huyền Ca đã chuyển xuống toàn bộ hành lý trên xe.
Hứa Tụ nói với Lạc Giáo Chủ: "Đã cùng đạo diễn thương lượng, sắp xếp cho cô một gian phòng đơn. Tôi cũng sẽ ở lại vài ngày, nhìn xem tình huống."
"Vậy tôi làm sao bây giờ?" Khổng Nhiên vẫn là lần đầu theo nghệ sĩ tới địa phương xa xôi này, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, trừ núi lớn ra cũng chỉ có núi lớn.
Vài gia đình tụ lại chính là thành một xóm, một đường chạy tới đây, thấy mấy trăm hộ cách xa nhau ở từng vị trí bất đồng, mà trên bản đồ chỉ hiện ra hơn mười cái thôn trang.
Hứa Tụ nói với Khổng Nhiên: "Cầm chứng minh thư đến chỗ đạo diễn chờ an bài."
"Ừm." Khổng Nhiên thở dài một hơi, xem ra nàng chỉ có thể cùng người khác nhét chung một chỗ.
Trên chứng minh thư nhiều thêm một dòng tính hướng, sở dĩ cầm chứng minh thư qua đó, là bởi hiện tại đã không còn cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, ngược lại lấy tính hướng để kiêng dè.
Chứng minh thư của Khổng Nhiên là dị tính luyến, cho nên cùng nàng phân phối đến một chỗ, là một em gái tính hướng giống nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...