Lạc Huyền Ca đem cơm đến trước mặt Tiểu Hi: "Tới, đây là cơm trưa của cháu."
Người sáng suốt nhìn liền biết, phần thức ăn kia của Tiểu Hi rất tốt cho sức khỏe. Tuy rằng không ít hài tử khả năng sẽ kén ăn các loại rau, nhưng Lạc Huyền Ca bằng vào thủ pháp đặc biệt tiến hành xử lý mấy thứ rau đó, ngay cả người lớn nhìn cũng âm thầm chảy nước miếng, huống chi là những đứa trẻ này.
Tiểu Hi lóe sáng tròng mắt nhìn về phía Lạc Huyền Ca, kinh hỉ hỏi: "Đây là cho cháu?"
"Ừm, mau ăn cơm." Lạc Huyền Ca lãnh đạm như cũ, trong lòng cô không có khái niệm mình ăn cái gì hài tử ăn cái đó. Bởi vì cô chỉ chăm sóc con nít một lần, đối phương còn là tiểu công chúa được sủng ái, trên cơ bản là tiểu công chúa cơm ngon rượu say, còn mình thì gặm dã quả uống nước suối.
Thời điểm ôm tiểu gia hỏa liền thấy đứa bé so với tưởng tượng nhẹ hơn rất nhiều, Lạc Giáo Chủ theo bản năng liền chẩn mạch cho nó, kết quả phát hiện tiểu gia hỏa có hơi thiếu dinh dưỡng.
Cũng không biết là kén ăn hay là trong nhà hà khắc, tóm lại Lạc Huyền Ca nấu cơm cố tình vì Tiểu Hi, phối hợp một phần bữa trưa thêm dinh dưỡng hấp dẫn trẻ nhỏ.
Cách làm của Lạc Huyền Ca dẫn tới toàn bộ kênh trực tiếp hưởng ứng nhiệt liệt, thậm chí bởi vì phần bữa trưa này mà leo lên hot search.
Tiểu Hi vừa cầm đũa lên, đang chuẩn bị hưởng dụng bữa trưa của mình, lại phát hiện tiểu ca ca ngồi đối diện cầm muỗng nhỏ ném xuống đất.
Sau đó bé trai đánh đổ chén trên tay, không đợi An Nhược Thủy kịp phản ứng, liền bắt đầu gào khóc: "Cháu cũng muốn ăn cái kia, cũng muốn ăn cái kia......"
Nam Nam vừa lên tiếng, Tiểu Hi theo bản năng nắm chặt cái muỗng trong tay, khẩn trương nhìn Lạc Huyền Ca, sợ Lạc Huyền Ca sẽ đem bữa trưa cho nam hài đối diện.
Không ngờ Lạc Huyền Ca chậm rãi buông chén đũa xuống, lạnh giọng nói với Nam Nam: "Chỉ có một phần, Tiểu Hi còn phải ăn. Còn có, trưa nay cháu đã ăn đủ mức, không thể ăn nữa."
"Cháu muốn ăn muốn ăn, muốn ăn......" Trẻ trâu không đáng sợ, nhưng một đứa trẻ trâu tham ăn liền bắt đầu có điểm đáng sợ.
Không cho nó ăn, nó quấy nhiễu, cho ăn lại phải lo lắng sức khỏe của nó.
An Nhược Thủy lần thứ hai nghe được thanh âm quen thuộc, nàng phiền đến độ muốn nhức đầu. Thật không biết lão ca là làm thế nào đưa loại trẻ con bướng bỉnh cực độ này vào show thực tế.
Bạch Liễu đang chuẩn bị đi dỗ Nam Nam, Lạc Huyền Ca đột nhiên đứng dậy nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Hi: "Ngoan, ăn cơm trước."
Vừa dứt lời, Lạc Giáo Chủ thuận tay xách lên Tiểu Bàn Đôn đang khóc nháo, lại chậm rãi đặt nó xuống đất: "Đầu tiên, chúng ta không có bất cứ quan hệ nào, dì không cần giúp cháu chuẩn bị một phần cơm trưa. Thứ hai, dì cũng không thích cháu, bởi vì cháu quá ồn ào. Đối với người mình không thích, từ trước đến nay dì đều không có kiên nhẫn, sẽ không bởi vì cháu là trẻ nhỏ mà nhường nhịn. Cháu có hiểu không?!"
Tiểu gia hỏa không rõ, nhưng lần thứ hai bị Lạc Huyền Ca dọa sợ tới mức thanh tỉnh, ngây ngốc nhìn người trước mặt, không hề nhúc nhích, khiến Lạc Huyền Ca lầm tưởng bản thân trong lúc lơ đãng đã điểm huyệt nam hài.
"Hoặc là an tĩnh ăn cơm, hoặc là cút xéo ngay." Lạc Huyền Ca cảm thấy tính mình càng ngày càng tốt, phiền phức như vậy cũng không hề nghĩ tới trực tiếp hạ dược giết chết đứa nhỏ này.
Thấy Lạc Huyền Ca uy hiếp trẻ trâu kia, mọi người có mặt đều kinh ngạc đến mức nói không ra lời.
Bạch Liễu vô lực đỡ trán: Huyền Ca a Huyền Ca, còn đang truyền trực tiếp. Cô có thể có chút ý thức nhân vật của công chúng hay không? Lần này phát sóng không biết nhảy ra bao nhiêu anti và bình xịt.
Bất quá kênh livestream cũng không hề lên án Lạc Huyền Ca như Bạch Liễu tưởng tượng, ngược lại đều cảm thấy sảng khoái vô cùng, trẻ trâu cũng có ngày bị người hù sợ tới mức không nói nên lời a.
Trải qua bữa cơm dở cười dở khóc, An Nhược Thủy ăn xong liền dẫn Nam Nam chuẩn bị rời khỏi.
Lạc Huyền Ca không yên tâm nhìn bé trai mập mạp, đứng dậy theo: "Để em đưa chị trở về."
An Nhược Thủy đang muốn nói không cần, lại không ngờ Lạc Huyền Ca đã dắt lấy nam hài: "Đi thôi."
Nam Nam ủy khuất nhìn An Nhược Thủy, sau đó bĩu môi ngồi xuống trên đất: "Cháu không đi nổi, muốn bế cơ."
An Nhược Thủy bất lực nhìn về phía Lạc Huyền Ca, ủy khuất trong mắt so với Nam Nam còn đậm hơn nhiều.
Lạc Huyền Ca bỗng khom lưng: "Dì ôm cháu trở về, thế nào?"
"...... Cháu tự mình đi được, cha nói như vậy có thể giảm béo." Nhóc mập bò dậy, từ bên người Lạc Huyền Ca dịch sang phía An Nhược Thủy, lại thật cẩn thận nắm lấy tay nàng.
An Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải bế đứa trẻ này về, nếu không nàng sợ đến nửa đường sẽ xuất hiện hot search mới: Nữ minh tinh An Nhược Thủy ôm em bé về nhà, giữa đường mệt chết!
Ánh mắt Lạc Huyền Ca hơi lóe, vậy có nghĩa...... Nếu mình không đi theo, tiểu gia hỏa này sẽ quấn lấy đòi An Nhược Thủy ôm nó? Nội tâm Lạc Giáo Chủ có chút phức tạp, yên lặng vươn tay đem móng vuốt của Tiểu Bàn Đôn rút khỏi tay An Nhược Thủy, bất động thanh sắc dắt bé trai kia.
Lại ôn nhu nói với An Nhược Thủy: "Để em dắt đi."
"Ừm, được." An Nhược Thủy không rõ Lạc Huyền Ca suy nghĩ cái gì, chỉ biết là gia hỏa này đột nhiên trở nên hết sức tức giận.
Lạc Giáo Chủ cúi đầu nhìn Tiểu Bàn Đôn dưới chân, bị mình dắt mà sợ tới mức đi đường cũng khó khăn, bất quá Lạc Giáo Chủ lại vui vẻ cực kỳ. Xem cậu còn dám để phu nhân tôi bế nữa hay không?!
An Nhược Thủy lần nữa cảm thấy tâm tình Lạc Huyền Ca biến hóa phức tạp, tựa như thời điểm các nàng vừa quen biết không lâu, cái người tên Lạc Huyền Ca biệt nữu đó tựa hồ lại xuất hiện.
Dọc đường, cả hai đều không mở miệng nói chuyện, mà tiểu gia hỏa bị Lạc Huyền Ca dắt lấy càng là sợ tới mức không nói một lời, yên lặng đi bên Lạc Huyền Ca, bộ dáng ngoan ngoãn so với lúc trước giống như hai người khác biệt.
Lạc Huyền Ca đưa Tiểu Bàn Đôn cùng An Nhược Thủy tới cửa, cô biết Từ Hạo ở trong nên cũng không định tiến vào.
"Được rồi, hai người vào nhà đi. Em đi trước." Lạc Huyền Ca buông tay nam hài, Tiểu Bàn Đôn như được đại xá thở phào nhẹ nhõm, giơ tay xoa mồ hôi trên trán.
An Nhược Thủy nhìn bóng lưng Lạc Huyền Ca mà ngây ngẩn, nàng đột nhiên có một loại ảo giác Tiểu Lạc không nuôi nổi gia đình bắt đầu bán vợ bán con?! Loại cảnh tượng này, tựa hồ có chút bi phẫn a.
Lạc Giáo Chủ cũng cảm thấy rất kỳ quái, muốn quay đầu lại nhìn một chút nhưng phát hiện nếu mình làm vậy, bầu không khí quái dị này chỉ biết càng thêm rõ, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
An Nhược Thủy đưa Nam Nam vào phòng khách, lại không thấy bóng dáng Từ Hạo ở trong.
Chốc lát sau, Từ Hạo cầm sách vở giáo án từ thư phòng vội vàng bước ra, nhìn đến An Nhược Thủy cùng nam hài, cười hỏi: "Đã trở lại rồi sao. Mau tới ăn cơm."
Từ Hạo tươi cười như cũ, An Nhược Thủy cũng đáp lại hắn một nụ cười nhẹ: "Xin lỗi, em cùng Nam Nam vừa ở chỗ Bạch Liễu dùng qua."
"Không sao không sao, cái này có gì mà xin lỗi. Vậy em chơi cùng đứa nhỏ một hồi, anh đi ăn cơm." Từ Hạo vừa nói vừa xoay người cầm quyển sách và giáo án trên tay về lại thư phòng.
Nhìn một màn này, An Nhược Thủy đột nhiên nghĩ đến bọn họ tạm thời là thân phận giáo viên, không nghĩ tới Từ Hạo chuyên nghiệp như vậy, chỉ cần máy quay còn tiếp tục hoạt động, bất kể có quay hắn hay không, chỉ là một phông nền hắn đều hoàn thành tận chức tận trách.
5 năm trước đều nói Từ Hạo giành được ảnh đế là dựa vào vận khí và nhan giá trị, nhưng nàng thấy Từ Hạo so với mình diễn xuất không hề thua kém, thậm chí mơ hồ có tư thế thắng nàng một bậc.
Ở phương diện diễn xuất, An Nhược Thủy cảm thấy thứ nàng cần phải học thật sự quá nhiều, cho nên chán ghét đối với Từ Hạo cũng giảm đi vài phần, ôm tâm tính cần phải học hỏi nhiều hơn, quan sát hắn cẩn thận.
Từ Hạo đang ăn cơm phát hiện tầm mắt của An Nhược Thủy, liền ôn hòa cười với nàng, dẫn tới toàn bộ kênh livestream tim đập gia tốc.
"Đúng rồi, anh vừa nấu canh, muốn uống một chút hay không?" Từ Hạo đột nhiên nhớ tới, vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị đến phòng bếp múc canh.
An Nhược Thủy liên tục lắc đầu: "Không được không được, em ở chỗ Bạch Liễu đã ăn no rồi."
"Như vậy a, còn Nam Nam, uống một chút chứ?" Từ Hạo thấy An Nhược Thủy không uống, hắn rất là đáng tiếc, hỏi nhóc mập.
Tiểu Bàn Đôn kỳ thực muốn uống, bất quá Lạc Giáo Chủ tay nghề tuyệt hảo, giờ phút này bản thân cũng đã no căng bụng.
Nhìn thấy Nam Nam lắc đầu, Từ Hạo cười khẽ: "Vậy chờ khi nào muốn uống canh, lại nói cho chú được không?"
"Dạ." Nam Nam hết sức ngoan ngoãn gật đầu, bóng ma tâm lý Lạc Giáo Chủ tạo ra, trước mắt còn chưa tiêu tán.
An Nhược Thủy dẫn Nam Nam vào phòng: "Hiện tại có thể ngủ trưa rồi."
"Hẳn là vậy, trên sổ tay em bé có viết, Nam Nam ăn xong ba mươi phút sẽ ngủ trưa." Từ Hạo vừa nói vừa buông chén đũa: "Để anh tới hỗ trợ, em nghỉ ngơi đi. Vừa dẫn hài tử ở bên ngoài chạy tới chạy lui, chắc mệt lắm rồi."
Không thể không nói, nếu chỉ nhìn phần hình tượng, ảnh đế Từ Hạo so với An Tuấn Phong còn ấm áp hơn, ở trong showbiz rất được lòng fan hâm mộ.
Mà chẳng hạn loại sắc mặt âm trầm giống như bị người nợ mấy trăm triệu của Lạc Huyền Ca, nếu không phải lúc xuất đạo để lại cho người ta một cảm giác trong ngoài tương phản, Lạc Huyền Ca rất khó nổi tiếng trong giới.
Mà An Nhược Thủy lại bằng vào tác phẩm cùng với scandal dân mạng đồn đại, khiến nàng nổi lên sau đó lại tẩy trắng, mới hoàn toàn đứng vững trong showbiz. Nếu không cho dù là phú nhị đại, cho dù dựa lưng An Thị, An Tuấn Phong có thể làm giới giải trí không phát ngôn bừa bãi nhưng cũng không quản được toàn bộ dân mạng.
Mà đối với An Nhược Thủy, đa số khán giả đều là bội phục nàng. Bởi vì toàn giới giải trí chỉ có nàng buông xuống quang hoàn kiên định diễn kịch, mỗi một tác phẩm đều chịu nổi thời gian khảo nghiệm. Trong tất cả phú nhị đại bước vào showbiz, cũng chỉ có An Nhược Thủy và Từ Hạo trổ hết tài năng, hơn nữa ở trong giới lấy được thành tựu trọng đại.
"Không cần đâu, Từ đại ca bận rộn cả một buổi sáng. Vẫn là nên ăn cơm trước." An Nhược Thủy mặt không biến sắc, lời nói ra cũng không rét lạnh lòng người, đây cũng là một điểm ngoại giới thích nàng.
Từ Hạo đứng tại chỗ chần chừ vài giây, cuối cùng gật gật đầu: "Được, có chuyện gì liền gọi anh."
Từ Hạo rời đi, An Nhược Thủy dắt bé trai tới phòng ngủ.
Tiểu gia hỏa nhìn An Nhược Thủy, yên lặng đẩy nàng ra ngoài, tiếp đó lại bá đạo níu cửa: "Cháu có thể tự mình làm."
An Nhược Thủy nhịn không được bật cười, đây thật sự là đứa trẻ trâu vẫn luôn ngang ngược vô lý đó sao?
Tiểu gia hỏa không đợi An Nhược Thủy trả lời, trực tiếp đóng cửa lại.
An Nhược Thủy kịp thời hô: "Được, dì không vào. Nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Bên trong truyền ra một tiếng đáp lại thanh thúy, An Nhược Thủy khẽ thở phào nhẹ nhõm đi tới phòng khách.
Nghĩ đến Từ Hạo ở trong thư phòng làm giáo án, nàng hơi hứng thú muốn vào thư phòng nhìn xem, muốn biết Từ Hạo có phải là diễn đến mức ngay cả giáo án đều nghiêm trang chuẩn bị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...