"Được rồi, Từ đại ca nghỉ ngơi một chút đi." An Nhược Thủy thấy Từ Hạo mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, nàng không khỏi bật cười.
Từ Hạo vừa lau mồ hôi vừa cười nói: "Anh mà nghỉ ngơi thì bữa trưa hẳn là phải ăn không khí."
An Nhược Thủy không định cùng hắn tám chuyện, tuy hiện giờ hai người ở chung như vậy phảng phất như trở lại lúc trước, nhưng xét cho cùng, nội tâm An Nhược Thủy vẫn là có khoảng cách.
"Để em đưa Nam Nam ra ngoài mua đồ chơi." An Nhược Thủy vừa nói vừa dắt tay đứa nhỏ: "Đi thôi, dì dẫn đi mua đồ chơi mới, còn có đồ ăn ngon nữa."
"Cháu muốn người bay." Tiểu gia hỏa ngửa đầu nhìn An Nhược Thủy: "Cháu muốn người bay, không thấy được người bay, cháu không đi nữa."
"Người bay?!" An Nhược Thủy ngẩn người, trong đầu cẩn thận tìm kiếm phim hoạt hình liên quan tới người bay, kết quả suy nghĩ rất lâu đều không nghĩ ra nổi.
Đột nhiên An Nhược Thủy giống như nhớ tới điều gì, cúi người nói: "Là người bay vừa gặp sao?"
"Dạ......" Tiểu gia hỏa tuy rằng vô cùng khao khát nhưng giọng nói lại mang theo kính sợ.
Thời điểm chơi xấu không thấy được mặt Lạc Huyền Ca, lúc bị Lạc Huyền Ca một tay xách lên, tiểu gia hỏa liền bị dọa đến phát ngốc.
Hiện tại An Nhược Thủy đưa tiểu gia hỏa đi tìm Lạc Huyền Ca, hy vọng đứa bé này có thể nể mặt người bay ngoan ngoãn một chút.
"Người bay tại sao biết bay?" Tiểu gia hỏa ngửa đầu nhìn An Nhược Thủy, cõi lòng đầy khao khát.
An Nhược Thủy không biết nên đáp lại thế nào, bởi vì nàng cũng không biết Lạc Huyền Ca rốt cuộc làm sao bay được lên trời.
"Đợi lát nữa nhìn thấy người bay, để người bay trả lời cháu được không?" Đây là ngữ khí ôn nhu nhất mà An Nhược Thủy từng dùng để đối đãi người ngoài, vậy mà đối phương lại là một đứa trẻ trâu, chọc đến toàn bộ kênh phát trực tiếp đều kêu rên thành tiếng.
Tới chỗ nhân viên công tác dò hỏi địa của Lạc Huyền Ca xong, An Nhược Thủy dắt theo tiểu gia hỏa chậm rãi chạy đến.
......
Giờ phút này trong nhà Tiểu Hi, Lạc Giáo Chủ đang ở phòng bếp bận rộn, Bạch Liễu cầm một quyển sách ngồi trên sô pha an tĩnh đọc.
Đôi lúc còn có thể nghe được bản hòa âm của nồi chén gáo chậu từ phòng bếp truyền tới, nếu đóng kênh trực tiếp của Lạc Huyền Ca, chỉ xem một mình Bạch Liễu liền chỉ có thể nhìn được nghe được thanh âm Bạch Liễu nhẹ nhàng lật sách.
Không thể không nói, cặp CP lâm thời này làm nổ cả nửa kênh livestream, thậm chí có không ít đảng CP khác đều bắt đầu chuyển hướng ship CP mới.
Nghe được chuông cửa vang, Lạc Huyền Ca lập tức ra mở cửa, còn Bạch Liễu thì tới lúc An Nhược Thủy cùng Nam Nam bước vào mới hoàn hồn.
Nhìn thấy An Nhược Thủy cùng Nam Nam, nàng lập tức cất sách trên tay, đứng dậy đi tới trước mặt hai người: "An tỷ, sao cô lại đến đây?"
"Nam Nam muốn gặp người bay, tôi dẫn nó tới chơi một lúc." An Nhược Thủy vừa nói vừa nhìn về phía Tiểu Bàn Đôn.
Bạch Liễu sáng tỏ gật đầu: "Vậy các cô trước ngồi đi, tôi rửa chút hoa quả mang tới."
"Không cần phiền toái, chúng tôi chỉ là đến chơi một lát thôi." An Nhược Thủy cự tuyệt, Bạch Liễu cũng không dừng lại động tác.
Màn hỗ động này của các nàng, Lạc Giáo Chủ yên lặng ngắm nhìn tiếp đó ở trong lòng ghi nhớ, kiếp trước thân là Giáo Chủ Ma Giáo, tuy rằng bản thân cũng hiểu lễ nghĩa nhưng chỉ là quy củ của Ma Giáo, hơn nữa Ma Giáo Giáo Chủ có hiểu quy định đến mấy, những thứ quy củ tự mình đãi khách này cô cũng chưa từng học. Dù gì giáo đồ đông đảo, thị nữ càng là vô số, bản thân hoàn toàn không cần phải đi học mấy thứ kia.
Hiện tại đến 800 năm sau thì lại khác, cô phải thử học những thứ này, hơn nữa cần mau chóng tự mình sử dụng.
Bạch Liễu tới phòng bếp rửa hoa quả, An Nhược Thủy nhìn động tác của đối phương, cảm thấy nàng nhập vai thật nhanh chóng.
"Người bay......" Nam Nam thoát khỏi tay An Nhược Thủy, đi tới trước mặt Lạc Huyền Ca, kéo kéo góc áo của Lạc Huyền Ca, nhỏ giọng nói.
Lạc Giáo Chủ đột nhiên cúi đầu nhìn thẳng vào đứa bé, làm hài tử kia sợ tới mức giật mình.
"Người bay, dạy cháu bay đi." Nam Nam siết nắm đấm một cái, nhìn Lạc Huyền Ca, phảng phất mình lập tức có thể học được thần công bay lên chín tầng trời.
An Nhược Thủy bị dáng vẻ của bé trai chọc cười, thời điểm trẻ trâu không quấy phá rất đáng yêu, đến lúc trẩu lên, có đi mài dao vẫn thấy mạng nó sống thời gian quá dài.
"Không dạy." Lạc Huyền Ca lạnh nhạt trả lời.
Đột nhiên tiểu gia hỏa giống như bị đả kích thật lớn, bò trên mặt đất lăn lộn.
An Nhược Thủy lại đau đầu, thật sự không nghĩ tới đứa nhỏ này có thể vô lại như vậy.
"Lên!" Lạc Huyền Ca chỉ đôi lúc cảm thấy tiểu hài tử đáng yêu, càng nhiều thời điểm đều thấy chúng là quỷ nhỏ, liền trầm giọng hô: "Đứng lên!"
Nam Nam bị hù sợ, ngây ngốc nằm trên đất, chớp chớp đôi mắt nhìn Lạc Huyền Ca.
Động tác của Lạc Giáo Chủ đã được hưởng ứng nhiệt liệt trên kênh trực tiếp, không ít người ủng hộ cách làm này, dù sao hài tử kia thực sự quá quấy nhiễu, hảo cảm trong lòng bọn họ đã tới mức âm. Mà cũng rất nhiều kẻ phê bình Lạc Huyền Ca ngay trước mặt mọi người đối đãi một đứa bé thô bạo.
An Nhược Thủy quá mức quen thuộc Lạc Huyền Ca, tuy giờ phút này Tiểu Lạc nhìn thực phẫn nộ nhưng đáy mắt lại không có chút lửa giận nào.
Bạch Liễu rửa xong hoa quả bước ra ngoài, liền nhìn đến Lạc Huyền Ca lạnh lùng cùng hài tử giằng co.
Lại thấy An Nhược Thủy lúng túng hướng ánh mắt cầu cứu về phía mình.
An Nhược Thủy thật sự không biết nên làm sao hóa giải mâu thuẫn này, vì để giữ hình tượng trước máy quay, nàng nhất định phải ngăn cản hành vi hiện tại của Lạc Huyền Ca, nhưng một khi ngăn cản Lạc Huyền Ca, nàng sợ trong lòng Tiểu Lạc lưu lại ủy khuất.
Biện pháp tốt nhất, vẫn là để cho người ngoài như Bạch Liễu tới hòa giải.
Bạch Liễu bất đắc dĩ khẽ cười: "Tới tới tới, hoa quả đã rửa sạch rồi. Huyền Ca cùng An tỷ đều đến nếm thử đi."
Bạch Liễu đặt hoa quả lên bàn, lại chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Bàn Đôn, cúi xuống: "Tới cùng nhau ăn trái cây được không?"
"Dạ." Không phải tiểu gia hỏa đột nhiên ngoan ngoãn, mà là vừa bị Lạc Huyền Ca dọa phát ngốc.
Lạc Huyền Ca thấy tên kia đứng dậy, cũng làm như không có việc gì, tới lấy trái cây trên bàn.
Bạch Liễu cùng An Nhược Thủy bắt đầu nói chuyện phiếm, Lạc Giáo Chủ ở một bên yên lặng ăn xong một quả, sau đó lại tiếp tục vào phòng bếp bận rộn.
"An tỷ là nghề gì, cộng sự với ai?" Bạch Liễu thật tò mò là ai cùng An Nhược Thủy xui xẻo, gặp phải một cái đứa trẻ trâu như vậy.
An Nhược Thủy: "Là Từ Hạo Từ đại ca."
"Ồ, vậy hai người thật sự rất có duyên a."
Trong lòng An Nhược Thủy không đồng ý, trên mặt lại cười khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cùng Từ đại ca đúng là rất có duyên phận."
Cả hai tâm sự một hồi, thời điểm Nam Nam ăn hết phân nửa số trái cây trên bàn, Lạc Huyền Ca từ phòng bếp ra tới: "Có thể dùng cơm rồi."
"Ừm, chị......" An Nhược Thủy vốn định nói 'chị tới nếm thử xem đồ ăn hôm nay thế nào', kết quả nghĩ đến hiện tại vẫn đang trong show thực tế, nàng liền cứng rắn đổi giọng: "Chị cùng Nam Nam cũng nên về rồi."
"An tỷ và Nam Nam ở lại cùng ăn cơm đi." Bạch Liễu nói.
An Nhược Thủy lễ phép cự tuyệt.
Lạc Huyền Ca phụ họa: "Ở lại dùng cơm đi. Nhiều thêm hai đôi đũa thôi mà, không quan trọng."
An Nhược Thủy vô cùng bất ngờ Lạc Huyền Ca có thể nói ra mấy câu như vậy, chần chừ một chút liền phát hiện Nam Nam đang kéo áo mình, An Nhược Thủy cúi đầu nhìn xuống: "Sao vậy Nam Nam?"
"Cháu muốn ở lại." Tiểu gia hỏa ngửi được mùi đồ ăn trong không khí, mỗi một tế bào trên người đều đang kêu la nhất định phải nếm thử.
Nếu tiểu gia hỏa đã lên tiếng, An Nhược Thủy cũng không thể cưỡng chế dẫn người rời khỏi, đành thuận theo tâm ý tiểu gia hỏa cùng ở lại.
Sau khi bị Lạc Huyền Ca dọa sợ triệt để, Nam Nam lần này ngồi trên sô pha rất nghiêm túc, nhìn thấy Lạc Huyền Ca ngồi xuống bên cạnh An Nhược Thủy, lại lần nữa giật mình. Bởi vì bản thân ngồi ở bên kia của An Nhược Thủy.
An Nhược Thủy giúp Nam Nam gắp đồ ăn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngoan ngoãn ăn cơm, không được quấy rối a."
An Nhược Thủy vừa dứt câu, toàn bộ kênh trực tiếp lần thứ hai sôi trào, tuyên bố nữ nhân đối với hài tử khả năng có thiên tính ôn nhu.
M
à mục đích thật của An Nhược Thủy chỉ là muốn dỗ đứa nhỏ có thể ngoan một chút, dù sao đây cũng không phải con của mình, nàng không làm được chuyện sau khi biết rõ đối phương là đứa trẻ trâu đôi lúc động kinh vô lại, mà vẫn còn có thể nhẹ nhàng chăm sóc quý mến nó.
Nếu bỏ đi ống kính quay chụp, nàng đại khái sẽ đối loại trẻ trâu này kính nhi viễn chi.
Không nhìn ra Bạch Liễu yêu thích trẻ nhỏ hay không, nàng cơ bản tựa hồ đối với bất kỳ ai cũng đều có loại ôn nhu xa cách.
"Tiểu Hi hẳn đã dậy rồi, để tôi đi xem." Lạc Huyền Ca ăn được nửa bát liền buông đũa xuống.
"Để tôi đi." Bạch Liễu vội vàng đứng dậy, Lạc Huyền Ca lại ngăn cản: "Tôi tới là được, cô cứ ăn cơm trước đi."
Sau chốc lát, Lạc Huyền Ca từ trong phòng ôm ra một cô bé, nhìn nhu nhu mềm mại, mà gấu bông trong ngực vẫn không buông xuống, thấy trong phòng nhiều thêm hai người xa lạ chưa từng gặp, nữ hài liền có chút khiếp đảm chui vào trong lòng Lạc Huyền Ca né tránh.
Tiếp đó tựa như nhớ tới Lạc Huyền Ca cũng phải là người quá quen thuộc, lại chậm rãi bất động thanh sắc lui ra.
Lạc Huyền Ca giống như phát hiện điều gì, theo bản năng dùng tay khẽ vuốt sau lưng bé gái: "Đừng sợ."
Tiểu Hi có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lạc Huyền Ca, tuy rằng người ôm mình vẫn bày ra khuôn mặt băng lãnh, dáng vẻ giống như rất không thích mình, mà đột nhiên cảm thấy người này thực ấm áp.
Lạc Huyền Ca bế Tiểu Hi lên ghế, bắt đầu lục tìm cái lược, sau đó giúp đứa nhỏ chải lại bím tóc bị rối lúc ngủ trưa.
Lại nắm tay Tiểu Hi nói: "Dậy đi rửa tay ăn cơm thôi."
Tiểu Hi nhìn bàn ăn, phát hiện An Nhược Thủy cùng Bạch Liễu đều dừng đũa nhìn mình, còn có một bé trai đang gặm đùi gà mình thích nhất. Tiểu Hi duỗi cổ về phía bàn ăn, phát hiện thức ăn trên đó người khác đều đã ăn qua. Ánh mắt liền ảm đạm xuống một chút, cũng giống như ở nhà, mình vẫn là phải ăn đồ còn dư lại của người khác.
"Được rồi, nhanh tới rửa tay." Lạc Huyền Ca nhịn không được thúc giục, Tiểu Hi cúi đầu tiến đến.
Chờ Tiểu Hi rửa tay sạch liền được Lạc Huyền Ca ôm đến bên cạnh Bạch Liễu, ngồi gần nàng.
Bất quá Lạc Huyền Ca cũng không trực tiếp ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, mà đi vào phòng bếp mang tới một phần cơm trưa nhỏ.
Tuy là hơi ít, một người lớn ăn hai ba phần không chắc có thể no bụng, nhưng đối với trẻ em mà nói những thứ này đủ căng cái bụng nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...