An Nhược Thủy nghe xong Cố Tầm Tuyết nói, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Bất quá trên đài, Trịnh Húc so với Lạc Huyền Ca đánh đến độ tương đối cố sức, Lạc Huyền Ca nhìn lôi đài bị lõm thành hố, lại nhìn cánh tay Trịnh Húc không còn run rẩy.
Thực lực của Trịnh Húc tựa hồ chậm rãi mạnh hơn, Lạc Huyền Ca thuận tay điểm huyệt vị của mình, phong bế toàn bộ nội lực, ít nhất trong một nén nhang sẽ không giải.
Mà cô thật muốn nhìn, Trịnh Húc rốt cuộc làm thế nào mà võ công tiến bộ vượt bậc.
"Hôm nay, tôi phải đập vỡ xương cốt của cô!" Trịnh Húc đột nhiên gầm lên giận dữ, chỉ thấy hắn động tác linh hoạt lẻn đến bên người Lạc Huyền Ca, thời điểm bám sát liền vươn nắm đấm về phía đối thủ.
Lạc Huyền Ca lần này không hề né tránh, cứng rắn tiếp được một quyền, lại liên tục lui về phía sau hai bước.
Cũng không phải tránh không thoát, mà là cô muốn biết một quyền này của Trịnh Húc uy lực bao nhiêu. Trong lúc Lạc Huyền Ca lui về phía sau mấy bước, trong mắt liền lộ vẻ kinh ngạc, thực lực của Trịnh Húc so với trước đó tăng lên không chỉ trăm lần.
Một quyền này đánh tới, may mà bản thân sớm có chuẩn bị, nếu không dưới tình huống hoàn toàn không có nội lực, hẳn sẽ đau đớn một phen.
Lạc Huyền Ca cố ý lui về phía sau mấy bước, tiếp đó kịch liệt ho khan. An Nhược Thủy xem đến chuỗi động tác liên tiếp này liền kinh hồn táng đảm.
Hơn nữa Lạc Huyền Ca diễn xuất càng lúc càng tinh vi, An Nhược Thủy thậm chí không phân biệt được, người kia rốt cuộc là ngụy trang hay là thật sự bị đánh sắp không chịu nổi.
Lạc Huyền Ca ổn định cước bộ, chậm rãi phân tích nhất cử nhất động trong biến hóa của Trịnh Húc.
Nhìn chiêu thức của Trịnh Húc càng ngày càng nhanh, còn có Trịnh Húc đột nhiên sức lực biến lớn, Lạc Huyền Ca âm thầm kinh ngạc, có điều nghĩ tới kiếp trước có người dùng dị công làm võ công tăng lên trong thời gian ngắn, đối với thay đổi của Trịnh Húc cô cũng chẳng lạ gì.
Dù sao ở kiếp trước, Lạc Giáo Chủ đúng là bởi vì luyện ma công, cuối cùng mới sống không quá mười năm.
Hiện giờ thấy Trịnh Húc mạnh mẽ tăng lên võ công, Lạc Huyền Ca lại rất muốn biết làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào.
Cùng Trịnh Húc đối chiến thêm hai hiệp, đôi mắt hắn trở nên đỏ thẫm, mồ hôi trên trán lớn bằng hạt đậu. Nhìn dáng vẻ này của Trịnh Húc, Lạc Huyền Ca đột nhiên dâng lên một tia không đành lòng, cô nhớ lại tình cảnh kiếp trước lúc bản thân tu luyện ma công.
Bất quá một Giáo Chủ Ma Giáo có thể không đành lòng được bao lâu đây. Một giây sau, Lạc Huyền Ca liền nổi lên một chút ác thú, cô không muốn kết thúc trận đấu nhanh như vậy, lại muốn nhìn xem lúc Trịnh Húc chậm rãi trở nên không chịu nổi là cái dạng gì.
Liền cùng Trịnh Húc đối chiến thêm một hiệp, trên cơ bản đã đánh gãy mấy cái xương sườn của hắn nhưng Trịnh Húc tựa hồ xem nhẹ đau đớn trên người.
Hiện tại, trong mắt ngoại giới thì trận thi này Lạc Huyền Ca hoàn toàn ở vào hoàn cảnh xấu.
Thậm chí rất nhiều lần bị chùy sắt của Trịnh Húc đập vào thân thể, Lạc Huyền Ca quỳ một gối trên đất, cánh tay hướng về phía trước tiếp được chùy sắt nện xuống, một tiếng rên kia làm mọi người đều căng chặt đáy lòng.
Bất quá mọi người cũng vui mừng, Trịnh Húc tựa hồ không còn bao nhiêu khí lực, nếu không một chùy này đi xuống Lạc Huyền Ca không chết cũng tàn tật, làm sao có thể giống như bây giờ chỉ mang vẻ mặt đầy thống khổ đứng lên.
Lạc Huyền Ca xẹt qua một tia hưng phấn trong mắt, tới thế giới này rất hiếm khi đánh được thống khoái như vậy, chỉ tiếc nội lực của mình vẫn như cũ không thể phát huy tác dụng.
Nhìn Trịnh Húc dần dần chống đỡ không nổi, rốt cuộc Lạc Huyền Ca trong nháy mắt hạ một quyền đánh bại Trịnh Húc.
Dân mạng nhìn một màn kia, chuột trong tay cũng sắp rơi mất. Nhìn lại số tiền đặt cược của mình, tựa hồ lần này bọn họ sắp bồi vào một cái hố hướng lên trời a.
Giang Ý Hàm vẫn đang bật livestream, giờ phút này đứng lên kích động chạy bốn năm vòng trong phòng, sau đó nói với fan trên kênh trực tiếp: "Lần này thật sự kiếm được món lớn, bất quá toàn bộ tiền hôm nay tôi thắng, đều làm từ thiện."
Giang Ý Hàm cũng không sợ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, thời thơ ấu nàng từng nếm qua khổ cực, hiện giờ có tiền nên nàng muốn dùng phương pháp của bản thân hồi báo xã hội. Bất kể những người khác nói gì đi nữa, chỉ cần nàng không quên đây là ý tưởng ban đầu của mình liền đủ rồi.
Bất quá sự tình đột ngột xảy ra biến hóa, Trịnh Húc bị Lạc Huyền Ca đánh bại liền ngã trên mặt đất, khóe miệng bắt đầu sùi bọt. Trên khán đài, Từ Hạo chậm rãi cong lên khóe môi, nháy mắt ra hiệu với hai nam nhân bên cạnh, bọn họ rất nhanh rời khỏi chỗ ngồi, đến chỗ Lạc Huyền Ca bên này.
An Nhược Thủy thấy hai người kia tới, theo bản năng liền muốn đi đến bên Lạc Huyền Ca, bất quá Cố Tầm Tuyết đột nhiên duỗi tay ngăn cản.
"Yên tâm, cô ấy sẽ xử lý tốt." Cố Tầm Tuyết hồi tưởng lại cuộc đối thoại trong đình, chỉ hy vọng Lạc Huyền Ca có thể thật sự giúp nàng, cũng không uổng công giờ phút này nàng giúp ngăn An Nhược Thủy.
An Nhược Thủy giãy giụa không được, nhìn chằm chằm đối phương muốn hỏi nguyên do, Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng thì thầm: "Suỵt, trước khi đến, Huyền Ca nói cô từng hứa hẹn 'sẽ tin tưởng'."
Bởi vì những lời này, An Nhược Thủy dần bình tĩnh lại.
Lạc Giáo Chủ nhìn hai nam nhân leo lên lôi đài, hơi nhướng mày: "Các ông......?"
"Chúng tôi là tổ chức nghiên cứu quốc tế...... A......"
Hai tiếng thét chói tai, hai đại nam nhân một mét tám mấy cứ như vậy thẳng tắp ngã xuống lôi đài.
Lạc Huyền Ca đột nhiên cười lạnh: "Sức vóc như vậy mà cũng dám lên đài khiêu chiến với tôi?! Không biết tự lượng sức mình!"
Lạc Huyền Ca dĩ nhiên biết hai người này thuộc tổ chức nghiên cứu, bất quá lại không để bọn họ nói hết lời theo kế hoạch, muốn trách chỉ có thể trách bọn họ nhất quyết muốn leo lên lôi đài đứng trước mặt mình mới chịu mở miệng nói chuyện.
Dựa theo quy củ Cổ Võ, trong thời gian thi đấu, phàm là người leo lên lôi đài đều có thể tiến hành khiêu chiến.
Lạc Huyền Ca ra tay phù hợp với quy định của Cổ Võ, hơn nữa cô không ra tay mới là phá vỡ quy củ.
Tộc trưởng Cổ Võ nhìn hai người nam nhân ngã trên lôi đài, phất phất tay để người tới xử lý.
Rất nhanh, ba đại nam nhân hôn mê bất tỉnh trên lôi đài đều bị kéo đi.
Trên kênh trực tiếp kinh sợ một mảnh, không ít người đều nhận ra đó là thành viên tổ chức nghiên cứu nhưng lời còn chưa kịp xuất khẩu đã bị Lạc Huyền Ca đánh ngất, bọn họ không thể không nói một câu chịu phục.
An Nhược Thủy quay đầu lại nhìn Cố Tầm Tuyết, chuyện này sao không giống như nàng tưởng tượng đây?!
Sao bảo tổ chức nghiên cứu tàn bạo bất nhân thâm hiểm độc ác? Lạc Huyền Ca cứ như vậy một quyền đập xuống, đánh lui nhân viên tổ chức nghiên cứu?
"Đừng nóng, chuyện này Cổ Võ sẽ giải quyết tốt. Việc cô ấy cần làm hiện tại chính là đánh xong trận này, thuận thế trở thành đại đệ tử Cổ Võ." Cố Tầm Tuyết tựa hồ đã sớm dự liệu.
Thời điểm Trịnh Húc mang hai người kia tiến vào đại hội, bọn họ đã nhận được thông báo.
Trận này nếu Trịnh Húc thắng, Lạc Huyền Ca sẽ bị tổ chức nghiên cứu dùng đủ loại lý do đưa đi, dù sao khi đó Lạc Huyền Ca đã kiệt sức không thể tiếp tục chiến đấu nữa.
Nếu trận này Lạc Huyền Ca thắng, bọn họ sẽ đứng ra xác nhận Lạc Huyền Ca uống thuốc trước khi tranh tài, để cuộc thi đấu công bằng liền đưa Lạc Huyền Ca đi.
Tuy Cổ Võ có quyền ngăn cản, nhưng chỉ cần Trịnh Húc gây khó dễ từ bên trong, chuyện Lạc Huyền Ca 'uống thuốc trước khi tranh tài' vẫn sẽ trở thành sự thực ván đã đóng thuyền.
Đến lúc đó bất kể Lạc Huyền Ca rốt cuộc có uống thuốc hay không, toàn bộ Cổ Võ nhất định sẽ điều tra kỹ càng một trận, nhưng đáng tiếc chính là, trong tộc đúng là có không ít kẻ bại hoại thường xuyên uống dược vật, đến lúc đó danh dự của Cổ Võ sợ là phải hủy trên tay đám bại hoại kia.
Tộc Trưởng không có biện pháp, đành phải mượn trận này mà yên lặng thanh trừ đám người kia ra khỏi Cổ Võ. Lạc Huyền Ca cần phải làm là phối hợp Cổ Võ, thắng được thi đấu.
Thật đáng tiếc người của tổ chức nghiên cứu đánh bàn tính rất vang, mà nàng ở trong đình đem chuyện này báo cho Lạc Huyền Ca biết trước.
Mà Lạc Huyền Ca cũng đơn giản thô bạo thay Cổ Võ giải quyết hai người kia, chuyện còn lại sẽ có Cổ Võ tiến hành an bài.
Lạc Huyền Ca ở trên đài lẳng lặng chờ đợi một nén nhang cháy xong, lại nhìn đám đệ tử Cổ Võ bên dưới, những người kia có một bộ phận muốn lên đài tỷ thí, bất quá nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Lạc Huyền Ca, bọn họ lại yên lặng kiềm chế xao động trong lòng, kỹ không bằng người thì không cần đi lên tìm ngược.
Còn có một số người đến nay hai mắt vẫn còn tràn ngập không thể tin nổi, Lạc Huyền Ca đánh bại Trịnh Húc?! Vị đệ tử ngoại môn vừa mới tiến vào nội môn này?!
Thời điểm tộc trưởng tuyên bố kết thúc thi đấu, Lạc Huyền Ca thoáng nhìn về phía An Nhược Thủy trên khán đài, hơi nhướng mày cong cong khóe môi.
Giây tiếp theo đó là bộ dáng thể lực chống đỡ hết nổi cường chống đến khi tranh tài kết thúc.
Lúc Lạc Huyền Ca ngã trên lôi đài, toàn bộ Cổ Võ lẫn kênh livestream đều phát ra tiếng kinh hô.
Chỉ có An Nhược Thủy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhìn người nằm ở trên đài, nàng có chút dở khóc dở cười.
......
Trong phòng khách của Cổ Võ, An Nhược Thủy nhìn căn phòng cổ hương cổ sắc, lại nhìn Lạc Huyền Ca nằm trên giường. Trước khi đến đây Tiểc Lạc đã nói với nàng, một khi em ngã xuống khả năng cần mười lăm phút thời gian mới có thể tỉnh lại, bất quá không cần lo lắng, tự điểm huyệt ngủ của bản thân thoạt nhìn sẽ càng giống ngất xỉu hơn một chút.
An Nhược Thủy canh giữ bên người Lạc Huyền Ca, còn kém mấy phút nữa mới đến giờ.
Lúc này Cố Tầm Tuyết đem đồ ăn tới: "Cổ Võ hiện tại đang xử lý chuyện Trịnh Húc, cô trước ăn chút gì đi, bác sĩ đã xem qua cho Huyền Ca rồi, cũng không có vấn đề đáng ngại, nghỉ ngơi một ngày liền khỏe."
"Ừm, cảm ơn." An Nhược Thủy vô cùng vui mừng vì mình là một diễn viên, nếu không cả ngày đi theo Lạc Huyền Ca mà không có một chút kỹ thuật diễn thì sớm muộn cũng có người nhìn thấu chiêu lừa của Tiểu Lạc.
Cố Tầm Tuyết lại cầm áo quần đệ tử nội môn tới, giao phó kỹ lưỡng: "Những thứ này là trang phục của đại đệ tử, nếu không có gì bất ngờ, ngày mai sẽ chính thức nạp vào gia phả, để cô ấy mặc thân xiêm y này."
An Nhược Thủy nhận lấy bộ quần áo kia, sờ lên cảm giác rất tốt, xem ra đãi ngộ của Cổ Võ đối với từng đệ tử khác biệt rất nhiều.
Mười lăm phút trôi qua, Lạc Huyền Ca chậm rãi mở mắt, nhìn đến hoàn cảnh lạ lẫm, ngẩn người một chút, tiếp đó nghĩ đây là ở Cổ Võ thế gia.
"Tỉnh rồi? Thân thể thế nào? Không thật sự bị thương chứ? Có chỗ nào khó chịu không?" An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca tỉnh, lập tức dò hỏi mấy câu, nhưng Lạc Huyền Ca chỉ giương lên khóe miệng cười cười, lẳng lặng ngồi trên giường nhìn An Nhược Thủy.
"Mau nói chuyện a." An Nhược Thủy vươn tay ấn ấn lên trán đối phương, hơi trách cứ trừng mắt nhìn một cái.
Lạc Giáo Chủ mỉm cười, sờ sờ mũi, đang chuẩn bị từ trên giường ngồi dậy, đột nhiên thấy dây chuyền An Nhược Thủy đeo trên cổ.
Duỗi tay xoa nhẹ dây chuyền, đầu ngón tay cảm giác được một trận xúc cảm lạnh lẽo. Lạc Huyền Ca nhíu chặt đôi mày, bất quá lúc sắp cùng An Nhược Thủy bốn mắt nhìn nhau, cô kịp thời trốn tránh.
"Thích cái này không?" Lạc Huyền Ca nhẹ giọng hỏi.
An Nhược Thủy cúi đầu nhìn, đã nhìn quen châu báu nên nàng đối với sợi dây chuyền này không nhìn ra tốt xấu, cũng không phân biệt được nhãn hiệu. Mà cũng không có dấu vết thủ công chế tạo, bởi vậy An Nhược Thủy tạm nghĩ là Lạc Huyền Ca bị người lừa mua.
Bất quá mặc kệ vòng này có quý trọng hay không, nàng đều bày tỏ rất thích, dù gì đầu gỗ kia cũng rất hiếm lần tặng nàng lễ vật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...