Vào ngày đông chí năm ấy, tuyết rơi xuống dày đặc che phủ cả lối đi.
Dòng người vội vã chạy về nhà cùng gia đình, chẳng ai quan tâm ở ven đường có một cô bé quần áo tả tơi ngồi chụm đầu vào chân, thân thể run lẩy bẩy.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đi qua.
Nhìn thấy cô bé, ông vội sai người mua một cái áo khoác cho trẻ con.
"Lạnh như vậy sao cháu lại ngồi ở đây? Không về nhà cùng gia đình à?"
Nghe có người nói chuyện với mình, cô bé ngước mặt lên, lắc đầu.
"Cháu...!cháu không có gia đình."
Nghe vậy, ông lại hỏi: "Vậy cháu muốn có cùng ta tạo một gia đình không?"
Trời lạnh khiến giọng cô khàn đi.
"Có...!có thể sao?"
Ông xoa đầu cô bé, mỉm cười: "Có thể chứ.
Đi thôi."
...
Về đến biệt thự, cô ngước mặt lên thì thấy một cậu bé đang đứng ở ban công nhìn chằm chằm xuống.
Người đàn ông cười cười vẫy tay.
"Minh Vũ, cô bé này sau này là em gái con, tên là...!Hải Đường, Lâm Hải Đường."
Cậu bé không nói lời nào liền rời đi.
Ông sợ cô bé nghĩ nhiều, vội xoa đầu cô an ủi: "Nhìn nó vậy thôi chứ nó dễ sống chung lắm."
"Dạ vâng."
"Vài ngày nữa ta sẽ huấn luyện cho cháu."
Hải Đường ngơ ngác hỏi: "Huấn luyện gì ạ?"
"Tỷ như cháu sẽ có quyền cước để đánh kẻ xấu nè."
Mắt cô bé sáng lên: "Thật không ạ? Vậy là cháu sẽ không bị ức hiếp nữa phải không ạ?"
"Ừ."
"Thật tốt quá."
Nhưng khi bắt đầu, Hải Đường lại muốn bỏ cuộc.
Cô không chịu nổi.
"Mới có nhiêu đó mà chịu không nổi? Ta cho con 10 phút suy nghĩ, nếu con vẫn không thích ứng được thì đi đi."
Nghe nói vậy, cô bé liền đứng lên, ánh mắt kiên định.
"Tiếp tục."
Lâm Dương hài lòng gật đầu.
Đúng là ông không nhìn lầm đứa trẻ này.
Một lần, khi đang đi dạo ngoài vườn, ông thấy cô bé đang chăm chú vào chiếc laptop thì tiến lại.
Nhìn những mã code trên màn hình, ông nhíu mày.
"Ai dạy con mấy cái này?"
"Con...!con tham khảo trên mạng."
Chỉ tham khảo thôi mà có thể viết được những chương trình khó như vậy, cô bé này...
"Con có thể chạy thử cho ta xem không?"
"Dạ vâng được ạ."
Nhìn một lúc sau, Lâm Dương lên tiếng: "Con rất có thiên phú về mảng này."
Thế là ban ngày Lâm Dương huấn luyện cô, còn buổi tối, ông chỉ dạy về những gì liên quan đến lập trình và bảo mật.
...
Thời gian trôi qua, cô bé ấy đã trở thành thiếu nữ mười tám tuổi xinh đẹp.
Dù có được mọi thứ mình muốn, nhưng có một điều cô vẫn rất sợ, đó chính là Lâm Minh Vũ.
Anh ta lúc nào cũng lạnh lùng nhìn cô, cô làm chuyện gì cũng đều sẽ ý kiến.
Mười mấy năm nhưng số lần nói chuyện hòa thuận giữa hai người chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Những tưởng một nhà ba người sẽ vốn hạnh phúc mãi nhưng...
Vào sinh nhật năm mười tám tuổi của cô, khi ba người đang ăn uống thì bỗng có sát thủ tiến vào.
Ba người ngay lập tức đánh trả lại.
Nhưng bọn này đều là những tên cấp SS, số lượng lại đông nên có chút khó nhằn.
Hải Đường đang bận đối phó với bọn này, không để ý ở phía sau có một tên đang chĩa súng vào mình.
Lâm Dương thấy vậy liền tiến lên.
"Đoàng", viên đạn trúng ngay tim ông.
Thấy mục đích đã đạt được, bọn sát thủ liền rời đi.
Hai người vội tiến lại, nhưng ông ấy đã chết rồi.
Lâm Minh Vũ không nói gì liền đưa ông ấy đi, để lại Hải Đường thẩn thờ phía sau.
Từ lúc đó, mối quan hệ của hai người càng thêm căng thẳng.
Hải Đường suốt ngày nhốt mình trong phòng, mặc kệ Lâm Minh Vũ có kêu gào thế nào bên ngoài.
Đến khi Lâm Minh Vũ dắt Bạch Y Y đến, cô cũng không quan tâm.
Nhưng sự thờ ơ này lại càng khiến hắn thêm khó chịu.
Ngôn Tình Ngược
Một hôm, anh ta uống say, không nói lời nào liền tiến đến phòng cô, đạp cửa xông vào.
Hắn chế ngự cô trên giường, ra sức giày vò.
Hôm ấy, Hải Đường thất thân.
Sau ngày hôm đó, cô lại càng o bế mình hơn.
Một hôm, Lâm Minh Vũ không nói lời nào liền sai thuộc hạ trói cô.
Nằm trên bàn phẫu thuật lạnh ngắt, tay chân bị xích lại.
Cô loáng thoáng nghe được ở ngoài đang nói gì mà "tim thích hợp", "bây giờ".
Một người thông minh như cô sao lại không hiểu được hắn ta đang muốn làm gì.
Bạch Y Y vốn có bệnh tim bẩm sinh, hắn muốn ghép tim cô cho ả.
Cô dùng hết sức giãy giụa nhưng vô ích.
Dây xích trói lại quá chặt.
Cô muốn la hét lên nhưng cũng không thể vì bị dán miệng lại.
Lâm Minh Vũ đi vào, hắn nhìn cô.
Hải Đường không nhìn ra cảm xúc trên gương mặt lạnh lùng đó.
Hắn chỉ nói với bác sĩ "Tiến hành" rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng cao ráo của hắn, ánh mắt cô tràn đầy oán giận.
Lâm Minh Vũ, nếu có kiếp sau, Lâm Hải Đường tôi sẽ bắt anh trả lại món nợ này!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...