Ảnh Hậu Là Hacker Đại Nhân
Lâm Minh Vũ cầm một cây roi dài, loại dành cho quản ngục và tù nhân, rồi tiến lại.
Giản Ngân giật giật khóe miệng.
Con chó này kiếm đâu ra món đồ chơi này vậy...
Hắn nâng cái cằm tinh xảo của cô lên, bảo: “Nếu cô đồng ý phục vụ tôi một đêm thì tôi sẽ thả tất cả bọn họ đi ngay lập tức.
Thấy thế nào?”
“Nằm mơ đi.”
“Chậc, vậy tôi đành ra tay với mỹ nhân rồi.
Còn định thử xem mùi vị người đàn bà của Lãnh Thiên Hàn...” Vừa dứt lời, hắn liền quất một roi vào cánh tay phải.
Cái áo sơ mi trắng bắt đầu rướm máu.
Giản Ngân cắn môi, cố gắng không phát ra âm thanh đau đớn.
Mẹ kiếp sức lực tên này mạnh hơn hồi đó rất nhiều.
“Không đồng ý thật à?”
“KHÔNG BAO GIỜ.”
“Vút”, lần này roi thứ hai ở cánh tay trái.
“Cô suy nghĩ kĩ lại đi.”
Giản Ngân không trả lời, hắn ta càng điên cuồng quất roi vào người cô.
Trong suốt quá trình đó, cô chẳng kêu la 1 tiếng nào, nước mắt cũng không hề rơi một giọt.
Lâm Minh Vũ này vốn chỉ thích người ngoan ngoãn nghe lời.
Nếu cô khóc chẳng khác nào thừa nhận bản thân yếu đuối, càng kích thích hắn hơn?
Mười hai đòn roi đã xong, hắn vứt cây roi sang một bên, về lại chỗ ngồi.
Giản Ngân cũng không chịu nổi, ngồi bệt xuống.
Lúc này, trên người cô toàn là máu.
Hai tay, hai chân, đặc biệt là lưng, áo sơ mi trắng đã nhiễm một màu đỏ tươi.
Cảm thấy chán rồi, hắn im lặng nhìn cô.
Giản Ngân, cô đừng tưởng im lặng tôi sẽ tha cho cô! Vừa nãy chỉ là bắt đầu!
Nén chịu cơn đau, cô nói: “Tôi đã chịu xong, mong là anh giữ lời, thả tất cả mọi người đi.”
Lâm Minh Vũ sảng khoái đáp ứng.
“Được thôi, người đâu, đưa mấy người này về lại cô nhi viện.”
“Vâng.”
"Lôi cô ta lên phòng tôi.”
Bạch Y Y và Kỷ Tuyết ngẩn người ra.
Lâm Minh Vũ nói vậy là có ý gì? Không lẽ anh ta ưng con nhỏ cô nhi này sao?
“Lâm Minh Vũ, anh đang nói gì vậy?”
Hắn nhìn về phía Bạch Y Y, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Hửm?”
“Anh là hôn phu của em, thêm một Kỷ Tuyết là đã quá đáng lắm rồi.
Bây giờ lại thêm một Giản Ngân, anh định giải thích thế nào với cha em?”
“Tại sao tôi phải giải thích với ông ta?”
“Em là hôn thê của anh.
Anh làm vậy không nghĩ đến cảm xúc của em à? Anh đừng quên hai năm trước anh còn...”
Lập tức ánh mắt của Lâm Minh Vũ bắn về phía cô ta, Bạch Y Y vội ngậm miệng lại.
Giản Ngân nghe vậy, ánh mắt cũng trở nên lạnh thấu xương.
Ha, hai năm trước còn giết cô để giúp cô ta sống, mà bây giờ lại...!Đúng là bọn đàn ông, cái gì cũng được một thời gian.
Lâm Minh Vũ bóp chặt cằm cô ta.
“Khôn hồn thì cô câm miệng lại.
Cô ỷ mình là tiểu thư Bạch gia rồi nói chuyện kiểu đó với tôi? Đừng quên, tôi giúp đỡ Bạch gia phát triển được thì cũng có thể tiêu diệt được.
Cha cô là cái thá gì? Cô nghĩ ông ta đủ sức uy hiếp tôi ư?”
Kỷ Tuyết ở bên cạnh không dám thở mạnh.
Chuyện của bọn họ không liên quan cô ta, ả chỉ cần biết thân phận của mình là được.
Giản Ngân thì lại bày bộ dạng xem kịch hay.
Chậc chậc, tên này trở mặt nhanh thật.
Mà Bạch Y Y cũng thật ngu xuẩn, bên nhau lâu như vậy mà không biết Lâm Minh Vũ kiêng kị nhất chính là uy hiếp hắn.
"Xem kịch đủ chưa?”
Dù có đang hơi chật vật nhưng ánh mắt Giản Ngân vẫn trong trẻo.
Cô nhoẻn miệng cười: “Chưa nha.”
Bạch Y Y nghe vậy liền định tiến lên đánh cô nhưng Lâm Minh Vũ đã tát cho cô ta một bạt tay.
“Đồ đàn bà phiền toái.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...