Ảnh Hậu Hãy Mau Vào Bát!


Trương Hải Phong cầm theo hộp cơm đi tới bên cạnh Tạ Nguyên Nghi thì phát hiện Kiều Xảo cũng ở đây, trong lòng thầm nghĩ không hay rồi.

Hắn chỉ mua hai phần cơm, vậy phải chia thế nào đây.

Trương Hải Phong tưởng tượng trong lòng một chút tình cảnh lúng túng vừa ăn cơm vừa trò chuyện với nhau của hắn và Ảnh hậu đại nhân, rồi lại tưởng tượng một chút tình cảnh vừa nói vừa cười giữa Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo khi hai người cùng nhau ăn cơm, hắn quyết định vẫn đem phần cơm tôm hải sản cao quý tuyệt đỉnh này của mình chính mình chia sẻ với Kiều Xảo.

Nếu muốn đánh giá người đại diện chuyên nghiệp nhất vô tư nhất thì hắn tuyệt đối có thể xếp thứ nhất.

Trương Hải Phong yên lặng tự mình cảm động.

Kiều Xảo thấy Trương Hải Phong tới đây thì vẻ mặt có chút lúng túng, ngay sau đó lập tức chú ý tới hai phần cơm trong tay hắn.

Trong nháy mắt nàng đã hiểu được.

"Kiều Xảo à, phần cơm này......"
"Cám ơn Trương đại ca, hôm nay vừa khéo em cũng tự mình đem theo cơm đến đâ" Kiều Xảo cầm lấy túi tiện lợi của mình lên, Trương Hải Phong cảm kích cười cười.

Chà, cô gái nhỏ này ngoài mặt rất nhút nhát, nhưng tâm hồn lại rất tinh tế.

Tạ Nguyên Nghi thấy Kiều Xảo chỉ nói một câu đã hóa giải đượccục diện xấu hổ này, cô bình tĩnh khẽ cười một tiếng, hảo cảm với nàng lại tăng thêm vài phần.

"Vậy thì ngồi xuống đi, ba người ăn chung với nhau sẽ vui hơn"
Kiều Xảo tuy xấu hổ, nhưng không có khách sáo như trước nữa, nàng cười lễ phép với Tạ Nguyên Nghi và Trương Hải Phong rồi ngồi xuống ghế.


"Woa, hôm nay mua món tôm à" Tạ Nguyên Nghi mở hộp cơm ra, vị ngọt của hải sản được bao bọc trong nước sốt ca, tan vào trong cơm, tỏa ra hương vị như làn gió biển sảng khoái cùng âm thanh mọi người nhảy múa ca hát trên bãi biển, làm cho trong lòng người khác cũng không khỏi thấy khát khao, thích thú thèm muốn.

Tạ Nguyên Nghi nhìn bát ăn đầy ắp những miếng thịt tôm giòn rụm vàng ươm, dư quang khóe mắt nhìn thấy Kiều Xảo lấy lồng cơm từ trong túi vải bạt hơi cũ màu hồng phấn, trên lồng cơm có khắc một vài bông hoa nhỏ, thoạt nhìn cũng dùng được mấy năm rồi, có vài nét hình đã không thấy rõ nữa.

Động tác cầm đũa của cô chậm lại, nghĩ xem lát nữa có nên gắp một chút thịt tôm cho tiểu nãi miêu không.

Kiều Xảo tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Tạ Nguyên Nghi, nàng lấy hộp cơm từ trong túi vải bạc ra, dù cách một tầng hộp nhưng đã nghe được mùi thịt thăn bò.

A, đói quá.

Nàng nhẹ nhàng mở hộp cơm lên, thịt thăn bò được chiên cho ngập nước thịt, một nắm nhỏ tiêu đen bọc nước cốt được chiên cho nở ra, mùi thơm hấp dẫn ngấm vào thịt bò, chỉ để lại những hạt tiêu giã nhuyễn xung quanh thăn bò, sau đó cắt nhỏ thành từng khối ngay ngắn, được đặt bên dưới một quả trứng chiên và trên một phần cơm trắng.

Thơm quá đi, ánh mắt Tạ Nguyên Nghi đã dần dần bị cơm hộp của Kiều Xảo hấp dẫn rồi.

"Đây là em làm à?"
"Vâng" Kiều Xảo ngoan ngoãn gật gật đầu, "Hôm nay thức dậy hơi sớm, bỏ chút thời gian làm một phần cơm"
Tạ Nguyên Nghi thoạt nhìn rất có hứng thú với cơm hộp mà nàng làm.

Thật muốn cho nữ thần nếm thử thịt bò nàng tự làm, được ăn chung một phần cơm với nữ thần thật sự rất tuyệt vời.

Có điều......!nàng tự tưởng tượng là được rồi, loại chuyện này nói nếu như nói ra thì quá ngượng ngùng luôn.

"Chị có thể nếm thử thịt bò của em không?" Tạ Nguyên Nghi nghe hương vị của thịt bò thì chỉ cảm thấy miệng lưỡi chảy nước.


"Thịt tôm của nhà hàng này ăn rất ngon, em cũng tới thử một chút đi"
Cái gì? Trương Hải Phong sợ đến nghẹn một ngụm cơm lớn trong cổ họng, thiếu chút nữa không có sặc chết.

Hai người các nàng đã đến trình độ này rồi hả?!
Ể? Kiều Xảo sợ đến giật mình, nữ thần biết thuật đọc tâm sao, làm sao mỗi lần nàng vừa nghĩ đến cái gì thì cái đó đến vậy!
Tạ Nguyên Nghi vừa thấy tiểu nãi miêu đều xù lông lên thì tức khắc có chút áy náy.

Cũng phải, chắc nàng không thích ăn tôm, lời nói vừa rồi của cô thật sự có chút ý ép buộc rồi.

"A, vừa rồi chị có hơi mạo muội, dọa em rồi, chị xin lỗi"
"Không có không có!" Trong lòng Kiều Xảo đang thấy ngọt ngào như mật ong, vừa nghe nữ thần muốn đổi ý thì nàng gấp gáp lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đều phiếm hồng "Em, em rất sẵn lòng"
Tạ Nguyên Nghi nháy mắt với nàng mấy cái.

Kiều Xảo nhu thể hiện ra nỗi tâm tư, hai tay nhỏ đầy thịt trắng trẻo đỡ lấy hộp cơm đẩy về phía trước một chút: "Thật ra em không thích ăn thịt, xin chị cố gắng gắp nhiều một chút nha!"
Tạ Nguyên Nghi chỉ nói lời khách sáo với nàng, nhưng cũng cảm động sự săn sóc hào phóng của tiểu cô nương.

Nàng gắp thịt tôm mà mình chưa động đũa vào để lên phần cơm trước mặt Kiều Xảo: "Em vốn đã gầy như vậy, không ăn thịt là không được đâu.

Món cơm thịt tôm của nhà hàng này thật sự rất ngon, ngươi thử chút đi, nếu như thấy ngon thì lần sau chúng ta có thể cùng nhau đi ăn"
Kiều Xảo run cầm cập gắp một miếng thịt tôm xếp vào bát của mình, trong lòng nở vô số đóa pháo hoa, lên đến tận óc của nàng, đỉnh đầu đều bị nổ đến tê rần.

Trong lòng kẻ si tình Kiều Xảo hạnh phúc đến cào tường giữa tiếng pháo hoa.


Vừa rồi nữ thần nói cái gì? Nói là nếu như ăn thấy ngon thì lần sau đi ăn cùng nhau.......!
Đi ăn cùng nhau!!!
Kiều si tình cào tường cào đến càng thích thú.

Kiều Xảo gắp một miếng thịt tôm lên, trịnh trọng bỏ vào trong miệng mình.

Thịt tươi mềm mịn, hoàn mỹ.

Thơm mà không ngấy, hoàn mỹ.

Sau khi vào miệng thì tan ra, hoàn mỹ.

Nếu như ăn cùng với nữ thần thì quả thực là hoàn mỹ trong hoàn mỹ!
Tạ Nguyên Nghi nhìn bộ dạng mừng thầm của Kiều Xảo thì cũng rất vui.

Đúng thôi, tiểu nãi miêu phải ăn thật nhiều tôm.

Cả người Kiều Xảo đều ngọt ngào như được quét mật.

Nàng cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, thường thường trộm liếc mắt ngắm Tạ Nguyên Nghi, yên lặng giữ vững tần suất động tác cùng lúc với cô.
Muốn cùng lúc dùng đũa gắp đồ ăn, cùng lúc cúi đầu ăn, cùng lúc nhai nuốt, lại cùng nhau nuốt vào trong bụng.

Ai nha, hạnh phúc muốn chết.

Kiều Xảo không chỉ ăn sạch đồ ăn mà ngay cả cơm trong hộp cũng liếm đến không còn một hạt.

Ừm, nàng cảm giác mình vẫn còn có thể ăn thêm một chút đồ ăn vặt nữa.


Tạ Nguyên Nghi cũng ăn xong rồi, cô lấy hộp khăn tay tới, đưa cho Trương Hải Phong và Kiều Xảo mỗi người một cái, rồi lại rút một cái cho mình, tao nhã lau sạch miệng.

"Cám ơn tiền bối" Những chuyện này phải là nàng làm mới đúng.

Kiều Xảo lại lấy ra một cái bình nhỏ, mở ra vô cùng cẩn thận, bánh quy mà nàng đã làm hồi sáng đang nằm ngay ngắn chỉnh tề trong bình.

"Thơm quá, đây cũng là em làm sao?" Nếu không phải vì cái bình nhỏ này nhìn qua không giống như là kiểu bánh thường có trong tiệm đồ ngọt thì Tạ Nguyên Nghi cũng sẽ cho rằng đây là Kiều Xảo mua đem theo.

Những chiếc bánh quy nhỏ được làm ra này cũng quá đáng yêu rồi.

"Vâng" Kiều Xảo gật gật đầu, muốn nói cái gì rồi lại có hơi xấu hổ, cuối cùng lấy hết can đảm nói: " Nếu như tiền bối không chê thì hãy nếm thử nha"
Tạ Nguyên Nghi có hơi kinh ngạc nhìn Kiều Xảo.

Tiểu nãi miêu thế nhưng đưa bánh bích quy cho cô ăn, quá ấm áp rồi!
Kiều Xảo thấy Tạ Nguyên Nghi nhìn mình như vậy, trong lúc nhất thời chân tay đều luống cuống lên: "Ừm......!Bánh quy này em đã làm rất nhiều lần rồi, em cảm thấy hương vị cũng tàm tạm, còn đặc biệt bỏ ít đường, sữa cũng là mua mới trong ngày........"
Tạ Nguyên Nghi khẽ cười ra tiếng, thuận theo lời nàng mà lấy một cái bánh quy đưa vào trong miệng, giòn giòn vừa miệng, vị sữa tỏa ra khắp nơi "Ăn rất ngon"
Mùi vị sữa bò ngọt ngào đọng lại giữa lưỡi và răng, hai cánh môi tinh xảo no đủ hơi khép mở theo động tác lên xuống của khớp hàm.

Hai hàng răng tuyết trắng sáng loáng quấn lấy ánh mắt của Kiều Xảo, mùi hương của bánh quy hòa vào son môi thơm lừng tiến vào trong mũi Kiều Xảo.

Ngay tức khắc mũi của Kiều Xảo tê rần, nàng chỉ cảm thấy nếu nữ thần còn tiếp tục mê người như vậy thì đường huyết của nàng sẽ tăng lên dẫn đến chảy máu mũi quá nhiều mà chết mất.

"Nếu như tiền bối thích thì khi về em sẽ làm thêm một chút tặng cho chị" Kiều Xảo có do dự nhưng vẫn nói, "Vì lúc trước ở trường quay em thấy tiền bối có triệu chứng hạ huyết áp, mà lượng calo của bánh quy em làm thì ít hơn một chút so với bên ngoài, mỗi ngày ăn hai cái là được rồi"
"Ồ, vậy thì cám ơn em nhiều nhé" Tạ Nguyên Nghi âm thầm nhớ kỹ phần nhân tình này, cô lấy một tờ giấy ra, viết lên đó một chuỗi chữ số rồi đưa cho Kiều Xảo: "Đây là phương thức liên lạc của chị, lần sau em có thể trực tiếp tìm chị"
Kiều Xảo đưa hai tay nhận lấy mảnh giấy nhỏ này, giống như nhận lấy vé số trúng 500 vạn.

Đây chính là, số điện thoại riêng tư của nữ thần đó!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận