Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Lúc nhận được những bức ảnh kia, đồng thời biết được Ninh Hân vậy mà thật sự đã cầm bản đồ rời đi khiến cho Lucas nỗi lên cơn thịnh nộ, anh chẳng còn suy xét bất cứ điều gì nữa giống như một con dã thú cuồng bạo mất hết lý trí.

Lúc Ninh Hân vừa từ bên ngoài trở về trên người vẫn còn đang bị thương sau khi diệt gọn mấy toán quân của bang Địa Độc thì đã bị Lucas cho người vây bắt. Anh ném những bức ảnh kia trên mặt đất chất vấn cô bằng những lời lẽ kinh bỉ nhất.

Ninh Hân cắn răng cô không giải thích, bởi vì nếu cô giải thích chuyện Hồng Loan hiếm tủy sẽ bị lộ. Cô biết anh chán ghét người phụ nữ đó đến mức nào, một khi biết được với tính khí điên rồ của mình có khi anh sẽ rút tủy mà trả lại cho bà ta, cho dù anh không làm như vậy cũng sẽ sinh ra chán ghét bài xích. Một khi anh có tâm lý bài xích thì cơ thể cũng sẽ có khả năng cao sinh ra bài xích, như vậy mọi có gắng của cô trước giờ chỉ là vô ích. Cô muốn anh sống, sống thật lâu cho dù là khiến anh hận cô cũng chả sao cả.

Ninh Hân không giải thích cô phá vòng vây chạy trốn, Lucas vì không bắt được cô cũng điên cuồng trong đêm diệt sạch cả hang ổ của bang Địa Độc, Lý Khắc Nhu lúc chết cũng không ngờ rằng bản thân bị giết chỉ vì những tấm ảnh kia chứ không phải vì hắn ta có ý đồ đánh chiếm bang Độc Xà.

Sau đó chính là những tháng ngày Ninh Hân bị anh xem như kẻ thù truy đuổi cùng trời cuối đất.


Lucas siết chặt tay thành quyền, trong căm hầm yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu rõ ràng. Anh xoay người bước ra ngoài, ánh mặt trời chiếu lên thân thể anh cũng không thể sưởi ấm được trái tim đang lạnh. Lucas nhớ lại cái hôn khi đó của của, nhớ lại vị mặn nước mắt, nhớ câu nói trước khi cô lao người xuống vách núi, cô nói đời này cô chưa từng làm gì có lỗi với anh, cũng chưa từng phản bội anh. Chỉ có anh, chỉ có anh tổn thương cô hết lần này đến lần khác, cô đúng là rất ngốc, ngốc đếm mức làm người ta đau lòng.

Cho dù tận mắt chứng kiến cô nhảy xuống anh vẫn tin, anh tin tưởng cô sẽ không chết như vậy thân thủ cô cao cường một mình diệt được vô số quân đoàn lính đánh thuê sao có thể chết lãng nhách như thế. Thế nhưng trái tim anh vẫn đau âm ỉ, nhớ lại lúc anh bế cô ở bìa rừng mưa nhiệt đới, lúc đó anh suýt chút nữa đã giết cô.

- Ninh Ninh chuyện em muốn anh làm anh nhất định sẽ làm, cho nên hy vọng em có thể trở về sớm một chút, đừng trừng phạt anh quá lâu.

Chỉ cần cô có thể trở về tìm anh, bất kể cô muốn thế nào anh đều đáp ứng. Xưa nay Lucas chính là kẻ điên một khi mà anh đã muốn làm gì thì sẽ dùng cách thức trực tiếp nhất bất chấp hậu quả không chừa lại đường lui cho bất kỳ ai kể cả là kẻ địch hay chính mình. Bởi vậy chỉ cần nhắc đến cái tên Lucas thì dù là giới bạch đạo hay hắc đạo cũng muốn tránh xa vạn dặm.

Đêm đó Hạ Tuấn con trai trưởng của Hạ Chương người thừa kế tương lại của tập đoàn Hạ Thị vừa tiếp khách xong từ trong khách sạn Thăng Long bước ra ngoài, anh ta vô cùng vui vẻ vì vừa ký được một hợp đồng lớn. Hạ Tuấn đi ra đến sảnh khách sạn còn chưa kịp bước lên xe thì đã bị một nhóm người mặc đồ đen vay lấy, anh ta khẽ nhíu mày nhìn đám người trước mặt.

- Các người là ai, đây là muốn làm gì.

Thân là cậu chủ nhà họ Hạ ở đất thủ đô này Hạ Tuấn có quyền cao ngạo cũng có đủ tự tin không kẻ nào dám động đến anh ta.

- Muốn làm gì à, đương nhiên là muốn đánh mày rồi.


Người đàn ông tóc đỏ trong đán người hùng hổ lên tiếng. Bọn họ nhận được lệnh của bang chủ hôm nay nhất định phải phế cái tên cậu chủ nhà giàu này.

- Đánh, các người có biết tôi là ai không, tôi là cậu chủ nhà họ Hạ tốt nhất là các người rời khỏi đây trước khi tôi nỗi giận, bằng không đừng trách.

Hạ Tuấn lạnh mặt buông ra lời đe doạ, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời có người dám đứng trước mặt anh ta nói muốn đánh anh ta, nực cười. Hổ không gầm liền tưởng là mèo sao, nếu không phải vì giữ hình tượng thì anh ta tuyệt đối sẽ không để bọn người này rời đi như vậy đâu.

- Tao đếch quan tâm mày là ai, có là thiên vương lão tử thì ông đây cũng đánh, ai bảo bang chủ chúng tao thấy mày chướng mắt.

- Trâu điên nói nhiều lời với thằng chó này làm gì, đánh.

Hạ Tuấn thấy tình hình không ổn liền bất giác lùi lại phía sau tức giận hét lớn.


- Bảo vệ đâu, các người đứng ngay ra đó à.

Bảo vệ của khách sạn lúc này mới hoàn hồn chạy lên phía trước, bọn họ còn chưa tiến lên khống chế đám người kia thì “xoảng” một tiếng đập mạnh xuống sàn nhà, là cái người tóc đỏ được gọi là Trâu điên kia vung gậy trong tay đập vỡ cái lục bình bằng sứ to chà bá ngay bên cạnh.

- Bang Độc Xà xử lý người, kẻ nào dám ngăn cản.

Ba chữ bang Độc Xà thốt ra, những người có mặt ở đây điều bất giác lùi lại theo phản xạ. Hạ Tuấn không biết bản thân mình vì sao đắc tội với người của bang Độc Xà, anh ta chỉ cảm thấy vô cùng bất an, bất kể là vì sao giờ trong đầu anh ta chỉ có một chữ “chạy”, nếu không chạy chỉ sợ mạng anh ta cũng không còn.

Hạ Tuấn xoay người thế nhưng nào có dễ dàng như vậy, đám người của bang Độc Xã vây lấy anh ta, tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng hét vang lên khắp sảnh khách sạn cùng tiếng xương khớp vỡ vụn. Ai cũng vô thức lùi ra trốn đi thật xa, bọn họ thậm chí còn bị doạ đến không dám báo cảnh sát. Đợi đến khi đám người kia rời đi Hạ Tuấn nằm trên sàn nhà cả người co rúm hơi thở thoi thóp. Lúc Hạ Chương nhận được tin suýt chút thì bị trụy tim ngay tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui