Lúc vừa tỉnh lại anh nghe Trác Tùng nói cô đang nghỉ ngơi cũng không nghĩ nhiều, chỉ là khi Trác Tùng vừa đi anh nhìn xuống ngực và cánh tay mình, hết thảy những đường tơ chằn chịt đáng sợ kia đều không thấy nữa, anh cảm thấy cơ thể mình tựa như vừa trải qua một trận quyết chiến toàn thân bủn rủn. Suốt 5 năm sống chung với thứ chất độc kia, đối với anh mà nói nó giống như một phần trong cơ thể, tựa như anh có thể cảm nhận được nó, có thể sờ đến nó, hiện tại nó giống như đã hoàn toàn biến mất, trái tim anh khẽ run, lẽ nào độc của anh… được… giải…rồi.
Rất nhanh trong đầu anh vụt qua một vài cảnh tượng mơ hồ khiến toàn thân anh run rẩy, anh mặc kệ thân thể suy yếu lảo đảo xuống giường, vội vàng đi về phía phòng cô, thế nhưng cả căn phòng trống trơn lại không thấy cô đâu, cho nên anh muốn xuống lầu tìm cô, kết quả đi được vài bước liền không trụ nỗi mà té ngã.
*Đêm 2 ngày trước.
Hoàng Tư Vũ sau khi trở lại phòng của mình cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, cô muốn bản thân lúc này phải thật tĩnh táo không được để cảm xúc lấn át lý trí. Chất độc trong người Bạch Lâm khó khăn lắm mới ép được 1/3 về cánh tay phải, thế nhưng hiện tại nó bắt đầu chạy ngược về tim. Lần này không giống lần trước, với tốc độ hiện tại thực lực cô không thể nào ngăn cản nó được. Giống như một con dã thú bị ép buộc nhốt vào lồng giam, một khi nó xổng chuồng sẽ điên cuồng lao về phía mà nó muốn, bất chấp hết thảy không gì có thể ngăn cản được. Sức tàn phá của nó cũng sẽ lớn hơn rất nhiều so với lúc bình thường, nghĩa là một khi phát tác nó có thể phá hủy tất cả mọi tế bào nơi nó đi qua.
Hoàng Tư Vũ khẽ siết chặt tay thành quyền hạ quyết tâm, cô xoay người trở lại phòng lấy ra cuộn ngâm châm mà cô vẫn thường dùng để châm cứu cho anh mỗi ngày. Lúc này cô lại bình thản ngồi xuống tấm thảm lông giữa phòng khách, cô cởi áo mình ra sau đó nhắc vào trong miệng, không một chút do dự châm kim vào vị trí các huyệt vị trên cơ thể mình.
Mỗi một mũi kim hạ xuống là một lần đau thấu tâm can, cô cắn răng nhịn xuống hết thảy mọi đau đớn, trên trán nhiễm một tâng hồ hôi lạnh, bàn tay cầm kim châm xuống cũng không ngừng run rẩy, chỉ cần lệch một phân thôi cô cũng sẽ vĩnh viễn bỏ thân tại nơi này, thế nhưng cô không thể dừng lại. Bởi vì cô biết tình trạng của Bạch Lâm hiện tại, chỉ có nội lực tầng thứ 5 của Liên Tâm Hoa mới có thể cứu được anh, cô bắt buộc phải tăng thực lực, anh đã không thể chờ được dù chỉ là một ngày.
Hoàng Tư Vũ cưỡng chế mở rộng kinh mạch, tiếp đó cô lại cưỡng chế tăng lên thực lực, người khác cưỡng chế cũng chỉ là tăng một cấp, thế nhưng cô hiện tại lại muốn tăng 5 cấp, từ con số 0 nhảy đến tầng thứ 5, chưa biết cô có thể thành công hay không, cho dù có thể thành công thì hậu quả về sau chính là kinh mạch đứt đoạn mất đi sinh mệnh, cho dù có thể sống cũng hoặc sẽ biến thành người thực vật hoặc toàn thân bại liệt. Thế nhưng cho dù là như vậy cô cũng không thể trơ mắt nhìn anh chết đi. Mạng này của cô vốn là do sư phụ ban cho, cho dù cô có dùng nó đổi lấy huyết mạch của nhà họ Bạch cô cũng cam tâm tình nguyện.
Một tiếng đồng hồ sau Hoàng Tư Vũ thành công bước ra khỏi phòng. Cô không đến phòng anh ngay mà gọi Trác Tùng và A Lãng đến. Cô không hỏi họ đã đi đâu làm gì khiến anh trở nên như thế, hiện giờ mấy thứ đó không còn quan trọng nữa. Hoàng Tư Vũ nhìn hai người trước mặt lạnh giọng ra lệnh.
- Tìm một bác sĩ nữ đây, kể từ giờ phút này hai người không được rời khỏi biệt thự nữa bước. Một tiếng sau nếu tôi không ra ngoài thì cho bác sĩ vào.
Bị ánh mắt lạnh lẽo của cô nhìn qua không hiểu sao hai người cảm thấy trong lòng lộp bộp, bọn họ không biết bản thân đã làm gì chọc đến cô khiến cô tức giận, nhưng mà rất nhanh Trác Tùng bắt được ý trong lời nói của cô lập tức giật mình.
- Cô Tư Vũ lẽ nào cậu chủ…
Trác Tùng còn chưa nói hết Hoàng Tư Vũ đã xoay người đẩy cửa phòng Mạnh Vũ Thần đi vào, hai người kia cũng vội vã đi theo vào. Tới lúc này cả Trác Tùng với A Lãng mới nhìn thấy bộ dáng của cậu chủ nhà mình, bọn họ kinh hoàng nhận ra độc trong người anh lại phát tác, thì ra cậu chủ không phải bình thản như vẻ bề ngoài, bọn họ hối hận, hối hận vì đã để cậu chủ đến chỗ Lưu Nghĩa. Bọn họ còn chưa kịp bước tới chỗ anh đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Tư Vũ, csr hai chỉ đành phải cắn răng đi ra ngoài, bởi vì họ biết họ có ở nơi này cũng vô dụng mà thôi, ngược lại còn làm ảnh hưởng cậu chủ điều trị.
A Lãng lập tức sai người đi đón bác sĩ, Trác Tùng một mực canh giữ ở cửa. Hoàng Tư Vũ đi đến bên giường bàn tay bị người nào đó nắm lấy, trong lúc bị cơn đau dày vò đến mơ hồ anh vẫn thiều thào nỉ non.
- Xin lỗi em, đừng giận.
Hoàng Tư Vũ đỡ anh ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, cô nhẹ cởi áo anh ra, toàn bộ thân thể anh lúc này từ trên xuống dưới chằn chịt những đường xanh tím nó đang lang lên tận cổ, tựa như mạng đằng quấn chặt lấy anh khiến cho người ta nhìn vào mà khiếp sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...