Bên trong cửa hàng đồng hồ, một chàng trai nào đó đang ký tên cho fan đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa kính. Khoảnh khắc thang cuốn đi lên, ánh mắt cậu bắt thấy bóng dáng. Kang Min Hyuk thoáng ngẩn ngơ, một cảm giác quen thuộc vụt qua trong tâm trí cậu, bàn tay bất giác siết chặt chiếc bút trong tay, “ cạch” một tiếng cây bút gãy làm đôi khiến cho trợ lý cùng fan đang ngồi đối diện giật mình.
Kang Min Hyuk rất nhanh giấu đi sự cuồng loạn trong đáy mắt tiếp tục hoàn thành công việc của mình. Bởi vì hình tượng của cậu vốn lạnh lùng cao lãnh, cho nên dù cậu trưng ra bộ mặt lạnh tanh cũng sẽ không ai nhận ra sự khác thường của cậu lúc này.
Sau khi kết thúc buổi ra mắt sản phẩm mới Kang Min Hyuk lên xe bảo mẫu, việc đầu tiên mà cậu làm sau khi lên xe là gọi điện thoại cho ai đó, thế nhưng cho dù cậu có gọi đến cháy cả sim thì số điện thoại kia vẫn không tài nào liên hệ được. Bàn tay siết chặt điện thoại như muốn bóp nát nó, cậu biết mà sao có thể là người đó, cô sao có thể xuất hiện ở nơi này. Kang Min Hyuk ngã ra ghế nở một nụ cười chua chát, đến cuối cùng tới khi nào cậu mới chịu chấp nhận bản thân là kẻ đã bị vứt bỏ đây, đến khi nào cậu mới thôi mơ mộng về việc người đó sẽ trở lại nơi này.
**Lương Văn Thao sau khi về nước liền lập tức cho người đi điều tra về nhà họ Bạch, tuy chưa có kết quả nhưng hằng ngày vẫn gọi điện cho cô để báo cáo tình hình trong nước và sự vụ của bang Hắc Vũ. Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng bọn họ đã tiếp quản toàn bộ bang phái, theo lệnh của cô Gia Lâm dẫn theo một đám người tinh nhuệ thần không biết quỷ không hay âm thầm không ngừng thâu tóm những băng nhóm nhỏ nằm rải rác, trong một quận huyện có thể có đến 5 hoặc 10 băng nhóm, phàm là những nơi như vậy điều vô cùng phức tạp, hơn nửa địa bàn ở các nơi đó bị đám lão đại của các bang phái chê bai chỉ là một khúc xương không có gì để gặm.
Kết quả khiến bọn họ phải trợn mắt há mồm khi được tin toàn bộ địa bàn quận Tân Bình, Củ Chi, Hóc Môn, quận 12, Bình Dương, điều lọt vào trong tay bọn họ. Thập đại bang phái là dựa vào địa bàn hoạt động mà quyết định. Bang nào thâu tóm địa bàn càng nhiều thì địa vị càng lớn, cho nên Hắc Vũ lúc này tựa như một con mãnh hổ mọc cánh bay vút lên vị trí thứ 5 của bảng xếp hạng, khiến toàn bộ giới hắc đạo phía nam vừa đề phòng vừa khiếp sợ.
Cũng từ chỗ Lương Văn Thao cô mới biết, nếu anh ta về muộn chút nữa thì đám người Gia Lâm sẽ kéo quân sang Hàn Quốc để giải cứu cô. Chuyện là anh Hổ hack được hệ thống an ninh sân bay, sau đó xác định cô bị đưa lên máy bay mà điểm đến là Hàn Quốc. Bọn họ đã vào web đen muốn bỏ ra một số tiền lớn để cho xã hội đen bên đó tìm cô, đợi tìm được bọn họ sẽ qua cứu người, bằng mọi giá cũng nhất định đưa cô trở về.
Hoàng Tư Vũ nghe xong đột nhiên rơi vào trầm tư, cô và bọn họ chỉ vừa quen biết không lâu, họ đi theo cô, cô cũng chưa cho bọn họ được cái gì, họ không cần thiết phải mạo hiểm vì cô như vậy.
Đột nhiên cô có chút ngẩn người, cho dù là Ella khi trước hay là Hoàng Tư Vũ bây giờ, chẳng qua là cô không chịu đưa mắt nhìn ra xung quanh mình mà thôi, nếu cô đồng ý mở lòng thì có rất nhiều người ở bên cạnh cô, nguyện ý đồng hành cùng cô.
Trước kia cô muốn bước một mình nên đã làm tổn thương rất nhiều người quan tâm cô, thậm chí có thể bỏ họ lại phía sau mà không thèm quay đầu lấy một lần, chỉ vì cô nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho bọn họ, nhưng cô chưa từng đặt mình vào vị trí của họ mà nghĩ, giống như Ngụy Nguyên vậy. Trên thế giới này ngoại trừ sư phụ ra anh chỉ có mỗi mình cô là người thân, nhưng kể từ ngày cô chọn cách xa anh, hình như cô không còn thấy được nụ cười của anh nữa.
Kể cả đám người kia cũng thế, khi cô rời đi mà không có bất kỳ một lời giải thích nào, cô đã nhìn thấy sự thất vọng cùng đau đớn trong đáy mắt họ. Cô đã từng bỏ lại rất nhiều người, cô có thể bảo vệ người khác nhưng lại không để người khác bảo vệ mình. Bởi vì người sống dưới sự bảo hộ của kẻ khác sẽ rất dễ trở nên ỉ lại và yếu đuối, cô không muốn bản thân trở thành kẻ yếu đuối đó, nên cô đã cự tuyệt hết thảy những người muốn bảo hộ cô.
Hiện tại thì như thế nào, những người này chẳng phải cô đã kéo họ vào rồi sao. Đám người Trịnh Trí Minh có khác gì những người kia đâu, vì sao cô lại chấp nhận để bọn họ leo lên chiếc thuyền của mình, vì họ không quan trọng như những người kia sao.
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu là như vậy, đối với cô Trịnh Trí Minh, Lương Văn Thao hay những người khác ở nơi này điều không quan trọng đến mức cô biết phía trước là nguy hiểm vẫn kéo bọn họ vào. Cho dù cô sẽ tận lực bảo vệ họ thì đã sao, cô không thần thánh như vậy, không thể bảo hộ chu toàn cho mỗi người. Nếu họ xảy ra chuyện cô sẽ đau lòng tự trách hay xem đó là lẽ đương nhiên.
Không có lẽ cô đã sai rồi, sai ngay từ đầu bất kể là ở kiếp trước hay kiếp này. Sự ích kỷ của cô có thể làm tổn thương bọn họ, cũng có thể giết chết bọn họ. Nếu cô muốn tiếp tục đi trên con đường này chỉ có thể đi một mình hoặc phải trở nên lớn mạnh nhất, lớn mạnh đến mức bất luận kẻ nào cũng không thể động đến cô và những người mà cô che chở bởi vì họ đã nguyện ý giao mạng sống của mình vào trong tay cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...