Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh
Ngày thứ 3 sau cuộc giao chiến ở CLB BAY, phòng làm việc chuẩn bị riêng cho cô đã hoàn thành và bắt đầu đi vào hoạt động. Lương Văn Thao điều đến cho cô người đại diện tốt nhất của công ty tên là Lại Kim Duyên. Một người phụ nữ khoảng tầm hơn 30 tuổi phong thái chững chạc làm việc quyết đoán, đặc biệt là đôi mắt xếch kia khiến người khác nhìn vào điều sẽ không tự chủ mà bị khí thế của chị ta trấn áp.
Lại Kim Duyên đích thân đến nhà chào hỏi Hoàng Tư Vũ. Cô ta không hiểu vì sao đột nhiên lại bị điều vào Nam, hơn nữa còn phải trở thành quản lý cho một nghệ sĩ tuyến 18 không có một chút danh tiếng nào. Trong lòng cô ta cũng có chút bất mãn, nhưng ở trong cái giới này lâu như vậy Lại Kim Duyên cũng không phải là kẻ ngốc, trước khi xác định rõ năng lực của đối phương thì cô ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Bầu không khí trong phòng có chút im lặng. Hoàng Tư Vũ nhấp một ngụm trà nhìn Lại Kim Duyên.
- Sao, bất mãn à.
Đột nhiên bị hỏi một câu như vậy khiến Lại Kim Duyên giật mình không kịp phản ứng. Hoàng Tư Vũ cười khẽ, cho dù cô ta che giấu rất tốt nhưng làm sao có thể qua nỗi ánh mắt cô. Nghĩ cũng phải thôi một người đang ở trên đỉnh cao, nắm trong tay những nghệ sĩ hàng đầu ở thủ đô đột nhiên bị điều đến đây làm quản lý cho cô có khác nào bị đi đầy đâu.
Giới giả trí nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, đi một vòng liền có thể đụng mặt nhau. Thế nhưng nền công nghiệp giải trí của hai miền nam bắc lại có hướng phát triển hoàn toàn khác nhau. Nếu miền bắc các nghệ sĩ chú trọng thực lực, bằng cấp chính quy, cho dù là điện ảnh hay truyền hình cũng đều là những tác phẩm mang tính nghệ thuật đời sống truyền tải thông điệp, mục đích hướng tới các giải thưởng, thì miền nam lại phát triển theo đúng chất giải trí, không cần nghệ sĩ phải qua trường lớp đào tạo, chỉ cần bạn đẹp, có chỗ dựa, một hot tiktoker cũng có thể đóng phim làm ca sĩ, tóm lại showbiz nơi này chính là một nồi lẩu thập cẩm đủ thứ hỗn tạp.
- Nếu đã không muốn ở chỗ này, cửa lớn bên kia chị có thể đi. Hoàng Tư Vũ tôi xưa nay không miễn cưỡng ai bao giờ.
Hoàng Tư Vũ mặc kệ người trước mặt có năng lực đến đâu, nhưng nếu đã đến chỗ của cô rồi thì phải tuyệt đối trung thành, cam tâm tình nguyện bằng không có là thiên tài cô cũng không cần.
Lại Kim Duyên bị giọng nói lạnh lùng và ánh mắt sắc bén của cô quét tới cả người bỗng lạnh toát vội vàng lên tiếng.
- Không phải như cô nghĩ đâu, tôi chỉ là mới vào đây có chút chưa quen, hy vọng cô có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa tôi đảm bảo sẽ không làm cô thất vọng.
Lại Kim Duyên siết chặt bàn tay đã đổ đầy mồ hôi của mình. Cô gái này quá đáng sợ, khí thế lãnh đạo toát ra từ trên người cô không phải là thứ một cô gái 23 tuổi bình thường có thể có được. Suy cho cùng người có thể khiến cho trợ lý Thao của chủ tịch điều cô vào đây sao có thể chỉ là một diễn viên bình thường được.
Lại Kim Duyên thầm mắng bản thân không biết tiết chế cảm xúc, rõ ràng là đã tự dặn lòng chưa hiểu được thân phận người này thì không được hành động lỗ mãng vậy mà lại không kiềm chế được chút cảm xúc của bản thân để bị nhận ra, nói ra thật xấu hổ với danh hiệu quản lý kim bài của giới giải trí.
Lại Kim Duyên lúc này càng lo sợ cô giận sẽ thật sự đuổi mình đi, không biết vì sao cô ta có cảm giác nếu cô bị cô gái này đuổi trở về thì đừng nói là làm người đại diện cấp cao, chỉ sợ ngay cả công việc cũng sẽ không còn.
- Ba tháng, bất kể cô dùng cách gì tôi muốn hình ảnh của mình phủ khắp cả nước.
- Vâng thưa cô chủ.
Lại Kim Duyên lần nữa toát mồ hôi lạnh không tự chủ mà gọi cô một tiếng cô chủ. Cho dù cô nói là dùng bất kể cách nào nhưng bản thân cô ta hiểu rõ, nếu cô ta dám dùng con đường marketing bẩn để đưa Hoàng Tư Vũ lên chỉ sợ người ra tay xử lý cô ta đầu tiên chính là Lương Văn Thao.
- Tôi sẽ trở về lập tức lên kế hoạch phát triển sau đó đưa đến cho cô chủ.
- Không cần mấy thứ đó cô tự mình quyết định là được.
Hoàng Tư Vũ lười biếng khoác tay lên tiếng, cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, nếu đến cả mấy việc nhỏ đó cũng cần cô xem xét quyết định thì cô cần bọn họ để làm gì.
*Số 29 đường 17 thành phố Thủ Đức.
Trong ngôi biệt thự của nhà họ Võ là một mảnh hỗn loạn, tiếng kêu tê tâm liệt phế, Võ Văn Tài nằm trên giường lớn lăn qua lăn lại bộ dạng đau đớn vật vã. Ba ngày trước ông ta bị người phụ nữ kia chặt đứt một bàn tay, người đàn bà đó nói với ông ta phải chọn giữa bang Mắt Mèo và mạng của ông ta, nhưng lại không nói cho ông ta biết phải làm sao mới tìm được cô ta. Ba ngày ông ta đã bị dày vò suốt 3 ngày rồi, đến bệnh viện thì không tìm ra được nguyên nhân, ngay cả cái tay chưa lành ông ta cũng không dám ở bệnh viện mà lập tức về nhà cho người tìm khắp thành phố cũng không tìm ra người đàn bà đáng sợ đó. Ông ta không muốn chết thật sự không muốn chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...