"Sếp Tôn, cảm ơn anh vì đã cho em vai diễn lần này"
Giọng nói ngọt ngào truyền ra từ trong phòng tối, thân thể xinh đẹp dựa sát trên người của tên đàn ông đã ngoài 40 không ngừng vuốt ve. Bàn tay thô ráp của tên đàn ông ôm siết lấy eo cô ta, gương mặt chính nhân quân tử đã bị tháo xuống, lộ ra dáng vẻ khiến người ta kinh tởm. Ngón tay lướt nhẹ trên vòng ba đầy đặn kia, cất giọng ồm ồm:
"Chỉ cần em thích. Nhưng lần sau không được làm thế nữa, Khâu Hân Di là con gà đẻ trứng vàng của công ti chúng ta..."
Lăng Tiểu Nhi vùng vằng, thõng tay tỏ vẻ giận dỗi. Tôn Lâm vội vã ôm lấy cô, hôn lên cần cổ trắng ngần xinh đẹp. Lăng Tiểu Nhi môt bên nương theo hành động của y, một bên chán ghét khinh thường không thôi.
"Thôi được rồi, thời gian sắp tới sẽ cho em thêm đại ngôn, chỉ cần em ngoan ngoãn chiều ta cho tốt." Tôn Lâm mơn trớn làn da mềm mại của Lăng Tiểu Nhi, không che dấu dáng vẻ biến thái của mình.
"Sếp Tôn tuyệt nhất." Lăng Tiểu Nhi cố tình ôm lấy cổ của Tôn Lâm, tỏ ra dáng vẻ mị mị yêu kiều.
Tên háo sắc này vì thấy cô không gia thế, không danh tiếng nên năm đó ép cô ta dùng quy tắc ngầm. Còn đe dọa cô nếu không nghe theo sẽ phong sát cô ta. Đáng hận. Vì sao cùng là diễn viên mà cô lại chịu nhục nhã, còn Khâu Hân Di lại bước trên con đường hoa.
Cô sẽ chiếm đoạt từng thứ từng thứ một của cô ta, sẽ để cho những kẻ chèn ép cô chết không toàn thây.
Tôn Lâm đè Lăng Tiểu Nhi trên bàn làm việc, mân mê từng nơi trên thân thể cô ta, lại thấy người y cứng đờ liền không hài lòng, mở tủ bàn làm việc lôi ra một món đồ chơi.
Tôn Lâm trong giới luôn tỏ ra mình là kẻ chính trực nhưng thực chất lại là tên biến thái, thường xuyên dẫn dắt những diễn viên trẻ vào con đường dùng quy tắc ngầm. Không ít diễn viên trẻ vì lợi lộc đã theo hắn nhưng chỉ nổi được thời gian ngắn lại chìm dần. Cuối cùng chẳng có chỗ đừng trong giới, Tôn Lâm cũng chán ghét vứt đi.
Năm đó nếu như không có Khâu thị ở phía sau bảo toàn thì e rằng Khâu Hân Di cũng lọt vào mắt chó của hắn.
Lăng Tiểu Nhi vừa thấy thứ kia, gương mặt từ vặn vẹo chuyển qua tái xanh, khẽ run người. Tên họ Tôn này là kẻ biến thái kinh tởm, mỗi lần Lăng Tiểu Nhi phục vụ hắn đều bị hành hạ đến thân tàn ma dại. Nếu không phải vì tiền tài danh vọng, cô thề sẽ phải bóp chết hắn ta.
Tôn Lâm cầm món đồ chơi trong tay, nở nụ cười biến thái nhìn Lăng Tiểu Nhi, cất lời:
"Lần này Tiểu Nhi của chúng ta sẽ phải phục vụ cho thật tốt."
Lăng Tiểu Nhi sợ hãi lùi về sau hai bước, mị mị cười lấy lòng:
"Sếp Tôn...cái này...cái này..."
Tôn Lâm nhìn dáng vẻ của cô ta mà mất hứng, gằn giọng đe dọa: "Đừng làm ta mất hứng, con đ*ếm như cô cũng dám từ chối à."
Sau đó lập tức đè cô ta trên mặt bàn, Lăng Tiểu Nhi không thể phản kháng chỉ có thể mím môi chịu đựng. Trong lòng phỉ nhổ tỷ lần, tâm lý cũng vì thế càng thêm méo mó.
Mối thù này, cô thề phải trả lại tất cả.
_____________
Bên này, Khâu Hân Di nằm trên sopha suy nghĩ đã ngủ quên từ khi nào, mãi đến khi chuông điện thoại reo âm lên cô mới bừng tỉnh, ngáy ngủ bắt máy. Đầu dây bên kia cũng không vội vàng, trầm ấm gọi cô:
"Sáng nay cô rảnh chứ? Tôi có việc muốn nhờ cô."
"Hả? Ai vậy?" Khâu Hân Di mắt nhắm mắt mở, không rõ đối tượng đầu dây bên kia là ai mơ mơ màng màng hỏi lại.
"Nghe kĩ xem tôi là ai."
"A? Đông Kiêu à." Khâu Hân Di tỉnh táo hơn chút, nhìn rõ tên trên màn hình rồi mới đáp lời: "Anh gọi có chuyện gì?"
"Muốn gọi không được sao?" Đông Kiêu có chút cao hứng muốn trêu đùa, nói với Khâu Hân Di.
"Đừng làm phiền tôi ngủ, anh muốn gì? Nói luôn đi."
"Cô rảnh chứ? Có thể cùng tôi đi chọn quà cho mẹ tôi không?"
"Đi bây giờ sao? Tôi đang không ở nhà." Khâu Hân Di uể oải ngồi dậy, mới chợp mắt một chút mà đã hơn tám giờ rồi. Không biết chị Đình làm gì tới giờ vẫn chưa quay lại nhỉ?
"Cô không về nhà?"
"Không phải, đêm qua công ti có chuyện, giờ vẫn chưa về." Khâu Hân Di ngáp một hơi, dụi dụi mắt cho tỉnh táo.
Đông Kiêu phía bên kia thấy vậy cũng không hỏi thêm gì, lặng lẽ chốt một câu:
"Vậy chuẩn bị đi, lát nữa tôi tới đón cô."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...