Khâu Hân Di nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của người kia, trong lòng tiếp tục mắng tác giả của bộ truyện này thêm chục lần. Rốt cuộc tác giả phải có suy nghĩ như thế nào mới có thể sáng tạo ra một em gái không chỉ giả tạo mà còn có khả vượt tầm nhân loại như thế này chứ? Tỉ dụ không nghe thấy lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của Đông Kiêu thì ít nhất cũng nên nhìn vào dáng vẻ mờ mờ ám ám của hai người mà tự hiểu đi chứ. Chẳng nhẽ em gái này có chức năng tự loại bỏ những thứ mà mình không thích sao? Quả nhiên là cô không thể trông đợi gì nhiều vào tác giả mà.
Khâu Hân Di bấy giờ mới buông Đông Kiêu ra, xoay mặt về hướng em gái trà xanh kia gật đầu cảm thán, làm ra dáng vẻ cảm thán câu nói của người kia mà đáp lời:
"Quyên tiểu thư nói không sai, tôi đúng là không thể chứng minh được. Dù sao chúng tôi mới chỉ suy nghĩ đến việc đính hôn. Nhưng mà..."
Giọng nói của cô lúc lên cao lúc lại thấp, vừa vặn khiến cho người nghe phải tò mò, cũng thành công làm cho em gái trà xanh mất kiên nhẫn. Nhìn thấy dáng vẻ "giận tím người" kia, Khâu Hân Di chỉ thiếu chút nữa cười thành tiếng, tiếp tục câu nói đang dang dở của mình:
"Nhưng mà tôi đây quyết định rồi, chi bằng tôi đồng ý với Kiêu sớm một chút, như vậy Quyên tiểu thư cũng không cần suy nghĩ quá nhiều."
Dứt lời, Khâu Hân Di tiếp tục vòng tay qua cổ Đông Kiêu, níu anh xuống thấp, cơ thể trực tiếp dựa lên người anh ta, mềm mại như không xương. Ánh mắt tràn ngập tiếu ý nhìn người kia khiêu khích.
"Chị...chị..." Trước dáng vẻ kia của cô, em gái trà xanh lập tức cứng họng, tức giận muốn đỏ mắt.
"Còn đứng ở đó làm gì vậy? Muốn ăn cẩu lương sao?" Hân Di tiếp tục nâng tầm mắt khiêu khích. Hừ, em gái trà xanh này mở miệng liền mắng cô là bà cô nhưng "bà cô" là cô đây đang ôm người mà em gái muốn đấy. Cảm giác được trừng trị trà xanh quả nhiên rất sảng khoái.
Đôi mắt của Khâu Hân Di cực kì xinh đẹp, mỗi một cái liếc mắt đều có thể dễ dàng khiến cho người khác say mê, khó lòng dời mắt. Thân hình lại đầy đặn, eo thon chân dài, bộ dạng giống hệt như yêu tinh, vô cùng câu dẫn. Bấy giờ còn mang theo hàm ý khiêu khích khiến gương mặt càng thêm sắc sảo, làm cho em gái kia tức đến giậm chân, thoáng cái đã bỏ đi.
"Hừ muốn đấu với chị sao? Về tu thêm một kiếp nữa đi."
Khâu Hân Di trêu đùa đến hả hê, chờ cho em gái kia mất dạng liền buông cổ Đông Kiêu ra, xoay người toan rời khỏi. Song chưa kịp hành động đã bị Đông Kiêu kéo ngược lại về phía anh ta, vòng tay rắn chắc ôm trọn chiếc eo mảnh khảnh của cô, kéo Khâu Hân Di sát lại bên người mình.
Khâu Hân Di vì đang đi giày cao gót, lại bị lực kéo đột ngột nên cả người bị mất đi thăng bằng, loạng choạng nắm lấy cổ áo Đông Kiêu mới có thể đứng vững. Đến khi đã tỉnh táo quan sát tình hình hiện tại mới nhận ra Đông Kiêu đang ôm lấy người mình, cả người nghiêng về phía trước hướng sát vào Khâu Hân Di.
"Gì vậy...anh muốn làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật, đừng manh động."
Hân Di dùng tay chắn ngang hai người, hơi xoay đầu tránh né ánh mắt của anh. Rốt cuộc Đông Kiêu đang làm cái trò gì vậy chứ? Nếu như để cha mẹ Khâu hoặc Đông gia nhìn thấy thì sao đây.
Đông Kiêu nhìn thấy bộ dạng lo sợ của Khâu Hân Di liền muốn bật cười, trong lòng nổi lên ý xấu muốn trêu đùa cô thêm một chút, nhếch môi mà nói:
"Lợi dụng tôi xong liền muốn rời đi sao?"
"Còn không phải do anh lợi dụng tôi trước sao?" Khâu Hân Di nghe lời anh nói, lập tức bĩu môi. Đông Kiêu cái đồ không biết tốt xấu, tôi đây rõ ràng là đang giúp đỡ anh chắn "hoa đào" nha, từ khi nào lại thành lợi dụng vậy?
Đông Kiêu nhất thời bị động tác của cô làm cho đơ người, thân thể cứng đờ chôn chân tại chỗ, cảm thấy khung cảnh xung quanh đột ngột mờ mờ ảo ảo, ánh mắt bất giác chỉ tập trung vào bờ vai thon thả cùng xương quai xanh sắc nét của Hân Di.
Anh dường như cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp.
Khâu Hân Di trái lại không nhận ra điều kia, xoay người muốn rời khỏi vòng tay Đông Kiêu.
"Hai đứa đang làm gì vậy?" Hai người cứ như vậy mờ ám một hồi lâu, cho đến khi Đông phu nhân xuất hiện thì Đông Kiêu mới lúng túng buông Hân Di ra, ho vài tiếng rồi đáp lời bà.
"Mẹ không ở chỗ của Bác Khâu sao?"
"Bác Khâu của con còn bận cùng bác trai kính rượu, ta tới đây tìm con để nhắc nhở cuổi tháng này trở về nhà lớn để dự sinh nhật của ông nội con."
Đông phu nhân tuy vẫn còn tò mò vì hành động vừa rồi của hai người, xong vẫn nắm tay Đông Kiêu mà nhỏ nhẹ nói. Dứt lời mới nhìn qua Hân Di vẫn còn đứng đó mà cất lời:
"Tiểu Di, hay cuối tháng con cùng Kiêu tới đó một chuyến đi."
"Dạ?" Hân Di vẫn vì chuyện kia mà đỏ mặt tía tai, dù sao bị phụ huynh bắt gặp trong hoàn cảnh ấy cũng thật là khó nói, nay lại được nhắc đến tên liền không kịp phản ứng mà bất giác thốt lên một câu.
"Chuyện của con và Kiêu ta đã biết rồi, hai đứa không cần ngại. Lần này tới Đông gia một chuyến, nhân cơ hội ấy công khai với cả hai gia đình. Con thấy sao?"
Đông phu nhân bước tới bên cạnh Khâu Hân Di, ôn tồn nắm lấy bàn tay của cô, vuốt ve bàn tay mềm mại, dáng vẻ vô cùng yêu thích. Từ khi đứa trẻ này còn nhỏ bà đã vô cùng yêu thích, nhưng vì mối quan hệ của ba nhà Khâu Đông và Yết phức tạp nên bà không mở lời kết thông gia với Khâu gia mà để lũ trẻ tự do tìm hiểu. Nay con trai bà lại mờ ám với đứa trẻ này như vậy thật khiến cho bà vui lòng, rốt cuộc hơn hai mươi năm bà cũng có được đứa con dâu mà mình yêu quý. Đúng thật là hỉ sự.
Đông Kiêu nghe rõ từng lời của mẹ mình nhưng không phủ định cũng chẳng hề khẳng định, từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt dửng dưng như không thường ngày. Còn Khâu Hân Di thì hoàn toàn trái ngược với anh, nghe xong câu nói của Đông phu nhân thì hai mắt đã trợn tròn, miệng thiếu chút nữa há hốc, bộ dạng đều thể hiện trọn vẹn sự bất ngờ.
"Bác gái, bác hiểu lầm rồi, con và anh Kiêu không có gì cả."
Khâu Hân Di một bên lắc đầu nguầy nguậy, miệng không ngừng hướng Đông phu nhân phủ nhận quan hệ với Đông Kiêu. Một bên dùng ánh mắt ra hiệu cho anh cùng mình nói đỡ.
Đông Kiêu nhận được ánh mắt của cô, nhún vai ra vẻ không có cách giải quyết, sau khi nhìn thấy vài tia đe dọa mới tiến tới giúp cô thoát khỏi mẹ mình, nịnh nọt nói với bà:
"Được rồi, chuyện này để sau này hẵng nói. Mẹ đừng như vậy, lỡ như em ấy sợ thì phải làm sao đây?"
Đông phu nhân nghe thấy lời của Đông Kiêu cũng cảm thấy có chút hợp lí, gật gù bỏ tay Hân Di ra, trước khi rời đi còn vỗ nhẹ vào vai của cô, ưu ái mỉm cười. Khâu Hân Di cũng biết ý lễ phép chào hỏi rồi rời đi, trong lòng thầm thở phào một tiếng. Coi như cô thoát được hiểu lầm lần này, chỉ sợ Đông phu nhân thuật lại cho cha mẹ Khâu, lúc đó e rằng cô sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thôi.
Khẽ cầm lấy ly rượu vang đỏ từ trong khay của người bồi bàn đang đứng gần đó, tìm một chỗ yên ắng mà dùng ánh mắt quan sát xung quanh. Từ khi xuyên vào đây là lần đầu tiên nàng tham dự buổi tiệc xa hoa như thế này, ít nhiều có chút không quen, cũng không biết ai nên chỉ có thể im lặng nhìn các vị tiểu thư phu nhân đi đi lại lại đến hoa mắt.
Nhấp môi một ngụm nhỏ mùi hương nho nhàn nhạt thoang thoảng nơi khóe miệng, vị đắng đắng ngọt ngọt cùng chút chan chát của rượu khiến cho Khâu Hân Di bất giác phải nhíu mày. Dù xuyên qua cũng đã được thời gian dài, nhưng cô vẫn không thể quen với hương vị của loại thức uống này. Chỉ là đôi lúc bắt buộc thì uống vài ngụm cho có lệ, rồi cũng bỏ xuống không đụng tới nữa.
"Nếu Khâu tiểu thư không quen với rượu vang, có thể thử cocktail hoa quả này."
Giọng nói nam tính phớt qua khiến cho Khâu Hân Di phải chú ý mà xoay người, thu vào tầm mắt đôi nam nữ quen thuộc liền lập tức di dời tầm mắt của mình về phía đó, sau khi xác nhận được đôi nam nữ kia là ai liền lập tức nhíu mày. Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, đi tới đâu cũng gặp phải hai người này.
Khâu Hân Di đứng dậy, hướng hai người mới xuất hiện gật đầu cho có lẹ:
"Xin chào Yết tổng. Tiểu Nhi cậu cũng ở đây sao?"
Lăng Tiểu Nhi vẫn giữ nguyên tạo hình nữ thần váy trắng thường thấy, chỉ có điều lần này trang phục đã được đính kết cầu kì hơn đôi chút. Tóc đen buông xõa sau lưng, kết hợp cùng với nơ trắng đơn giản khiến cho nét mặt ngây thơ được tôn lên triêt để. Dáng vẻ này quả không khác gì trong nguyên tác miêu tả, bạch liên bông cao cao tại thượng. Chỉ là cái khí sắc này lại đứng cùng cô thật là đối nghịch đến chói mặt rồi.
Chỉ là Khâu Hân Di thật sự thắc mắc, rốt cuộc từ khi nào Yết Khuyến Phàm lại thân thiết với Lăng Tiểu Nhi như vậy? Rốt cuộc trong lúc cô đang nằm dài ở nhà làm kén thì cốt truyện đã phát triển tới mức nào rồi? Trái tim nhỏ bé như nàng sao có thể tiếp nhận được những thông tin này đây?
"Lâu lắm không thấy cậu, có chút nhớ rồi a." Lăng Tiểu Nhi vẫn giữ gương mặt hiền lành dễ mến, tiến tới bên cạnh ôm lấy cánh tay của Hân Di.
"Gần đây có chút bận rộn...cậu cùng với Yết Tổng tới đây sao?"
Ánh mắt Khâu Hân Di đảo về phía Yết Khuyến Phàm, thấp giọng hỏi Lăng Tiểu Nhi. Cốt là để dò hỏi mối quan hệ của cô ta và Yết Khuyến Phàm.
Lăng Tiểu Nhi nghe thấy tiếng nói của cô, xoay người về phía nam nhân cười đến sáng lạn, ánh mắt tràn ngập thâm tình, khiến cho xung quanh đều ngọt như có đường. Trái lại Yết Khuyến Phàm lại như không quan tâm, chậm rãi thưởng thực rượu vang mà bỏ qua ánh mắt của y. Lăng Tiểu Nhi lại chẳng hề nhìn thấy dáng vẻ kia, tiếp tục xoay người nói chuyện với Hân Di:
"Ừm đúng vậy. Vậy còn cậu, rốt cuộc bận cái gì mà không gọi cho mình vậy?"
"Cũng không có gì...gần đây mình tham gia quay hình cho mv mới của Dịch Hy nên khá bận rộn." Khâu Hân Di cười cười, bịa đại một lí do để đáp lại nữ chính.
Lăng Tiểu Nhi cười, nhớ lại một chút rồi nói với cô:
"Mình vừa thấy Dịch ảnh đế gương mặt giận dữ, đã rời đi rồi..."
"Hôm nay anh ta cũng tới sao?" Khâu Hân Di hơi nâng lông mày, tỏ vẻ ngạc nhiên với câu nói của Lăng Tiểu Nhi.
"Ừm, đúng vậy. Cậu có...."
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Yết Khuyến Phàm nhìn qua đồng hồ đeo tay, không kiên nhẫn mà ngắt lời Lăng Tiểu Nhi, sau đó kéo cô ta đi mất hút.
Khâu Hân Di chỉ kịp lên tiếng chào hỏi, rồi cũng chẳng để ý tới hai người mà tiếp tục xem mấy phu nhân tiểu thư đi đi lại lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...