Khi Khâu Hân Di và Đông Kiêu trở lại sảnh lớn thì bữa tiệc đã chuẩn bị bắt đầu. Đại sảnh tối, chỉ còn lại bóng đèn tập trung ở phía sân khấu lớn. Khâu Hân Di từ xa đã có thể dễ dàng nhìn thấy Khâu Mạch Bác cùng cha mẹ Khâu đứng trên sân khấu, bên cạnh còn có hai người đứng tuổi và một cô gái xinh đẹp. Nếu như cô đoán không lầm có lẽ đây chính là gia đình cùng Khâu gia liên hôn, xem ra cũng là một gia tộc có tiếng.
Theo trí nhớ của Khâu Hân Di thì trong nguyên tác chỉ đề cập sơ qua về người "chị dâu" này. Quân gia vốn là gia tộc có sức ảnh hưởng trong giới chính trị, Quân Hiểu Mạc là luật sư giỏi của thành phố A, từng giúp đỡ Khâu Mạch Bác không ít nên hai người nảy sinh tình cảm. Hiểu Mạc là người bình sinh sắc sảo lại thẳng thắn, trong nguyên tác cũng có đề cập tới việc Quân Hiểu Mạc suýt chút nữa lật mặt Lăng Tiểu Nhi nhưng cuối cùng vẫn không thể nào đấu lại với "bàn tay vàng" của tác giả, khiến cho những lần đó đều thất bại đến mức vô lí.
"Hai người ấy cũng thật xứng đôi."
Đông Kiêu sát sau lưng cô, như có như không bình luận về đôi trẻ đang đứng trên sân khấu.
Khâu Hân Di vốn đang nhìn đến chăm chú thì liền cảm giác có làn hơi trên đỉnh đầu, vừa ngẩng lên thì ngay lập tức thu vào mắt phần xương hàm hoàn hảo của Đông Kiêu, dường như chỉ cần thêm một chút liền có thể chạm vào anh. Cơ thể bất giác né đi vài bước, sau đó mới nhìn tới chỗ hai người kia, vừa vặn đáp lời anh:
"Đúng là rất xứng đôi."
Đông Kiêu giống như không nghe thấy tiếng trả lời của cô, chậm rãi nhấp ngụm vang đỏ. Khâu Hân Di đảo ánh mắt qua ly rượu vang sóng sánh trên tay anh, cũng chẳng để ý tới Đông Kiêu nữa mà đặt trọn
"Anh Kiêu, anh cũng ở đây sao?"
Giọng nói ngọt như mật đột ngột đánh gãy bầu không khí im lặng giữa hai người, khiến cho Khâu Hân Di bất đắc dĩ phải quay về phía sau để nhìn xem rốt cuộc người đang nói là ai.
Hình ảnh người trước mắt thật sự không hề khiến cho Khâu Hân Di thất vọng, ngoại hình này chính là ngoại hình của một "lục trà biểu" trong truyền thuyết, so với nữ chính Lăng Tiểu Nhi chính là một chín một mười. Nội tâm của Khâu Hân Di cũng vì vậy mà gào thét một phen, dáng vẻ này thật sự khiến cho người ta ngứa mắt.
" Anh Kiêu quên em rồi sao? Thật là...sao lại quên người ta chứ?"
Trong lúc nữ cường nhân tội nghiệp đang gào thét vì gặp phải "bạch liên hoa" thì em gái nhỏ nào đó đã uyển điệu tiến tới sát bên cạnh Đông Kiêu, bày ra bộ dạng trà xanh tiêu chuẩn mà tiếp tục "đưa đưa đẩy đẩy", giống như muốn trực tiếp "ăn tươi nuốt sống" anh ta ngay lập tức.
"Là Quyên tiểu thư sao?" Đông Kiêu gương mặt chẳng có điểm nào biến sắc nhưng Hân Di biết rõ anh ta sắp chán ghét đến cực điểm. Nhìn cái dáng vẻ không có chút kiên nhẫn nào nhưng vẫn phải kiềm chế tỏ ra lịch sự của anh ta thì Khâu Hân Di liền hiểu rõ rồi, thật là khiến cô cười chết mất thôi.
"Đúng rồi, quả nhiên anh Kiêu không quên em."
Em gái trà xanh kia thấy Đông Kiêu nhớ tới tên mình liền cao hứng mà ôm lấy tay của anh, không ngừng lay lay, đôi mắt hơi chớp chớp, bày ra nụ cười ngọt ngào thương hiệu. Giọng nói không nhỏ khiến cho mấy người đứng gần đều phải chú ý, nếu không phải vì phần lễ cũng đã gần hoàn thành, bầu không khí đã nao nhiệt lại thì giọng nói của cô ta đảm bảo sẽ khiến cho toàn bộ hội trường nghe thấy. Hân Di tuy đứng cách một chút song vẫn có thể nhìn thấy bộ ngực cup B của cô ta cách hai lớp vải cọ vào tay của Đông Kiêu, thật là làm người ta cảm thán.
Yo em gái, có phải em hơi bị ảo tưởng rồi không? Đông Kiêu muốn bao nhiêu siêu mẫu, diễn viên gợi cảm xinh đẹp mà không có. Em nghĩ với thân hình đó mà muốn đem ra quyến rũ tên cáo già đó sao? Thật ngây thơ. Ít nhất cũng phải được như Lăng Tiểu Nhi kìa, người ta xinh đẹp lại thông minh, có tâm cơ mới câu dẫn được nam chủ. Chứ không phải dùng thân hình là muốn gì nấy đâu em gái nhỏ.
"Thật xin lỗi, chúng ta không thân thiết như vậy. Hơn nữa...vị hôn thê của tôi cũng đang ở đây, tôi không muốn em ấy ghen." Đông Kiêu vẫn tỏ ra lịch sự, thẳng thừng gỡ tay của em gái nhỏ kia ra, đoạn bước tới chỗ cô đang đứng.
Khâu Hân Di nhất thời bị câu nói của Đông Kiêu làm cho ngạc nhiên, trong truyện có đề cập tới việc nam chủ này có vị hôn thê sao? Rốt cuộc là do cô quên mất điều này hay lại xuất hiện thêm một góc tối không được đề cập ở nguyên tác?
Khâu Hân Di bận rộn suy nghĩ, rốt cuộc Đông Kiêu đứng bên cạnh khi nào cũng không hay. Đến khi cánh tay rắn chắc choàng ngang eo cô thì Hân Di mới biết bản thân bị lợi dụng, thân thể lập tức theo thói quen bài xích đụng chạm của anh. Đông Kiêu tuy mặt không biến sắc nhưng cánh tay lại dùng lực, chế trụ ở eo nhỏ của cô, không cho cô chạy thoát. Đôi mắt thon dài cúi xuống nhìn cô đầy "sủng ái", đoạn bày ra bộ dạng lịch tiệp nói với tiểu trà xanh kia:
"Giới thiệu với Quyên tiểu thư, đây là Hân Di, hôn thê của tôi."
Khâu Hân Di vì câu nói của Đông Kiêu thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, trong lòng bất giác mắng anh vô sỉ trên dưới chục lần. Không phải chứ? Anh cầm nhầm kịch bản sao? Mở to mắt nhìn cho kĩ, tôi là nữ phụ phản diện chứ không phải nữ chính, là nhân vật bị ghét số một của bộ truyện này đấy. Từ khi nào tôi được thăng lên làm lá chắn "hoa đào" vậy chứ? Muốn tìm lá chắn thì liên hệ nữ thần Lăng Tiểu Nhi của anh kìa, tôi đây chỉ muốn làm tiểu tiên nữ vô lo vô ưu thôi.
"Không thể nào? Anh Kiêu đang lừa em đúng không?"
"Tiểu trà xanh" kia nhìn hai người "ân ái" liền tỏ ra vô cùng tội nghiệp, đôi tay nhỏ nhắn bám víu vào cánh tay Đông Kiêu mà làm nũng.
Khâu Hân Di nhìn dáng vẻ "bạch thỏ" sặc mùi giả tạo kia của em gái trà xanh liền cảm thấy bản thân vô cùng khó ở. Nhìn qua cũng hơn hai mươi tuổi rồi còn cố tỏ ra ngây thơ như trẻ lên ba. Đây chính là kiểu con gái khiến cho cô dị ứng nhất đó nha. Hơn nữa, em gái nhỏ có cần dùng ánh mắt hình viên đạn đó mà nhìn cô không? Khâu Hân Di đột nhiên cảm thấy nếu ánh mắt có thể giết người, thì cô phải hi sinh đến chục lần rồi. Cô thật đáng thương a~
Ngón tay thon dài thuần thục gỡ bàn tay Đông Kiêu ra khỏi chiếc eo thon thả của mình, ánh mắt đồng thời bắn về phía anh vài tia đe dọa. Đôi môi nhỏ của Khâu Hân Di bày ra dáng vẻ tươi cười mà hướng tiểu trà xanh kia nói nhỏ:
" Đúng, tôi không phải hôn phu của anh ta...Haha hai người cứ tiếp tục, tôi không làm phiền nữa...Tạm biệt"
Nói xong, cô liền nhanh chóng vào tư thế sẵn sàng, xoay lưng muốn rời khỏi nơi đang nồng nặc mùi thuốc súng kia. Em gái trà xanh nghe thấy lời cô nói thì liền giống như vớ được vàng, cong môi nói:
"Quả nhiên là như vậy, sao anh Kiêu có thể nhìn trúng một bà cô như chị ta chứ."
"Cái gì?" Khâu Hân Di vốn định rời đi, song lại bị Đông Kiêu dùng sức giữ lại, cùng lúc còn nghe được câu nói của tiểu trà xanh kia khiến cho tâm trạng xấu càng thêm xấu, lập tức xoay người hỏi một câu. " Cô gọi tôi là bà cô sao?"
Khâu Hân Di thật sự muốn hỏi em gái trà xanh kia một câu rốt cuộc có phải mắt em gặp vấn đề gì đó hay không? Nữ phụ cô đây tuy chỉ là vai phụ thê thảm nhưng cũng là một đại mỹ nhân đó nha. Không nói đến từng đạt giải ảnh hậu màn ảnh, chỉ riêng từ khi ra mắt đến nay luôn lọt top những nữ diễn viên xinh đẹp nhất showbiz cũng đủ để biết nhan sắc của nữ phụ không tầm thường. Từ khi nào cô lại biến thành "bà cô" trong mắt một em gái vô danh không có đất diễn trong nguyên tác thế này, thật làm cô ngứa tai gai mắt mà, hổ không ra oai liền coi thành hello kitty sao?
"Còn không phải sao?" Em gái trà xanh đỏng đảnh đáp lời cô.
"Này..."
"Em gái nhìn cho kĩ một chút..." Đông Kiêu lên tiếng muốn nói gì đó nhưng ngay lập tức bị Khâu Hân Di chặn họng, nhìn sang thì lập tức trong thấy bộ dạng Khâu Hân Di hai tay khoanh trước ngực, hất cằm cằm về phía trước. Bộ lễ phục màu đỏ rượu bó sát cơ thể phô bày những đường cong hút mắt, mái tóc búi rối để lộ cần cổ và bờ vai thon thả trắng ngần, kết hợp cùng chiếc lắc tay tinh tế kéo dài đến bắp tay khiến cho ngoại hình càng thêm sắc sảo. Đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại, đôi môi đỏ rượu cong lên, ý vị mỉa mai không hề che dấu. Đây chính là bộ dạng có thể lấn át tất cả mọi người của Khâu Hân Di.
"Chị đây chỉ hơn em vài tuổi, nếu như chị là 'bà cô' thì cô em là gì đây? Chậc chậc...cũng đã từng này tuổi rồi, còn không biết ý tứ sao? Nam nữ thụ thụ bất thân, em hiểu chứ?"
Ngón tay thon dài khẽ chính lại phần tóc mai đang xõa xuống, đoạn vẽ ra nụ cười nơi khóe môi, ra vẻ tiếc nuối tùy ý buông ra một câu:
"Quyên lão gia mà biết bản thân có một ái nữ như em thì có phải rất mất mặt không? Ai nha..."
Khâu Hân Di cao gần 1m7, so với em gái trà xanh có thể xem như sấp xỉ một cái đầu, chỉ cần cô ngẩng đầu cũng có thể lấn át cô ta. Cùng với khí chất kiều mị trời sinh khiến cho em gái kia lập tức biến thành phông nền, không đáng để mắt đến.
Em gái trà xanh bị cô nói đến mặt hết xanh lại đỏ, còn nhìn thấy Đông Kiêu từ đầu đến cuối chỉ đặt ánh mặt của mình trên người cô thì lại càng xấu hổ. Thẹn quá hóa giận, dậm chân xuống sàn chỉ tay vào cô:
"Chị không phải cũng ôm anh Kiêu sao? Chị có quyền gì phán xét tôi chứ...chị..."
"Suỵt...em gái lại sai rồi" Khâu Hân Di cúi người, dùng ngón tay của mình chặn miệng của người kia, sau đó phản bác: "Chị là người trong nhà, còn em là ngươi ngoài. Sao có thể nói là giống nhau?"
"Chị nói thế là sao?" Mặt của "trà xanh" giờ đã tức giận đến phát đỏ, Khâu Hân Di nhìn cô ta liền cảm thấy buồn cười. Chỉ như vậy cũng muốn đấu khẩu với cô sao? Về tu luyện thêm ba năm nữa đi.
"Ý chị là, Kiêu là hôn phu của chị, đương nhiên là người trong nhà. Hai chúng ta sao giống nhau đây."
Khâu Hân Di vừa nói vừa dựa vào lòng của Đông Kiêu, ngón tay cách ngực một lớp áo vest tùy ý vẽ loạn. Ánh mắt quan sát gương mặt từ đỏ hóa đen của em gái kia lại càng thêm phần cao hứng. Nhanh chóng muốn dùng chiêu cuối mà hạ người kia. Sau khi nghĩ xong liền hướng mắt về phía Đông Kiêu, ngón tay chọc chọc vào cổ anh ta, dùng giọng nói ngọt ngào học từ "trà xanh" kia hỏi anh:
"Kiêu, anh nói xem có phải không?"
"Đúng vậy, bảo bối nói gì cũng đúng." Đông Kiêu vốn luôn đặt ánh mắt trên người Khâu Hân Di, lại thấy một loạt hành động của cô cùng câu nói "ngọt ngào" kia lại càng thêm ngạc nhiên. Song lại thấy cô trêu đùa người ta đến cao hứng liền hùa theo cô, nhanh chóng vòng tay kéo cô vào lòng rồi hướng người kia gật đầu khẳng định. Kỹ thuật diễn xuất không hề thua kém đương kim ảnh hậu Khâu Hân Di.
Em gái trà xanh bấy giờ mặt đã chuyển từ đỏ sang đen, cắn cắn môi ủy khuất như muốn khóc. Song vẫn tiếp tục mặt dày chôn chân tại chỗ ra vẻ yếu đuối:
"Không phải trước đó chị nói không phải sao? Cùng lắm chị đang lợi dụng anh Kiêu để trêu tức tôi thôi, có gì để chứng minh chứ?"
Đến thời điểm này thì cô thật sự khẳng định em gái nhỏ này có vấn đề về tư duy rồi, đây chính là không có mệnh công chúa nhưng lại mắc bệnh công chúa trong truyền thuyết sao? Đông Kiêu đã khẳng định rồi đó em gái, đừng bỏ qua lời nói một cách dễ dàng như vậy chứ.
"Chứng minh sao?" Khâu Hân Di nhướn mày.
"Đúng vậy, có phải là không dám không. Ha...tôi biết mà, bà cô già như chị sao có khả năng chứ". "Trà xanh thấy cô không có phản ứng, trong lòng tự cho rằng cô không dám thì lập tức cao hứng, gương mặt cũng trở về màu sắc ban đầu, tiếp tục mỉa mai Khâu Hân Di.
...
___________
Thông báo lịch đăng truyện chính thức:
Mỗi tuần sẽ đăng 1 chương vào thứ 3 hoặc thứ 4. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ Miên trong thời gian sắp tới.
Yêu mọi người ❤
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...