Lúc Khâu Hân Di cùng Đông Kiêu tới nhà hàng thì đã hơn 6 giờ. Cha mẹ Khâu cùng Đông gia đã chờ sẵn, bên cạnh còn có hai người trung niên cùng một nam nhân tầm 27 tuổi, người mặc âu phục, cảm giác rất có tư chất. Cả ba người nói chuyện cùng cha mẹ Khâu và Đông gia, nhìn từ xa rất vui vẻ. Khâu Hân Di nhìn ba người này có chút quen mắt, nhưng trong trí nhớ của thân chủ tuyệt nhiên không sót chút ký ức nào.
"Tiểu Di! A Kiêu!" Đông phu nhân vừa thấy hai người kề vai tới gần, liền nhanh chóng lên tiếng.
Đông phu nhân năm nay đã gần ngũ tuần, nhưng dung mạo trẻ trung, tính cách lại vô cùng "teen" nên nhiều người sẽ cho rằng bà chỉ mới bước sang tứ tuần.
"Cha, mẹ, bác trai, bác gái...Mọi người hảo." Hai người rảo bước tới chỗ kia, Khâu Hân Di nhanh chóng vén tóc mai, lễ phép cúi chào cha mẹ Khâu cùng các bậc tiền bối.
"Aydo, Tiểu Di gần đây lớn thật rồi, càng lớn càng xinh đẹp. Haha" Vị phu nhân đã bị xóa khỏi ký ức nhỏ bé của Khâu Hân Di mỉm cười, "ồ" một tiếng rồi lấy tay mình phủ lên bàn tay của cô, thân thân thiết thiết hỏi thăm cô, giống như người mẹ gặp lại con gái đi xa lâu ngày.
Khâu Hân Di nhìn dáng vẻ kia, liền cảm thán một phen. Đây chính là dáng vẻ của người có tiền nha, da mặt được chăm chút thật kỹ, tuyệt nhiên không thấy dấu hiệu của lão hóa, nếu có cũng đã được che dấu đi tám phần. Đến cả bàn tay cũng đặc biệt mềm mại, tuy vẫn có thể thấy vài nếp nhăn nhỏ, song về cơ bản không có một vết chai. So với cô ở thế giới trước kia, có lẽ da còn đẹp hơn vài phần.
Mẹ Khâu thấy cô tròn mắt, đoán chừng cũng không nhận ra mấy người kia liền lên tiếng giúp đỡ, đưa tay hướng về phía hai vị trung niên Khâu Hân Di đã lãng quên kia:
"Tiểu Di, đây là bác Yết, là bạn của cha con, chắc con vẫn còn nhớ chứ?"
"Bác Yết?"
Khâu Hân Di nghe thấy chữ này, liền cảm thấy có tiếng nổ lớn phát ra từ đại não. Yết gia đang ở đây, vậy cái nam nhân tây phục chải chuốt kia chính là Yết Khuyến Phàm - nam chính kiêm hôn phu tương lai của thân chủ, cũng chính là cô đây...
Khâu Hân Di lúc này chính xác là muốn chửi thề, cmn, nam chính thứ tư xuất hiện rồi, scandal thứ hai sắp tới rồi.
"Đúng vậy, mấy năm qua không gặp con, cũng đã trở thành cô nương xinh đẹp rồi. Có phải đã quên bà già này không?" Yết phu nhân đôi mắt cong cong, ý cười nồng đậm, ánh mắt một lượt đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Hân Di cười cười, hệ thống mối quan hệ của thân chủ cũng thật nhiều, bộ não bé nhỏ thân thương của cô sao có thể tiếp thu hết đây a?
"Bác gái vẫn trẻ trung như vậy, sao con có thể quên bác a? Chỉ là hai bác ra nước ngoài thời gian lâu như vậy, khiến con nhất thời chưa nhớ ra...Bác không trách con chứ?"
Khâu Hân Di nắm lấy tay của mỹ phụ* kia, cong môi nịnh nọt. Nếu như cô nhớ không nhầm thì trong nguyên tác, Yết Phu nhân là một trong số ít người vẫn đối xử tốt với nữ chính sau ba đại scandal. Khi con trai bà, Yết Khuyến Phàm, muốn hủy hôn với nữ phụ, bà là người phản đối gay gắt nhất. Sau này còn thường xuyên giúp đỡ cô, chỉ tiếc thân chủ sau khi mất tất cả, nảy sinh túng quẫn mà làm bừa, cuối cùng chính là đã gieo mình từ nhà cao tầng xuống, chết rất thảm.
*người phụ nữ lớn tuổi xinh đẹp
Trong truyện còn đề cập tới đoạn Yết phu nhân biết tin Khâu Hân Di tự sát, liền trách cứ con trai, bỏ ăn ba ngày, cuối cùng vì thế mà nhập viện. So với mẹ ruột của "cô" còn thân thiết hơn nhiều.
Lúc trước khi đọc đến đoạn này, Hân Di đã cảm thấy nếu thân chủ có một người mẹ như Yết phu nhân thì thật tốt, có lẽ nếu như vậy thì kết cục của cô cũng không đến nỗi bi thảm như vậy.
Nghĩ tới đây, hảo cảm đối với người phụ nữ trước mặt của Khâu Hân Di lại tăng thêm tám phần.
"Con quả nhiên là đứa bé khéo ăn nói." Yết phu nhân xoa xoa bàn tay của Hân Di, dáng vẻ ưng ý đối với cô không hề che dấu.
Nam nhân tây phục kia từ đầu đến cuối đều im lặng, bấy giờ mới lên tiếng, ánh mắt phối hợp liếc qua chiếc đồng hồ trên tay, nhìn quá thì có chút mất kiên nhân:
"Đã không còn sớm, chúng ta vào bên trong thôi."
"Được..."
Chín người, sáu già ba trẻ cùng nhau tiến vào nhà hàng, khí chất chính là vô cùng áp đảo.
"A Di..."
Khâu Hân Di khoác tay Khâu phu nhân, an ổn sóng bước, chuẩn bị tiến vào phòng riêng. Đột nhiên phía sau có tiếng gọi, Khâu Hân theo phía có tiếng gọi liền xoay người, liền thu vào mắt thân ảnh của một thiếu nữ mặc váy trắng, thanh thuần năng động đang tiến tới chỗ cô.
Tiếng gọi nghe thoáng qua rất mềm mại nhưng khi Khâu Hân Di thấy dáng vẻ đang tiến tới, trong lòng liền cảm thấy tiếng gọi kia so với tiếng của ma nữ không khác là bao.
Lăng Tiểu Nhi một thân y phục trắng, cùng họa tiết hoa nhí màu hồng, mái tóc đen dài xõa ngang vai, hơi xoăn nhẹ. Nhan sắc có phần thanh thoát, khiến người ta không khỏi phải thốt lên ba chữ "bạch liên hoa"
Nhưng trong mắt Khâu Hân Di thì dáng vẻ của Lăng Tiểu Nhi chỉ là một màn giả tạo. Tác giả vì muốn thể hiện nét ngây thơ đến mức ngu ngốc của nữ chính nên lúc nào cũng để cô ta mặc đồ trắng, lọt vào tầm nhìn của Khâu Hân Di đặc biệt nhạt nhẽo cùng một màu.
Nữ chính a, dù gì cô cũng là diễn viên, ít nhất cô cũng nên thay đổi hình ảnh của mình một chút chứ. Mặc màu trắng cũng không che dấu được tâm địa đen tối của cô đâu nha.
Lăng Tiểu Nhi tiến tới gần, bày ra dáng vẻ lễ phép chào hỏi tiền bối, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt lên người của Đông Kiêu cùng Yết Khuyến Phàm. Sau đó bám lấy Khâu Hân Di, mỉm cười thân thiện:
" A Di cậu ra viện từ khi nào vậy? Dạo gần đây mình phải đi quay phim, không đến thăm cậu được. Đến lúc vào viền thì bác sĩ Du bảo cậu đã ra viện rồi..."
"A...mình ra viện cũng được một thời gian rồi..." Hân Di hơi lách người, gương mặt có phần hơi gượng gạo rút tay khỏi Lăng Tiểu Nhi.
Lăng Tiểu Nhi bị cô rút tay ra, gượng gạo mỉm cười, nụ cười trên mặt có phần méo mó. Sau đó mới đánh mắt nhìn mấy người đang đứng cùng cô, đến khi ánh mắt chạm vào người Yết Khuyến Phàm, tươi cười cất tiếng, giống như đã quen từ lâu:
"Yết Tổng cũng ở đây sao? Anh còn nhớ tôi chứ? Trước đây từng gặp nhau ở bữa tiệc của Từ đạo diễn..."
"Cô Lăng phải chứ?" Yết Khuyến Phàm nhàn nhạt đáp.
"Phải phải, thật vinh dự vì vẫn được Yết Tổng nhớ tới" Lăng Tiểu Nhi mỉm cười, vừa nói còn vừa khéo léo vươn tay vén tóc qua tai, ánh mắt ngước lên nhìn Khuyến Phàm.
Khâu Hân Di thấy hai người nói chuyện, liền có cảm giác muốn gọi trời. Trong thời gian cô nằm trong viện, Lăng Tiểu Nhi đã thu thập được hôn phu của "cô" rồi. Tại sao cô lại quên được hoàn cảnh của hai người này gặp nhau cơ chứ. Yết Khuyến Phàm kia chính là chỉ nhớ những người mà anh ta coi trọng, nay anh ta nhớ nữ chính, khác nào tuyên bố anh coi trọng cô ta.
Vậy chẳng phải cô đang chuẩn bị bị hôn phu đá ra chuồng gà như trong nguyên tác sao?
Yết phu nhân từ khi Lăng Tiểu Nhi xuất hiện biểu cảm liền không vừa ý, nhìn sơ qua lại thấy gương mặt của Hân Di có phần khó coi, bà chán ghét dáng vẻ "ngụy bạch liên"* kia của cô ta. Cuối cùng cũng lên tiếng, như có như không nói với cô:
*ngụy bạch liên: đơn thuần giả tạo
"Tiểu Di, đừng làm phiền vị tiểu thư này nữa, có thể cô ấy đang có hẹn. Chúng ta cũng vào trong thôi."
Sau đó còn nhỏ giọng nói với cô một câu chỉ hai người nghe thấy: "Con cứ yên tâm, Khuyến Phàm không thích nữ nhân đỉnh cấp trà xanh như cô ta đâu."
Khâu Hân Di biết Yết phu nhân hiểu nhầm, muốn lên tiếng giải thích nhưng lại thấy sắc mặt của Lăng Tiểu Nhi khó coi, muốn thách thức cô ta liền khoác tay Yết phu nhân, cố tình cho Lăng Tiểu Nhi thấy một màn thân thiết:
"Dạ...con biết rồi ạ. Vậy Tiểu Nhi, tạm biệt nhé, chúng tôi đi trước. Khi khác gặp."
"Khi khác gặp."
Lăng Tiểu Nhi không phải tên ngốc, đối với dáng vẻ ghét bỏ cùng câu nói của Yết phu nhân sao có thể không hiểu. Nhắc nhở Khâu Hân Di không làm phiền cô, chẳng phải đang chê cô phiền phức sao? Nếu như không phải vì hai nam nhân đang đứng ở kia, thì cô ta cũng sớm buông lời mỉa mai rồi...
Khâu Hân Di trước khi xoay đầu bước vào phòng riêng còn thu được gương mặt méo mó của Lăng Tiểu Nhi liền có chút cao hứng. Đứng trước mặt những người đã tham gia thương trường lâu năm như họ, cô ta muốn diễn, nằm mơ.
Đoạn cô cùng mọi người tiến vào trong phòng, ngồi xuống ghế bên cạnh cha mẹ Khâu, trực tiếp quên mất chuyện vừa rồi.
Rất nhanh đồ ăn đã được mang lên hết, cha Khâu, Đông lão gia và Yết lão gia cùng nhau nói chuyện, chủ đề xoay quanh việc phối hợp kinh doanh của ba nhà. Đông Kiêu cùng Yết Khuyến Phàm thi thoảng cũng góp vui vài câu, khiến cho không khí có mấy phần hài hòa. Khâu Hân Di từ đầu đến cuối đều cắm cúi ăn, dù sao cô cũng chẳng hiểu họ nói gì, chi bằng cứ im lặng mà thưởng thức đồ ăn thì sẽ tốt hơn.
Ba vị phu nhân vô cùng hòa hợp, cười cười nói nói, cuối cùng lại nhắm tới Khâu Hân Di để thảo luận:
"Hôm trước nghe A Kiêu nói con bị tai nạn, đã hồi phục rồi chứ?"
Khâu Hân Di vốn đang mải mê ăn uống, lại nghe thấy tên của mình được nhắc đến, liền có cảm giác bản thân có phần thất lễ mà dừng động tác, cất giọng trả lời:
"Con đã đỡ hơn rồi, đã khiến mọi người lo lắng..."
"Vậy là tốt rồi." Đông phu nhân có chút gật gù, tiếp tục lên tiếng: "Nghe A Kiêu nói bác rất lo lắng, cũng may là không sao..."
"Anh Kiêu đã giúp cháu rất nhiều, vốn định mời anh ấy bữa cơm nhưng anh ấy rất bận, nên cháu không hẹn được lần nào a."
Khâu Hân đánh mắt sang phía Đông Kiêu, vừa hay thấy anh cũng nhìn cô. Đông Kiêu hơi nâng ánh mắt, cong môi khi nghe cô nói. Trước đây đến là gọi thẳng họ tên của anh, vậy mà ở trước mặt tiền bối, một câu hai câu đều là "anh Kiêu". Khâu Hân Di bị bắt gặp đang ngang nhiên nói dối, có chút chột dạ quay ra phía khác, vẫn giữ dáng vẻ ưu nhã tươi cười nói với chuyện với ba vị phu nhân cao quý kia.
"Thấy hai đứa thân thiết như vậy ta cũng rất vui, sẵn tiện có Khuyến Phàm ở đây, ba đứa cũng nên cùng nhau ăn bữa cơm, dù sao trước đây ba đứa cũng rất thân thiết."
Đông lão gia vốn đã hơi say, tính cách lại có phần hào sảng nói với cô, khiến cho Khâu Hân Di có cảm giác rất gần gũi. Chỉ là cô trốn nam chính còn không kịp, sao lại muốn thân thiết với mấy người bọn họ cơ chứ.
Mấy vị tiền bối kia thấy Đông lão gia nói vậy, cũng nhanh chóng hưởng ứng, khiến cho Khâu Hân Di chỉ biết câm lặng cúi đầu cười trừ, với niềm tin có thể tránh né những tình huống cẩu huyết trong tương lai.
"Con cũng rất muốn thân thiết với Tiểu Di và A Kiêu". Yết Khuyến Phàm từ đầu đến cuối đều im lặng, đột ngột lên tiếng.
Khâu Hân Di vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi. Cô không ngờ cái tên Yết Khuyến Phàm này lại nói như vậy. Hắn ta nên kiêu ngạo gạt bỏ hết mấy lời kia, không để lại cho ai chút mặt mũi nào mới phải nha.
Hân Di lộ vẻ khó xử, muốn tìm cách trốn tránh lời nói của Yết Khuyến Phàm, đột nhiên lại thấy Đông Kiêu lên tiếng:
"Không phải cậu và tôi vẫn rất thân thiết sao?"
"Ồ! Vậy sao?" Yết Khuyến Phàm nâng ánh mắt, hơi nheo lại. Bày ra bộ dạng ngạc nhiên, hơi nghiêng đầu đáp. Khiến cho Hân Di cảm thấy có áp khí bức người.
"Còn không phải sao?"
Đông Kiêu không hề kém cạnh, trực tiếp đối đầu với Yết Khuyến Nam. Khiến cho Khâu Hân Di chỉ biết đặt ra dấu chấm hỏi trong đầu.
Quái lạ, hai nam chủ này tại sao đột nhiên lại giống như địch thủ vậy chứ? Chẳng lẽ...
________
Tối qua quá rảnh nên Miên đã lên Google search tên truyện, cuối cùng mới biết truyện của Miên bị re-up "chui".
Tuy Miên không cấm việc re-up truyện, nhưng mong bạn nói với Miên một tiếng nhé, dù sao đây cũng là đứa con tinh thần của Miên mà.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...