“Vết thương nhỏ mà không xử lý cũng sẽ để lại sẹo.”
Chỉ trầy da như vậy, chắc cũng sẽ không để lại sẹo đâu nhỉ?
Tô San đang tính nói chuyện, lại thấy Tạ Duyên đứng lên, nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì.
Những người khác trong lòng xem như đã hiểu rõ mà không nói ra, chỉ lo làm chuyện của mình, bọn họ chỉ cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một chuyện mà không thể tiết lộ bên ngoài.
“Đúng đúng, đúng vậy, sẽ để lại sẹo! Dù sao con gái không thể để lại sẹo, nếu không sẽ khó coi!”
Triệu Đồng vội vàng lên tiếng giảng hòa.
Tô San cũng chỉ im lặng, thấy Tạ Duyên chỉ tay qua phía đạo diễn:
“Tôi qua kia nghe đạo diễn hướng dẫn.”
Nói xong, không để cho người khác kịp phản ứng gì, liền nhanh chân đi qua bên chỗ đạo diễn.
Thực ra Tô San cũng không biết phải làm sao, ở đây không giống như đời trước của cô, cô cũng không có ý định còn trẻ như vậy đã yêu đương gì, nhưng Tạ Duyên cũng không nói thẳng là thích cô, cô cũng không tiện từ chối, nhưng hai người mỗi ngày đều cùng nhau đóng phim, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, cũng không thể suốt ngày tránh mặt hắn.
Thấy cô đứng dậy đi khỏi, Triệu Đồng trong lòng cũng ảo não than thở, hắn không hiểu, vì sao cô Tô San này ngốc như vậy, Duyên ca nhà mình đã biểu hiện rõ ràng như vậy chẳng lẽ cô ấy vẫn chưa nhìn ra sao? Hay đây thực ra là biến tướng của việc từ chối?
Mấy cảnh quay lúc sau cũng khá thuận lợi, cuối cùng trước lúc trời tối đã hoàn thành toàn bộ các cảnh quay diễn ra trong trung tâm thương mại.
Quay lại khách sạn, Tô San nói Tiểu Chu mua tạm cho cô một phần cơm hộp, sau đó mở máy tính xem mấy kịch bản mà chị Lưu gửi mail cho cô.
Có một bộ phim điện ảnh thể loại vườn trường, vốn đầu tư không nhiều nhưng nội dung không tệ, cốt truyện không quá cẩu huyết, mặc dù không phải siêu phẩm gì, nhưng dù sao nếu giờ mà có siêu phẩm nào đó thì cũng không tới lượt cô, Tô San cảm thấy cứ bắt đầu với mấy bộ phim nhỏ như thế này cũng không sao.
Còn có một bộ phim hình sự đề tài cảnh sát và tội phạm do công ty Ánh Sao đầu tư, là bộ phim chủ yếu xoay quanh nam chính, bên phía nam chính thì đoàn phim đã mời Lý Hách, còn lại các diễn viên khác đều là nghệ sỹ dưới trướng công ty. Thực ra phim do Ánh Sao chế tác cũng không tệ, hơn nữa Tô San cũng khá hứng thú với thể loại chính kịch thế này.
Cùng với đó, hôm nay bộ phim tình yêu đô thị cũng ra thông báo chính thức, công bố danh sách các diễn viên tham gia, lúc này đã ở top 3 hot search, nhưng phía dưới fan cũng tranh cãi rất nhiều.
Cư dân mạng A: “Vừa ra mắt đã là nữ chính, phim điện ảnh đầu tiên đã đóng cùng với ảnh đế, ảnh hậu, lúc sau còn đạp bay Mục Dao lấy được vai nữ chính trong “Thanh huyết kiếm”, giờ phim truyền hình đầu tiên của Tạ Duyên cũng dành cho cô ta, bộ phim tiếp theo của Tô tiểu thư không biết có phải là phim bom tấn Hollwood không?”
Cư dân mạng B: “Cả Dương Chỉ cũng bị đoạt vai, đúng là xứng đáng với danh hiệu “Nữ hoàng chuyên đoạt vai”!”
Cư dân mạng C: “Lần đầu tiên thấy phim truyền hình mà nữ phụ còn nổi tiếng hơn nữ chính, Tô tiểu thư không lẽ tính dùng diễn xuất cặn bã của mình để làm nền cho Lý Tuyết sao?”
Cư dân mạng D: “Bọn anti-fan cứ ở đó ghen tỵ đi, Tô Tô nhà tôi là nữ chính, nhan sắc có thể hạ gục khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ trong nháy mắt!”
Cư dân mạng E: “Trời ạ! Ông xã nhà tui vậy mà thực sự đóng phim thần tượng, tui không hiểu sao lại thấy hơi sợ, trong phim cầu xin đừng có cảnh hôn ah!”
Cư dân mạng F: “Chỉ có một mình tôi chờ mong sao? Tuy rằng diễn xuất của Tô San không còn gì bàn cãi, nhưng dù sao khuôn mặt cũng là đẹp vô song, chân còn dài *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng G: “Tô San đúng là kiểu sinh ra để làm người thắng cuộc nha! Gia thế tốt, xinh đẹp, dáng người tốt, còn toàn đóng phim với nam thần, đời trước chắc cô ấy đã cứu vớt toàn bộ hệ Ngân Hà *vừa cười vừa khóc*”
Cư dân mạng H: “A a a! Ông xã nhà tui thật đẹp trai *mắt trái tim*”
Đối với mấy bình luận công kích như vậy, Tô San đã bị miễn dịch từ sớm, cô đúng là viên đá cản đường đắc tội quá nhiều người, những người đó tất nhiên sẽ không để cô bình yên đóng phim.
Người nổi tiếng bề ngoài đều rất chuẩn mực, nhưng bên trong tâm lý vặn vẹo hay không thì ai mà biết, ví dụ như Khúc Văn. Cô không cần quan tâm bạn diễn hợp tác với mình có đẹp trai hay không, chỉ cần tính tình tốt là được. Cô đi theo con đường này vào giới giải trí thứ nhất là vì hứng thú, thứ hai bởi vì kiếm tiền, có điều giờ thu nhập của cô còn phải trích ra để đóng thuế, rồi một nửa là chia lại cho công ty, không còn cách nào khác, hợp đồng lúc ký là như vậy, trừ phi chính cô tự mở ra công ty quản lý, có điều hiện giờ nói cái này có vẻ hơi xa vời.
Nhắn tin cho chị Lưu, nói chị ấy cô cảm thấy cả hai kịch bản đều OK, sau đó liền tắm rửa rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, cảnh quay là cảnh thuộc nửa sau của bộ phim, lúc này nam chính nữ chính đã chính thức yêu đương, chắc theo lịch là quay mấy cảnh này trước, có điều đoạn diễn hôm nay khiến Tô San hơi xấu hổ.
“Tô San, cô có thể đi giày cao gót mười phân được không?”
Nhà tạo hình đứng cạnh kệ giày quay qua hỏi cô.
Tô San ngồi trước gương để chuyên viên trang điểm cho cô, nghe vậy chỉ thản nhiên nói:
“Có thể.”
Bởi vì cảnh quay này cần cô phải cao thêm chút.
“Chị Tô, điện thoại của chị kêu.”
Tiêu Chu bỗng nhiên từ trong túi lấy ra điện thoại đưa cho cô.
Tô San vừa cầm lấy điện thoại thì thấy, không ngờ là mẹ của cô!
Bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền tới giọng nói của mẹ Tô:
“Trường quay của con là ở số 10 Khu Nam Vân phải không?”
Nghe vậy, Tô San lập tức giơ tay ra hiệu chuyên viên trang điểm ngừng lại một chút, không khỏi tò mò nói vào điện thoại:
“Đúng vậy, sao hả mẹ?”
“À, giờ thời tiết lạnh rồi, mẹ có nấu canh gà cho con để bổ huyết khí, chắc tầm giữa trưa qua bên chỗ con, bên chỗ đoàn phim của con có thể vào chứ hả?”
Mẹ Tô nghiêm túc nói.
Tô San: “……”
Thực ra, đây mới là mục đích chân chính của mẹ cô phải không?
“Được ạ, vậy khi nào mẹ tới thì gọi cho con, tại vì phim trường đều có bảo vệ, mẹ không tự vào được.”
Cô dường như thở dài thỏa hiệp, cũng may đoàn phim cũng không loạn lắm, nếu không cô cũng không dám để mẹ cô tới đây.
Hóa trang xong, cô lại đi ra ngoài nghe đạo diễn hướng dẫn trước cảnh quay, đây là cảnh lúc nam chính nữ chính bắt đầu hẹn hò, nam chính đưa nữ chính về nhà, nữ chính oán trách hắn lại phải đi làm nhiệm vụ, sau đó lại làm nũng một hồi.
“À, Tô San, cô nhớ, máy quay sẽ quay từ bên trái của cô, sau đó quay tới bên phải, cô nhớ rõ vị trí máy quay để thể hiện góc độ cho đúng.”
Đạo diễn ngồi ở chỗ máy theo dõi chỉ phương hướng cho cô.
Tô San gật gật đầu, chỉ là đọc kịch bản cảm thấy hơi khó xử, lúc trước cô cũng không cảm thấy gì, giờ lại thấy quá xấu hổ, nếu người khác thì không nói, nhưng giờ đối phương còn là Tạ Duyên nữa.
“Chuẩn bị xong rồi, cô qua đứng vào vị trí đi.”
Đạo diễn nói rồi lại quay qua chỉ đạo vị trí máy quay.
Nghe vậy, Tô San đành hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân coi như chỉ là đóng phim bình thường, sau đó đi qua đứng bên con đường nhỏ ven tiểu khu.
Không bao lâu, Tạ Duyên cũng tới, trong tay hắn còn cầm cái ba lô nhỏ của nữ chính, thoạt nhìn không hài hòa lắm.
“Mau mau, hai người nắm tay!”
Đạo diễn nói lớn qua loa.
Tô San cảm thấy thật là xấu hổ, cho đến lúc tay mình bị một bàn tay lớn nắm lấy, cô lại chỉ thấy càng xấu hổ.
“Cô rất nóng sao?”
Tạ Duyên quay đầu qua, thấy trán cô toát ra mồ hôi.
“A?”
Tô San cũng quay qua nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình, lại đạm đạm cười:
“Chỉ là hơi hồi hộp thôi.”
Thấy vành tai cô cũng đỏ lên, Tạ Duyên không nhịn được hơi cong khóe môi, cúi đầu kề vào tai cô nói nhỏ:
“Chỉ là đóng phim thôi.”
Mọi người: “……”
Nếu mà nói là hai người này không có gì mờ ám, đánh chết bọn họ cũng không tin!
Nghe vậy, thần sắc Tô San cũng hơi thay đổi, không sai, chỉ là đóng phim mà thôi, lúc trước cô cũng vẫn cùng Giang Dần diễn mấy cảnh ta yêu nàng, nàng yêu ta nói qua nói lại tự nhiên như vậy, giờ cũng giống thế, cũng chỉ là hai người cùng diễn với nhau thôi.
Hít một hơi thật sâu, cô giơ tay ra hiệu OK, đạo diễn bên đó hô:
“Action!”
Khi màn ảnh tiến lại gần, Tô San với vẻ mặt bất mãn bị hắn dắt đi, xung quanh thỉnh thoảng có mấy bác gái dẫn chó đi dạo, đều là diễn viên quần chúng, đến lúc máy quay tới trước mặt cô, cô mới quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh:
“Không thể đi muộn mấy ngày sao? Ngày mai là sinh nhật của em!”
Nắm bàn tay nhỏ mềm mại của cô, cho đến dưới lầu mới dừng lại, hiếm khi nói cười sờ sờ đầu cô:
“Nghe lời, lần sau anh sẽ đền bù cho em.”
“Sinh nhật em chỉ có một ngày, qua là qua, sao có thể đền bù được!”
Tô San hơi chu miệng, xoay đầu giận dỗi không nhìn hắn.
Khi máy quay chuyển tới bên phải của cô, Tạ Duyên giơ tay nhìn đồng hồ, thấp giọng nói:
“Em vào trước đi, anh phải đi rồi.”
Thấy hắn không hiểu phong tình, Tô San lập tức tiến lên một bước ôm lấy eo của hắn, theo kịch bản, đầu dựa vào lồng ngực của hắn cọ cọ, lẩm bẩm:
“Không, em không cho anh đi!”
Cô ôm rất nhẹ, vài sợi tóc trên đỉnh đầu cọ vào cằm của hắn, chỉ cần cúi đầu là thấy khuôn mặt nhỏ của cô đầy vẻ oán giận, còn có vẻ hơi ủy khuất, nếu thực sự là Tạ Duyên, chắc chắn hắn sẽ không đi nữa.
“Không được nháo, đây là nhiệm vụ của anh!”
Hắn nắm lấy hai bên vai của cô, khi tay chạm đến da thịt mềm mại, ánh mắt không khỏi hơi biến đổi.
Nghe vậy, Tô San lại ủy khuất hơi chu miệng lên, sau đó nhón chân, ôm lấy cổ hắn, nháy mắt, ghé lại gần:
“Vậy anh hôn em một cái đi!”
Miệng nhỏ của cô hơi chu lên, son màu đỏ cam, tiến gần mặt hắn, lúc này Tạ Duyên phải dùng rất lớn sức lực mới kiềm chế được, lấy tay giữ lấy đầu của cô, xoay qua chỗ khác:
“Đừng náo loạn.”
Thấy vậy, Tô San có vẻ giận dỗi, hừ nhẹ một tiếng, đoạt lấy ba lô của mình trong tay hắn, sau đó nhanh chân chạy lên lầu.
“Cắt!”
Khi đạo diễn dứt lời, Tô San lại từ trong đi ra, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, để chuyên viên trang điểm sửa sạng lại cho mình.
Xong rồi!
Triệu Đồng nhìn thấy bộ dáng của Tô San mặt không đỏ, tim không đập gấp liền biết Duyên ca nhà mình xong rồi.
Xảy ra tình huống như vậy, làm gì có cô gái trẻ nào bình tĩnh như vậy, nhìn dáng vẻ này của Tô San có lẽ thật sự không có cảm giác gì với Duyên ca nhà mình.
Mấy cảnh quay lúc sau cũng khá thuận lợi, chỉ là chiều nay có một cảnh hôn, Tô San cảm thấy mình có lẽ nên tìm Tạ Duyên, để hắn tới nói đạo diễn quay tá vị.
(*Tá vị: Không quay trực diện, lên hình thì có vẻ hai người đang hôn nhưng thực chất thì không phải.)
Cho đến lúc mẹ của cô gọi tới, Tô San đang lúc ăn cơm hộp. Cô nhận điện thoại của mẹ xong lập tức chạy ra cổng phim trường.
Ra tới nơi thì thấy một chiếc xe Bentley màu đen đỗ ở ven đường, cạnh xe có hai người đang đứng đó, một người là mẹ của cô, trong tay còn cầm một cái túi, người còn lại là Đàm Hạo Chi mặc một bộ âu phục màu đen!
Nhìn thấy cô ra tới, mẹ Tô lập tức vẫy vẫy tay:
“Ở đây, ở đây!”
Đến lúc Tô San hổn hển chạy tới, không khỏi nhìn qua Đàm Hạo Chi:
“Sao anh lại…”
“À, là do mẹ lúc ra khỏi cửa thì trùng hợp gặp anh Hạo Chi của con, cậu ấy nhất định muốn đưa mẹ qua đây, thế là lại làm phiền cậu ấy!”
Mẹ Tô nói xong, lại nhìn thấy chân cô đang đi một đôi giày cao gót siêu cao:
“Bọn con đóng phim đều phải đi giày cao như vậy? Không sợ bị vấp ngã sao?”
Tô San: “……”
Ở giới giải trí có câu: Chỉ có cao hơn, không có cao nhất!
“Chắc là do kịch bản yêu cầu.”
Đàm Hạo Chi đứng bên cạnh bỗng nhiên đạm đạm cười, nhìn qua phim trường đằng sau lưng cô, sau đó đột nhiên lại quay qua nói với mẹ Tô:
“Dì, bên ngoài phim trường thường có mấy paparazzi chụp lén, nếu không để cháu lái xe qua kia chờ nhé?”
Dứt lời, mẹ Tô cũng hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa cái túi đang cầm trong tay đưa cho cô:
“Con nhớ uống lúc nóng nhé, mẹ cũng không vào nữa, khỏi phải để Hạo Chi chờ lâu, người ta còn có việc bận!”
Nghe được mẹ nói không đi vào, Tô San cũng hơi thở phào, cô thực sự không thích bị chụp được cùng với người khác phái, cô cũng nghe nói có vài paparazzi đang thủ ở ngoài này.
“Phiền anh quá, lần sau em mời anh ăn cơm.”
Cô đạm đạm cười nói với Đàm Hạo Chi.
Đàm Hạo Chi khẽ gật đầu, sau đó mở cửa cho mẹ Tô, sua đó quay đầu lại nhìn cô nói:
“Đến lúc em tìm được bạn trai rồi mời anh ăn cơm cũng không muộn.”
Nghe vậy, Tô San cũng hơi đỏ mặt ngại ngùng, không nhịn được trừng hắn:
“Anh cũng chưa có bạn gái, còn bắt em tìm bạn trai, em vẫn còn trẻ hơn anh nhiều!”
“Làm gì có ai nói năng như vậy!”
Mẹ Tô giơ tay đánh nhẹ vào sau ót của cô.
Tô San lập tức lui ra sau vài bước, lại lẩm bẩm:
“Lời con nói cũng đâu có sai gì.”
“Con bé này….”
Mẹ Tô hận không thể đánh cô thêm một cái, con bé này đúng là không thể khai thông!
Thấy vậy, Tô San chỉ ôm canh gà đi vào, nếu như đối tượng thầm mến này của nguyên chủ cũng không thích cô ấy, vậy về sau cô cũng không cần quá rối rắm làm gì, thực ra có một người anh như vậy vẫn khá tốt.
Quay trở vào phim trường, tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi ăn cơm trưa, đều là cơm hộp, còn kiểu như Lý Tuyết thì sẽ đi ra ngoài ăn.
Thấy cô ôm một cái túi trở về, Tiểu Chu cười hắc hắc nói:
“Chị Tô, em mới nghe nói là chị ra ngoài gặp một người đàn ông, sao chị lại cười vui vẻ như vậy a?”
Tô San: “……”
Cô suýt chút nữa quên mất, bác Lưu bảo vệ là trùm buôn chuyện.
“Là hàng xóm, cũng biết nhau từ lâu rồi.”
Cô nói xong liền lấy canh ra, sau đó nói với Tiểu Chu:
“Em có muốn uống một chút không? Bổ khí huyết.”
“Muốn muốn muốn!” Tiểu Chu lập tức đưa chén của mình qua.
Cơm nước xong xuôi, Tô San lại ngồi đọc kịch bản, nghĩ tới cảnh hôn chiều nay, liền cầm kịch bản đi qua tìm Tạ Duyên nói chuyện, thầm nghĩ Tạ Duyên chắc chắn cũng sẽ không thích đóng cảnh hôn này.
Mới vừa tới của phòng hóa trang của Tạ Duyên, cửa liền mở ra từ bên trong, thấy Triệu Đồng tay còn cầm hai túi trái cây từ bên trong đi ra, thấy là cô tới, lập tức mở cái túi ra:
“Cô có muốn ăn trái cây không? Cái này do đoàn phim lúc nãy đưa qua.”
Tô San không nói gì, cô biết, đãi ngộ này sẽ không thể nào dành cho cô.
“Không cần đâu, Tạ Duyên có ở trong đó không?”
Cô hỏi.
Dứt lời, Triệu Đồng lập tức gật gật đầu đáp:
“Có có có!”
Thấy vậy, Tô San đành cầm kịch bản đi vào, vừa vào cửa thì thấy Tạ Duyên đang ngồi ăn cơm hộp, toàn bộ là rau xanh, nhìn đã thấy nhạt nhẽo, một chút xíu đồ ăn mặn cũng không thấy.
“Anh…sao không ra ngoài ăn?”
Cô nhìn thấy hộp cơm như vậy là không muốn ăn rồi.
Tạ Duyên ngẩng đầu nhìn cô, mặt không cảm xúc:
“Có việc gì sao?”
Ngữ khí của Tạ Duyên thật lạnh lùng, Tô San cũng hơi ngẩn người ra, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước, giơ lên kịch bản trong tay:
“À ừm, buổi chiều nay có cảnh hôn…Anh có thể nói với đạo diễn là quay tá vị được không?”
Dứt lời, Tạ Duyên nâng mắt nhìn cô, giọng nói bình tĩnh:
“Không thể.”
---Hết Chương 37---
Editor: Mai là cuối tuần nên mình sẽ đăng hai chương! Rất cảm ơn và mong mọi người luôn ủng hộ! *cúi đầu 90 độ*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...