Mặc dù bị kinh sợ nhưng có Huyền Thương ở bên cạnh Băng Linh rất nhanh đã trở nên hoạt bát và năng động như thường. Điều này cũng làm cho Huyền Thương trút bỏ được gánh nặng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm. Phải biết là nhìn cô như vậy, anh cảm thấy đau lòng hơn bao giờ hết, anh mãi không biết nỗi sợ hãi tột cùng của cô đối với loài bò sát kia từ đâu mà có, lại khiến cô bị ám ảnh như vậy. Băng Linh của anh là cô gái mạnh mẽ nhất mà anh từng gặp, anh chỉ biết nỗi sợ hãi duy nhất của cô ngoại trừ anh ra thì chỉ có rắn thôi. Nỗi sợ hãi đó dường như đã ăn sâu vào tâm trí cô, khiến cô không thể thoát ra được. Tố chất tâm lý của Băng Linh vô cùng tốt, có thể khiến cô sợ hãi tột độ như câu có lẽ là cô đã gặp chuyện gì đó với loài bò sát kia khi còn rất nhỏ mới có thể để lại di chứng như vậy. Anh thật sự rất muốn cô vượt qua nỗi sợ của mình nhưng anh cần biết nguyên nhân khiến cô sợ hãi như vậy. Có điều anh không muốn cô kể lại sự việc đó, anh có thể đoán ra được nó kinh hãi thế nào. Anh không muốn cô lại phải trở nên yếu đuối như vậy nữa. Chỉ đành chờ cô nói ra mag thôi, anh vẫn sẽ ở bên cạnh cô mỗi khi cô cần, sẽ không để cô phải chịu nỗi sợ như vậy nữa.
Tấm trạng đã ổn định lại rồi, Băng Linh còn muốn đi chơi nữa mặc cho Huyền Thương không đồng ý, sợ cô xảy ra chuyện một mực đòi đưa cô về nhà. Cô biết anh là đang lo lắng cho cô nhưng lâu lâu mới được chơi thoải mái một lần, cô quả thực không muốn về sớm như vậy. Băng Linh lại giở trò làm nũng với Huyền Thương, cô biết rõ anh sẽ không cưỡng lại được cô mỗi khi cô làm nũng mà. Cuối cùng người chịu thua vẫn mãi là Huyền Thương. Băng Linh vui vẻ ôm anh hôn lên hai má, hai môi anh. Huyền Thương nở nụ cười đầy sùng nịch rồi dắt cô đi chơi, hiện tại anh đối với cô lại càng cẩn trọng hơn trước, không để cô thoát khỏi ánh mắt mình và buông tay mình ra, hệt như một người cha đang dẫn con gái đi chơi vậy. Băng Linh cũng nói cô giống con gái anh hơn chứ không phải bạn gái vậy. Anh cũng đáp lại một câu.
- Anh đối với cô bạn gái có một không hai là em chính là xem như con gái mà chăm sóc đấy. Đây xem như anh luyện tập trước để mai mốt chăm sóc con gái chúng ta cũng bớt bỡ ngỡ.
Băng Linh chỉ biết im lặng mà đỏ mặt với câu trả lời của anh thôi. Tài ăn nói của anh ngày càng tiến bộ, tiến bộ còn nhanh hơn cô nữa.
***
Hai người chơi cả một ngày trời đến gần tôi sau khi ăn xong thì Huyền Thương lái xe đưa cô về nhà. Đến trước cổng biệt thự của cô, Huyền Thương quay qua định tạm biệt cô thì thấy cô đã nằm ngủ ngon lành rồi. Hôm nay cô chơi rất nhiều lại bị hoảng sơ một phen ắt hẳn là rất mệt rồi, anh không nỡ đánh thức cô dậy, chỉ đành nhẹ nhàng ôm cô lên nhà thôi.
Lên phong Băng Linh rồi, anh đặt cô xuống giường, tháo giày và cởi áo khoác cho cô, mở máy lạnh. Làm xong mọi việc rồi, anh định quay về nhà mình thù thấy Băng Linh trở người, quay mặt về phía anh, nói:
- Thương, anh...đừng...đi!
Mặc ù chỉ là nói mớ nhưng lại khiến Huyền Thương vừa vui vẻ lại có chút đau lòng. Vui vì trong giấc mơ của cô có anh, ngay cả.lúc ngủ cô cũng nhớ về anh, đau lòng vì anh nghe r trong giọng nói lúc ngủ của cô có một chút sợ hãi và phụ thuộc, lại giống như đang lo lắng mình sẽ mất đi thứ quan trọng nhất. Lúc ngủ là lúc mà con người yếu đuối nhất, cũng như trong lúc say, họ sẽ vô tình để lộ bộ mặt yếu đuối nhất của mình, tiết lộ những bí mật sâu thẳm nhất trong lòng mình, thể hiện ra nỗi sợ cùng những đau khổ của mình. Băng Linh cũng không ngoại lệ, cô bình thường dù mạnh mẽ đến đâu vẫn có lúc yếu đuối, vẫn có sợ hãi, vẫn rất cần một người để cô có thể dựa vào mà người đó không ai khác là Huyền Thương của cô.
Vốn định về nhà nhưng nghe được câu nói mớ của cô, Huyền Thương không chầm chừ mà thay đồ của mình ra, quyết định đêm nay sẽ ở lại đây ngủ cùng cô vợ nhỏ của mình. Bao lâu nay, không có cô bên cạnh anh chẳng coa được giấc ngủ ngon nào, chỉ có thể nhìn hình cô mà an ủi giấc ngủ của mình. Đêm nay có lẽ là một cơ hội hiếm hoi để anh có được giấc ngủ ngon trong khoảng thời gian ở thủ đô Bắc Kinh này.
***
Sáng hôm sau, Băng Linh tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon trong vòng tay ấm áp mà quen thuộc. Vừa mở mắt, đập vào mắt của cô là một gương mặt đẹp như một vị thần đang yên giấc, Băng Linh tuy bất ngờ nhưng vài giây sau thì cũng không còn thắc mắc nữa. Cô rất hiểu người đàm ông của mình mà, anh ngủ ở đây, cô cũng cảm thấy rất vui vẻ và ngọt ngào, vừa mới thức giấc đã nhìn thấy mỹ nam rồi, có thể không vui sao?
Băng Linh say sưa ngắm anh, nhìn kỹ từ trên xuống dưới gương mặt của anh, cô đưa tay vuốt nhẹ sườn mặt anh, từ thái dương xuống gò má, đến cái cằm cương nghị rồi lên đôi môi mỏng quyến rũ mê người, sống mũi cao, hàng lông mày đen rậm lúc nào cũng nhíu chặt nhưng bên cô lại luôn thả lỏng và dịu dàng. Cô từ từ đưa mặt mình đến gần mặt anh, mặt đối mặt. Không kìm lòng được cô lại thầm than:
‛ Rõ ràng là đã gần 30 rồi mà da mặt vẫn còn đẹp như vậy, con gái như mình cũng thấy ghen tỵ. "
Than thì than nhưng cô vẫn thấy tự hào cùng may mắn vì anh...là của cô, chỉ một mình cô mà thôi. Nhân lúc anh còn ngủ, Băng Linh lại nảy ra ý định hôn trộm anh. Cô hôn từ vầng trán anh đến đôi mắt đang nhắm chặt kia, sống mũi đó, và cuối cùng là đặt đôi môi mình lên đôi môi anh, cô nhắm mắt tận hưởng cảm giác hôn trộm anh nên không nhận ra đôi mắt người đàn ông gian xảo kia bỗng nhấp nháy rồi mở ra, nhìn thẳng cô, trong mắt toàn là ý cười, lại không có chút gì chứng tỏ rằng anh vừa ngủ dậy, có nghĩa là anh thức dậy lâu rồi. Trước khi cô kết thúc nụ hôn thì anh lại nhắm mắt của mình lại, một bộ dáng như vừa rồi anh chưa từng thức giấc. Băng Linh rời khỏi môi anh, nhìn anh một cái đầy ý vị, gương mặt rất tinh ranh. Cô nhẹ nhàng rời giường làm vệ sinh cá nhân, thay đồ, chuẩn bị quần áo cho anh rồi xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai, còn phải cho bạch hổ và chó của cô ăn nữa, chỉ tội cho Tiểu Bạch phào ở bên kia một mình, mà trước sau gì nó chẳng lết xác qua đây. Đợi Băng Linh mở cửa xuống lầu rồi, người đàn ông phú hắc kia mới chịu mở mắt, tay vuốt vuốt môi mình, miệng nở nụ cười đầy thỏa mãn. Anh cũng dậy vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi xuống lầu ăn sáng.
Anh xuống lầu, vào phòng bếp thì thấy Băng Linh đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng và dọn sẵn lên bàn rồi. Còn cô thì đang ở bên hồ chơi cho thú cưng ăn. Khoảng vài phút sau thì cô cũng đến ngồi ăn sáng cùng Huyền Thương. Ăn xong, hai người lại ngồi nói chuyện một lúc trước khi đến đoàn làm phim.
- Tâm trạng anh hôm nay có vẻ rất tốt nhỉ?
- Vì có em bên cạnh nên tâm trạng anh lúc nào cũng tốt cả.
- Là vì có em bên cạnh hay là vì nụ hôn vừa rồi.
- Em...biết sao?
- Chúng ta quen nhau cũng đã được một khoảng thời gian rồi, lại không ít lần nghe chung một giường. Số lần anh ngủ dậy trễ hơn em chưa đủ năm đầu ngón.tay nữa là, vả lại hơi thở của anh lúc ngủ và lúc thức khác nhau, mặc dù chỉ khác một ít nhưng em vãn có thể nhận ra. Anh...vốn dĩ đã thức khi em vừa đến gần mặt anh rồi.
- Nhưng em vẫn không vạch trần anh ngay lúc đó, thận chí còn...hôn trộm anh.
- Đó không phải là vì...em yêu anh sao? Đặc biệt, bức tranh mỹ nam đang ngủ say dù chỉ là giả vờ quả thật rất mê người. Mỹ nam đó lại là người em yêu nhất đời này, em sao có thể chịu nổi chứ. Bản thân em từ trước tới giờ có thể nói là miễn nhiễm với trai đẹp, duy chỉ có anh là có thể mê hoặc được em thôi, anh nên cẩn thận khi ở bên em nha, em sợ mình sẽ hóa thành sắc nữ mà ăn anh đó.
- Anh cũng rất mong chờ ngày em hóa thành sắc nữ mà ‛ đè " anh.
- Em lại ngóng chờ ngày anh bỏ đi lớp vỏ bọc cao lãnh không vướng bụi trần này mà hóa sói thời kỳ động dục đấy.
- Ngay bây giờ anh có thể hóa sói ngay lập tức chỉ sợ tiểu bạch thỏ là em đây chịu không nổi dày vò của anh thôi.
- Chịu được hay không về sau thử mới biết được. Hiện tại không phải lúc. Anh đi rửa chén đi. Chúng ta còn đến phim trường nữa.
- Tuân lệnh, dù sao hôm nay với anh cũng là một buổi sáng vô cùng tốt lành, em kêu anh làm gì cũng được.
Khoảng 15" sau, Huyền Thương rửa chén xong, đi ra thì thấy một cảnh tưởng mà trong mắt ang giống như là vợ mình đang hồng hạnh vượt tường vậy, mặc ù nó không có nghiêm trọng đến thế. Hiện tại Băng Linh đang ngồi nói chuyện cực kỳ cực kỳ vui vẻ với một người đàn ông. Mà kẻ đó không ai khác là vị hàng xóm đã lâu không gặp, cũng là vị hoa hoa công tử nổi danh trong Hollywood - Olearn. Mà Olearn nhìn thấy Huyền Thương từ phòng bếp đi ra cũng chẳng quan tâm anh làm gì trong đó, xem Huyền Thương anh như không khí còn Olearn thì tiếp tục nói chuyện trên trừ dưới đất cùng cô bạn tri kỷ của mình. Huyền Thương thấy thế thì tức giận không thôi, chân dậm xuống sàn rầm rầm.
- Này Olearn, anh đi ròi còn quay lại làm gì chứ?
- Đây là nhà tiểu Angel, không phải nhà anh, anh khó chịu cái gì. Tiểu Angel còn chưa lên tiếng mà, ở đâu tới lượt anh vậy.
- Đây là nhà bạn gái tôi!
- Bạn gái thôi mà, có phải vợ đâu. Tiêu Angel cũng là tri kỷ của tôi vậy, kể ra tôi quen cô ấy sớm hơn anh nữa đó.
- Anh...
- Thôi được rồi, hai người các anh, đều đã lớn cả rồi mà chẳng khác nào nước vơi lửa, hệt như mấy đứa trẻ trâu vậy? Có còn là ảnh đế vạn người mê nữa không.
Hai vị ảnh đế vạn người mê: ‛..."
- Thương, anh đừng có đổ giấm tùy tiện nữa mà!
Băng Linh nói với Huyền Thương một câu rồi bảo anh đến ngồi cạnh mình, còn cô thì quay qua trò chuyện cùng Olearn tiếp.
- Olearn à, thời gian vừa qua anh đi đâu vậy?
- Anh trở lại Thượng Hải một chuyến, xử lý công việc.
- Anh từ Mỹ đến thì có chuyện gì ở Thượng Hải chứ?
- Em tưởng a cũng rảnh rỗi như hai người chắc. Đi quay phim mà làm như đi hưởng tuần trăng mật không bằng, cứ cách hai ba ngày lại đi chơi. Còn cái tên William kia nữa, một ngày không phát cẩu lương là chết hả?
- Tôi thích đấy thì sao nào? Tôi đâu có xin ý kiến cậu đâu mà cậu xía vào.
Băng Linh chỉ biết im lặng để hai người này cãi lộn thôi. Quả thật mấu ngày nay Huyền Thương lúc nào cũng đăng bài viết cùng hình ảnh lên Weibo, mặc dù mặt của cô đã được anh làm mờ nhưng vẫn khiến mọi người không ngừng suy đoán, lại gán ghép bậy bạ với nhau. Có điều Huyền Thương lại luôn phủ định. Anh cũng rảnh quá chứ, cứ bình luận nào đoán sai tên cô hoặc nói đó là thần tượng của bọn họ thì anh đều trả lời và phủ định suy đoán của họ lại. Cũng vì vậy mà Weibo chưa bao giờ yên ổn. Cô cũng ngăn không nổi anh, coi không muốn công khai anh không công khai nhưng vẫn muốn nói cho mọi người biết anh đã có người yêu rồi, kẻ thứ ba chớ tới gần.
Cô ngồi nghe hai người đàn ông lớn xác kia cãi lộn hết nửa tiếng đồng hồ thì hết chịu nỗi, lôi bọn Huyền Thương đi đến phim trường, Olearn cũng chạy theo góp vui.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...