Thiên Nhi lần này là bị Vương Hàn Vũ kéo đi, tới giờ cô hiểu cảm giác bực bội lúc anh bị cô lôi đi là như nào rồi. Nhưng dù sao cũng thật tức, khi nãy ở trên vòng quay rõ ràng mặt anh hướng ra phía cửa, anh biết đã xuống tới nơi mà vẫn không buông cô, Thiên Nhi đang đi theo anh liền dừng lại
" Khi nãy, anh biết xuống tới nơi rồi sao không nói với em, anh muốn làm em xấu hổ tới chết phải không? "
Vương Hàn Vũ quay lại, khuôn mặt anh tỉnh bơ trả lời
" Khi nào? Anh không rõ nữa "
" Gì mà không rõ chứ, anh cố tình không nói cho em đúng không, rõ ràng khi hôn mặt anh hướng ra phía cửa "
" Vậy em đã từng thấy ai khi hôn mà mở mắt chưa? "
Thiên Nhi hết đường phản biệt vì lí lẽ của anh quá chính xác, đúng thật là không ai hôn mà mở mắt cả, ngay đến thở còn không dám nữa là...
Thiên Nhi rủ Vương Hàn Vũ đến chơi tàu lượn siêu tốc, vẻ mặt cô rạng rỡ thích thú, không như ai kia, khuân mặt như đang dồn nén chờ thời cơ cùng phun ra một lúc. Vương Hàn Vũ đưa mắt thăm dò đường ray tàu lượn, anh choáng hết cả mắt, nhìn đã thấy đau tim rồi không biết lúc chơi sẽ thế nào nữa, Vương Hàn Vũ thoáng nhìn Thiên Nhi, anh không muốn mất hình tượng, trên vòng quay mặt trời đã đủ lắm rồi
" Thiên Nhi, giờ là 11 giờ trưa, chúng ta mau chóng đi ăn không sẽ không kịp tới rạp chiếu phim "
So với nơi này, rạp chiêu phim mới là nơi lí tưởng đối với anh, nghĩ tới bộ phim tình cảm lãng mạn trên màn ảnh, anh lại tưởng tượng....
Thiên Nhi nhíu mày, mới có 11 giờ à, chơi nốt rồi đi cũng không muộn
" Không sao cả, sẽ kịp thôi, đã đến đây rồi thì phải chơi một lần cho biết, không uổng công chúng ta mất tiền xăng xe "
" Hay thế này...em chơi một mình đi, anh ở đây đợi em "
" Vậy sao được? Anh tính để em ngồi một mình rồi lỡ em bay ra khỏi ghế thì sao? " Thiên Nhi khoanh tay trước ngực, làm bộ mặt bất mãn
" Chẳng phải khi nãy em nói công nhân họ làm rất chắc chắn sao? Giờ em sợ cái gì? "
" Anh đang tự vả vào mặt mình hả? Người sợ là anh thì có? " Thiên Nhi lè lưỡi, nhìn bộ mặt anh là cô đoán ra rồi, lấy lí do lí trấu căn bản là không có ích
Anh bị nói trúng tim đen nhưng vẫn không thừa nhận, để chứng minh anh đành nhận lời chơi với cô. Hai người bước vào trong ghế ngồi, nhân viên nữ liền tới khóa chặt cánh cửa lại, sau đó mỉm cười
" Chúc hai bạn chơi vui vẻ "
Thiên Nhi cũng mìm cười cảm ơn lấy phép tắc, cô nhân viên thấy mặt Vương Hàn Vũ nặng nề, sợ hại nhưng vẫn phải nín cười rời đi. Vương Hàn Vũ nghi ngờ, cầm vào phần khóa toa tàu kiểm tra lại, có lúc lại đập đập khóa, lúc lại cố mở xem nó có bung ra không. Trần Thiên Nhi vòng tay ra ôm cổ anh kéo sát vào cơ thể mình
" Bây giờ anh còn chối là anh không sợ không hả? "
Vương Hàn Vũ bĩu môi, nhún vai
" Kiểm tra độ an toàn mà cũng bị coi là sợ sao? "
" Được rồi, cứ cho là vậy đi " Thiên Nhi buông anh ra, không nhận cũng được thôi? Để lát nữa khi tàu chạy xem anh tính thế nào.
Tàu bắt đầu khời hành, ban đầu lên cao dần, cao dần đến nỗi nhìn xuống dưới kia, mọi vật đều thu lại rất nhỏ bé, Vương Hàn Vũ mắt khi nào cũng nhìn thẳng, không dám liếc dọc liếc ngang. Phải nói anh là người đàn ông khỏe khoắn, dám đương đầu nhưng mấy trò chơi này...anh tự an ủi rằng: Bản thân không phải sợ mà là vì không hứng thú
Tàu đã chạy lên đỉnh cao nhất của đường ray, nó dừng lại " khựng " một tiếng làm tim Vương Hàn Vũ suýt nhảy ra ngoài, tay anh toát mồ hôi bám chắc vào tay ghế. Vương Hàn Vũ nuối nước bọt, gọi nhỏ
" Thiên...Thiên Nhi "
Cô không trả lời, chỉ quay sang nhìn anh rồi mau chóng quay mặt đi rồi lại chợt nghe thấy tiếng hét to lớn lấn át tâm trí cô, người đàn ông bên cạnh... tiếng hét của anh...
Tàu siêu tốc chạy như bay, tưởng như không còn trên ray tàu nữa. Vì sức gió thổi lại nên đầu tóc, quần áo người ngồi trước ngồi sau đều phồng phềnh bay bổng, riêng người bên cạnh cô, anh nhắm mắt thật chặt, miệng luôn hét hò rất lớn, Thiên Nhi cảm thấy ai ai cũng đang nhìn về phía này, mọi vật cây cối cũng vậy. Tiếng hét thật có sức công phá...
Xe dừng tới trạm, lại là cô nhan viên khi nãy tới mở khóa, cô ấy dự đoán thật không sai. Thiên Nhi ôm vòm lưng rắn chắc của anh đi xuống, mặt Vương Hàn Vũ bơ phờ, tưởng như vừa từ cõi chết trở về, chán anh đẫm mồ hôi, đôi chân không vững khi vừa vượt qua cú sock. Từ giờ cuộc đời anh đáng sợ nhất chính là " Tàu lượn siêu tốc ". Cho tiền cũng không đi lần thứ hai
Thiên Nhi mở nước đưa cho anh, giọng trở nên dịu dàng
" Không chơi được hay chơi được mà còn cố gắng sao? Đồ ngốc "
Vương Hàn Vũ thở hắt ra từng tiếng từng tiếng, nhìn Thiên Nhi
" Em biết rồi còn cố tình kéo anh lên đó? "
" Em đâu cố tình. Em hỏi anh sợ không, anh nói không mà, là chính anh nói ra đó " Thiên Nhi phân trần
" Em... " Vương Hàn Vũ chưa kịp nói thì điện thoại trong túi đổ chuông, anh trượt nút nghe, người gọi đến là ba anh
" Con nghe thưa ba "
"..."
Thiên Nhi không biết người là bà trong điện thoại nói gì nhưng cô thấy được khuân mặt anh, thay đổi rất nghiêm trọng, chân mày anh trùng xuống, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn Thiên Nhi
Có gì không ổn sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...