Anh Hận Anh Yêu Em

Đặng Dương Minh vừa nghịch nghịch chú chó con vừa nói: “Hay là tặng lại
cho người khác đi, mình thấy Hình Dục đúng là không thích con chó này
thật đấy.”

“Cô ấy không thích, mình càng phải nuôi! Càng chiều theo ý cô ấy, cô ấy càng được nước lấn tới.” Hình Khải bịt chặt mũi lau nước
đái dưới sân.

“Cậu có hỏi cô ấy lý do không?”

“Hỏi rồi, cô ấy chê chó bẩn và ồn.” Anh cảm thấy còn có nguyên nhân khác, nhưng anh vẫn chưa biết mà thôi.

Hình Khải đột nhiên thở hắt ra: “Phải nói là anh cậu đã từng yêu không biết
bao nhiêu lần, lần nào cũng khiến mấy em gái mê muội, chỉ riêng Hình Dục là không sao hiểu được cô ấy đang nghĩ gì?”

“Này, nói thật đi, cậu đã gì gì với cô ấy chưa?”

Hình Khải giơ túi phân chó trên tay lên vờ ném về phía Đặng Dương Minh, khiến anh ta sợ hãi chuồn ra sau ghế sô pha nấp.


Hình Khải phì cười: “Suy nghĩ của cậu thật bẩn thỉu quá đấy, cô ấy mới mười sáu tuổi.”

“Mười sáu tuổi ở thời cổ đại là làm mẹ trẻ con rồi. Cậu không thấy Hình Dục rất giống mẫu con dâu thời cổ đại sao?”

Hình Khải sững lại, giống không? Hình như cũng hơi giống, đặc biệt là bộ dạng khi ở trên giường.

Nhớ tới chuyện tối hôm đó, những ngón tay như chạm vào được làn da non nớt
mong manh của Hình Dục trong tưởng tượng. Chỉ thế thôi mà chỗ ấy của
Hình Khải cũng có phản ứng.

Đặng Dương Minh thấy Hình Khải không nói
gì, nằm bò ở đầu kia của ghế sô pha, đầu cúi gằm, liền giục giã: “Còn ở
đó làm gì? Chỗ này cũng có một bãi.”

“Ồ…” Lúc này Hình Khải không thể đứng thẳng dậy, đành ngồi xổm nhảy tới, nếu không sẽ bị Đặng Dương Minh phát hiện ra phản ứng lạ.

Đặng Dương Minh tiện tay bật ti vi, trên
màn hình hiện ra cảnh đôi nam nữ nằm trong chăn lật qua lăn lại, mặc dù
chỉ nhìn được họ hôn nhau còn những thứ khác đều không nhìn thấy, nhưng
có thể tưởng tượng được sự kích thích ngoài cảnh ấy…

Hình Khải hít
một hơi thật sâu, anh muốn về nhà, nhớ tới cảm giác khi ôm Hình Dục
trong lòng, muốn làm xong cái việc mà tối ấy chưa kịp làm.

Ở đầu ghế bên này Đặng Dương Minh vẫn đang nói chuyện với anh, nhưng rồi phát hiện ra anh đã biến mất.


Về đến nhà, Hình Khải thấy Hình Dục đang quét nhà, anh lẳng lặng chạy đến
ngồi trên chiếc ghế dài ở góc tường, Hình Dục hình như vừa giặt quần áo
xong, ống quần vẫn xắn trên đầu gối, để lộ ra hai cẳng chân thẳng tắp
trắng ngần. Hình Khải lén liếc nhìn, ra sức gập người xuống giấu đi
“chân tướng”. Nhưng, trí tưởng tượng dâm đãng của gã đàn ông rất phong
phú khiến anh mất kiểm soát, càng muốn che giấu, chỗ ấy… lại càng phản
ứng mãnh liệt. Anh lại không biết phải mở miệng ra nói thế nào, lẽ nào
nói: “Này, lên phòng đi, cởi quần áo rồi nằm xuống?”

Hình Dục thấy anh đi cả giày thể thao vào nhà, đi ra cửa lấy đôi dép lê, sau đó đứng bên cạnh đợi anh thay giày.

Hình Khải một tay vờ ôm bụng, một tay bóp trán, không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng “cầm thú” của mình lúc ấy.

Hình Dục thấy anh không cởi giày, ngồi xuống giúp anh cởi dây giày, lại phát hiện ra mồ hôi nhỏ xuống sàn nhà, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào
hai dái tai đỏ rực của Hình Khải, vô thức đưa tay lên sờ trán anh, hỏi:
“Sao anh ra nhiều mồ hôi thế? Có phải bị sốt rồi không…”

“Này… đừng động vào anh!” Hình Khải giật nảy người ngồi thẳng dậy, ngón tay cô như bị điện giật.

Hình Dục rụt tay lại: “Không cho anh nuôi chó mà anh giận tới mức ấy sao?”


“Không, không phải, anh không giận.” Hình Khải nhanh nhẹn chạy vọt ra sau lưng cô, vội vàng lao lên phòng.

Hình Khải chui vào phòng nhanh như làn khói, ngồi khoanh chân trên giường,
chỉ vào “cậu em”, thầm mắng: “Đồ dễ bị cám dỗ, nhìn thấy chân con gái
nhà người ta mà mày cũng cứng được như thế à? Tiểu tử mau mềm ngay cho
ta!”

Cộc cộc… Tiếng gõ cửa vang lên, Hình Khải rùng mình, nhanh như
cắt lật người lao xuống sàn, dùng lưng chặn chặt cánh cửa, hoàn toàn
quên mất rằng mình đã khóa cửa từ lâu.

“Hình Khải, buổi trưa ăn gì, em gọi điện đặt cơm.”

“Không… không… không đói, tùy em…” Hình Khải căng thẳng áp sát lưng vào cửa
chặt hơn. Thế nào gọi là lương tâm tội lỗi thì bộ dạng anh lúc này giống hệt như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận