Chương 22.
Ngọc Linh chậm rãi hồi tưởng lại ký ức hơn hai năm trước nhỏ gặp phải, mặc dù nhỏ đã cố gắn kể lại bằng giọng điệu hóm hỉnh nhưng sau khi nghe xong, ba Trình lại thở dài một lượt rồi kêu Ngọc Linh vào với Như Kỳ.
Ngọc Linh thầm tính trong đầu, hôm nay đã là ngày thứ tám mươi lăm, Như Kỳ vẫn chưa tỉnh lại, cũng gần ba tháng rồi, qua mấy ngày nữa cô và Thiên Kỳ cũng phải nhập học, không biết đến bao giờ hai người mới có thể lại cùng nhau tung tăng đến trường đây.Thở dài một hơi, Ngọc Linh nhẹ nhàng lấy khăn ướt lau người Như kỳ, động tác nhanh nhẹn thuần thục, sau đó lại lấy trong túi ra một quyển sách bắt đầu đọc. Ngọc Linh cũng không còn nhớ rõ đây đã là quyển sách thứ bao nhiêu rồi. Bác sỹ tâm lý nói nhỏ nên nói chuyện đọc sách cho Như Kỳ nghe, nhỏ đã lựa những quyển sách nói về cuộc sống và những điều tốt đẹp về nhân tâm để đọc cho Như Kỳ hy vọng nó sẽ nhanh tỉnh lại. Ngày lại ngày, đọc nhiều như vậy, nói nhiều như vậy nhưng tại sao Như Kỳ vẩn chưa tỉnh lại? Ngọc Linh âm thầm thở dài sách trong nhà sách cũng gần bị cô mua hết rồi đó.
Ngọc Linh đang chú tâm đọc sách cho Như Kỳ nghe bỗng nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng ồn ào, vội vàng bỏ sách xuống đi ra ngoài xem thử.
Thiên Kỳ giờ này chắc đang đi làm giấy tờ nhập học cho Ngọc Linh và cậu, ông bà Trình cũng đã tới công ty, giờ này gia chủ Trình gia chính là không có một ai, miễn cưỡng thì còn có một người được gọi là mợ chủ tương lai, nhưng là người kia cũng không có thanh tỉnh, theo lý thì lúc này mà có khách tới thì người làm đã ngăn từ ngoài cổng rồi làm gì có chuyện cho vào nhà nào loạn? Ngọc Linh nghi hoặc bước xuống cầu thang, ánh mắt bắn thẳng vào người đang đứng giữa phòng khách đang dằn co với đám người làm.
- Ồ... còn tưởng là ai mà ầm ĩ như vậy, hóa ra là mỹ nữ Cẩm Quyên nha. Sao vậy? Hôm nay không có chuyện gì làm đến nhà người khác cãi nhau với người làm? Cái này cũng thật là tức cười nha.
Cẩm Quyên đang vật lộn với đám người làm nghe thấy Ngọc Linh nói động tác đột ngột dừng lại, ánh mắt ngạc nhiên thẳng tắp bắn vào người Ngọc Linh.
- Ui chao... Mắt trừng thật lớn nha.
Ngọc Linh nửa cười nửa không dựa vào tường mỉa mai một câu.
- Tại sao cô lại ở đây?
Cẩm Quyên sau khi bình tĩnh lại đôi chút, bắt đầu nhận thấy có điều bất thường vậy là đêm bản tính tiểu thư kiêu ngạo hách dịch ra biểu diễn.
Đám người làm hết trợn mắt rồi lại há mồm, biểu hiện của Cẩm Quyên tiểu thư này hôm nay cũng đa dạng quá đi nha, nhưng lại so với quá khứ khác biệt như vậy cũng làm cho người ta mở rộng tầm mắt đi. Hôm nay sau khi bà chủ về phải nói rõ lại mới được.
- Tôi ở đây làm gì là chuyện của tôi, cũng không liên quan gì đến cô chỉ là ...
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là tôi ở đây là được chủ nhà cho phép, còn cô hình như không phải nha.
- Cô...
- Tôi làm sao?
Ngọc Linh vẫn dựa vào cửa nhìn Cẩm Quyên, khinh bỉ trong mắt ai ai cũng thấy được.
- Có chuyện gì vậy?
Đang trong tình huống gây cấn thì một vị chủ nhà cũng về, đám người làm đều thở phào nhẹ nhõm.
- Thiên kỳ, anh về rồi?
Ngọc Linh đang dựa vào cửa cũng phải lung lay một chút sau câu nói chảy mỡ của mỹ nữ.
Thiên Kỳ nhíu mày, vô cảm hất cánh tay đang bám lấy mình, ánh mắt sắt bén lướt nhanh qua đám người làm.
- Ai cho cô ta vào nhà?
- Dạ...
Cả đám người làm ấp úng mà sắc mặt của mỹ nữ Cẩm Quyên cũng tái đi mấy phần.
- Không ai cho cô ta vào cả, là cô ta tự tiện xông vào đấy.
Ngọc Linh cũng vô cảm mà trả lời thay đám người làm, cô còn chưa xả cục tức kia đâu, tự vác xác tới? Vậy thì cũng đừng trách.
- Cậu còn không thấy bộ dạng của tiểu thư Cẩm Quyên lúc xông vào cửa rồi lúc vật lộn với mấy người làm như thế nào đâu? Lúc đó, tôi ngạc nhiên đến nỗi muốn rớt cả hai tròng mắt, ai đâu mà ngờ mỹ nữ yểu điệu này lại có lúc còn chanh chua hơn cả bà bán cá ngoài chợ ấy chứ? Haha ...
- Cô ...
- Tôi làm sao? Tôi nói oan cho cô hả? Ui chu choa, nhìn cái mặt ủy khuất chưa kìa, cô ở đây diễn kịch cho ai xem hả, ngay cả hai con chó ngoài kia còn biết là cô giả tạo đấy.
Đáp lại lời của Ngọc Linh là tiếng hai con chó sủa gâu gâu, làm đám người làm cười nghiền ngả. Thiên Kỳ, dúng ánh mắt như dao găm nhìn mỹ nữ đang tức đến mức mạt đỏ bừng bừng.
- Đi ra ngoài, đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi không nói trước.
Mỹ nữ Cẩm Quyên nghẹn ngào nhìn Thiên Kỳ rồi chạy nhanh ra cửa, trong thật ủy khuất.
- Ôi cũng tội quá nha.
Ngọc Linh che miệng cười, hả hê khi người khác gặp họa, nhưng đáp lại là tiếng la của Thiên Kỳ.
- Đóng chặt của lại.
Ngọc Linh liếc nhìn khuôn mặt lạnh băng của Thiên Kỳ, thở dài một lượt, kể từ ngày Như Kỳ gặp chuyện, thư sinh có nụ cười tỏa nắng Thiên Kỳ đã hoàn toàn biến mất, cái bộ dạng cà phất cà phơ kia đã biến thành cái bộ dạng ông thần đáng ghét này.
- Không cần, tôi còn phải về, cậu về rồi thì lo cho Như Kỳ đi.
Thiên Kỳ nhìn thoáng qua Ngọc Linh, cất hai lưỡi dao trong mắt đi, áy náy nói
- Cảm ơn cậu.
Ngọc Linh liếc cậu một cái rồi đi thẳng ra cửa. Gì chứ? Cảm ơn? Bà đây không cần. Bạn bà thì bà chăm thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...