Ánh mặt trời xuyên qua đám lá rậm rạp chiếu xuống thành nhiều đốm màu vàng.
Khi Dư Tư Nhạc mở mắt ra lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Cô giật giật ngón tay, ý thức từ từ tỉnh táo. Vết thương bên hông còn đau ê ẩm làm cô cắn chặt răng.
Bên cạnh có một người đang nằm sấp, đường nét trên gương mặt cương ngạnh bất khuất, hai mắt nhắm nghiền, cởi bỏ vẻ mặt ngày thường lạnh lùng sắc bén như dao, dưới mí mắt có một viền đen, có thể nghĩ đến mấy ngày gần đây anh ngủ không đủ giấc.
Dư Tư Nhạc nhìn gương mặt anh đến thất thần, anh hai thật sự thích cô sao?
Lòng Dư Tư Nhạc có thể dùng từ "cắt không dứt, để ý còn loạn" để hình dung, rất nhiều từ phức tạp xoắn xuýt cùng một chỗ, làm cho đầu óc cô choáng váng muốn nứt ra.
Từ từ vươn tay ra, Dư Tư Nhạc chọc nhẹ vào gương mặt anh trai, theo mi tâm của anh, miêu tả đường nét trên gương mặt anh.
Dường như đối phương cảm giác được cái gì, hơi nhíu mi lại.
Trong chớp mắt Dư Tư Nhạc sợ tới mức nhanh chóng rút tay lại.
Cô thật không biết nên đối mặt với anh hai thế nào, đối mặt với phần tình cảm này ra sao. Quan hệ giữa hai người bọn họ phức tạp hơn so với người bình thường, cũng không phải nói yêu là yêu, bọn họ còn phải đối mặt với ánh mắt và dư luận xã hội.
Dư Tư Nhạc cẩn thận xốc chăn lên, tránh làm quấy nhiễu đến anh trai, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Bởi vì có Du Lăng Thần bảo vệ cô, nên vệ sĩ canh giữ bên ngoài đã bị đuổi về nghỉ ngơi, lúc này dì Lưu còn ở nhà nấu cháo cho cô.
Dư Tư Nhạc rón ra rón rén bước ra ngoài phòng bệnh, muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút.
Vừa mới đến cửa thang may, đinh một tiếng cửa thang máy mở ra hai bên.
Trịnh Thiểu Hoa ôm phần báo cáo trước ngực, trông thấy Dư Tư Nhạc mặc quần áo bệnh nhân đang đi dạo, lập tức xụ mặt nói: "Có biết bệnh nhân không được phép chạy loạn không?"
Dư Tư Nhạc cúi đầu nói: "Em biết."
"Đã biết tại sao còn chạy loạn?" Trịnh Thiểu Hoa đi ra khỏi thang máy, đứng ở trước mặt Dư Tư Nhạc.
Bên hông Dư Tư Nhạc còn quấn băng vải, bộ dáng yếu đuối không thể ra gió.
Thật không biết lá gan cô làm bằng gì, dám chạy lung tung.
"Anh Trịnh, nếu anh thích một người, đồng thời người đó cũng thích anh, nhưng một phần không cho phép các người ở chung, anh sẽ làm sao? Suy nghĩ của Dư Tư Nhạc đã đi vào ngõ cục, không ra được.
Cô cảm thấy anh trai và em gái yêu nhau là chuyện rất kỳ quái. Tuy không có quan hệ ruột thịt, nhưng cảm thấy đang khiêu khích với gới hận cuối cùng của luân thường đạo lý.
Dư Tư Nhạc có thói quen tuân theo quy củ, đột nhiên đi như vậy, không biết phải làm sao.
Trịnh Thiểu Hoa chợt mở to hai mắt, gần như không thể tin được những lời này được nói ra từ miệng của Dư Tư Nhạc.
"Em biết Du thiếu thích em rồi hả?" Trịnh Thiểu Hoa nói chắc chắn như đinh đóng cột.
Lần này đổi lại là Dư Tư Nhạc hoảng sợ, anh Trịnh nhìn một cái đã đoán được tâm tư của cô rồi sao?
Trịnh Thiểu Hoa nhìn bộ dạng vừa thông suốt của cô, hơi suy nghĩ cười cười: "Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, cũng chỉ có em là phản ứng chậm chạp thôi. Bây giờ trong lòng em nghĩ thế nào? Quyết định ở cùng một chỗ với Du thiếu không?"
Ở cùng một chỗ? Dư Tư Nhạc đúng là chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Hôm nay bị Trịnh Thiểu Hoa nói chuyện này, Dư Tư Nhạc nhíu chặt chân mày.
"Em muốn tìm một chỗ yên tĩnh, nghiêm túc suy nghĩ một chút." Từ nhỏ đến lớn, hiếm có người hiểu rõ tâm tư của cô, chính vì như vậy, vì vậy cô cảm thấy nên đối xử nghiêm túc với anh nhiều hơn so với những người khác. Một khi nhận định ai đó, đó chính là chuyện cả đời, cô không dám đưa ra câu hứa hẹn đơn giản.
Trong lòng cô bây giờ giống như cô nữ sinh nhỏ vừa mới được tỏ tình, trong nội tâm bất an không yên, lại thoáng mang theo chút chờ mong.
"Ý của em là muốn xa nhau vài ngày với Du thiếu?" Trịnh Thiểu Hoa nghe ra ý trong lời cô nói.
Dư Tư Nhạc không do dự gật đầu: "Chuyện tình cảm này không thể qua loa được, có đúng không?"
Nếu người nào không chân thành trong chuyện tình cảm, gián tiếp nói rõ đối phương cũng không phải là người thật lòng.
"Nghiêm túc một chút sẽ tốt hơn." Trịnh Thiểu Hoa cũng đồng ý, nhưng trên người Dư Tư Nhạc còn đang bị thương, một người ra ngoài ở, không có người khác chăm sao thì sao được? Anh suy nghĩ vài phút, nói: "Như vậy đi, chỗ anh còn một ngôi biệt thự, em đến đó ở đi, anh sẽ an bài người làm chăm sóc cho em."
Dư Tư Nhạc không ngờ Trịnh Thiểu Hoa đồng ý ra tay giúp đỡ, có phần ngoài dự tính của cô.
"Dù sao em cũng gọi anh một tiếng 'anh Trịnh', loại chuyện nhỏ này tất nhiên anh phải giúp rồi, với lại làm bác sỉ, anh không yên lòng để bệnh nhân của mình ở ngoài một mình."
Dư Tư Nhạc thật sự rất biết ơn người trước mắt, mở miệng nói: "Có thể không nói với anh hai em được không?"
"Nhất định không nói cho cậu ta biết, nếu không em nghĩ em có đi được không?" Bằng sự bá đạo của Du Lăng Thần, sao có thể để Tiểu Nhạc tùy tiện thoát khỏi tầm mắt của cậu ta, huống chi lúc này cô còn đang bị thương.
"Cảm ơn anh, anh Trịnh."
"Được rồi, trước tiên anh đưa em đến biệt thự."
... ...... ...... ...... .....
Một giờ sau, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt Du Lăng Thần, anh dần dần từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Nằm sấp ngủ một đêm, duy trì tư thế không có thay đổi, dẫn đến cả người anh đều hơi đau nhức, lắc lắc cổ, thư giản gân cốt, đang muốn kiểm tra xem Tiểu Nhạc tỉnh ngủ chưa, ngẩng đầu nhìn thấy trống không, nơi đó không có bóng dáng của cô.
Trong chớp mắt Du Lăng Thần đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, hành lang trống không, trừ bỏ thỉnh thoảng có mấy y ta đi qua đi lại, hầu như không có một bóng người.
Du Lăng Thần tìm ở tầng trệt thật lâu vẫn không tìm được Tiểu Nhạc.
Anh gọi vào số điện thoại của Dư Tư Nhạc, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng bệnh.
Một phát cầm lấy điện thoại của Dư Tư Nhạc, anh nhấn vào phím mở khóa, đột nhiên màn hình hiện lên một tin nhắn.
"Anh hai, em biết.....Anh có tình cảm với em. Không cần lo lắng cho em, em muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ."
Rời nhà trốn đi? Trong đầu Du Lăng Thần xuất hiện bốn chữ này, anh im lặng, trong đôi mắt như có khí lạnh xâm nhập.
Không biết Trịnh Thiểu Hoa đã đứng ở bên cạnh cửa từ lúc nào, anh giả vờ rất khá, ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Tiểu Nhạc đâu?"
Tuy bề ngoài Du Lăng Thần không có một chút thay đổi, nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh như băng kia có thể khiến cho người khác sợ hãi, nhìn ra được anh đang tức giận.
Anh đưa điện thoại cho Trịnh Thiểu Hoa, "Cậu xem đi."
"Thỏ trắng nhỏ biết tâm tư của sói sám lớn, không muốn bị ăn trước nên có gắng chạy trốn." Trịnh Thiểu Hoa cố ý trêu chọc nói.
Trong lời nói quanh co với Du Lăng Thần, Tiểu Nhạc cố ý trốn tránh anh.
Du Lăng Thần như bị kích động, mím môi thật chặt "Cô ấy trốn không thoát."
"Năm chữ vẻn vẹn, tràn đầy tự tin và chắc chắn.
Khóe môi Trịnh Thiểu Hoa hơi nhếch lên, nâng mắt kính lên, đôi mắt dưới mắt kính hơi lóe lên tia châm chọc, trong lòng toát lên sự vui vẻ, xem ra có trò hay để xem.
... ...... ...... ...
Du Lăng Thần vừa lo lắng cho Dư Tư Nhạc ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không yên, lại hận không thể sau khi tìm được cô, hung hăng đánh vào mông cô một trận, xem cô từ nay về sau còn dám náo loạn bỏ nhà trốn đi nữa không.
Ngoài chuyện quản lý công ty ra, Du Lăng Thần còn phải xử lý vụ án của Tưởng Quốc Lương.
Ban ngày bận túi bụi, buổi tối lại chạy khắp nơi tìm tung tích của Tiểu Nhạc. Thậm chí anh còn mời thêm ba thám tử tư giúp anh điều tra tung tích của Tiểu Nhạc.
Sau khi trở lại biệt thự trống không, Du Lăng Thần thuận thế ngã xuống nằm trên ghế sa lon. Không có mùi cơm chín quen thuộc, không có tiếng cười nói rộn ràng của Tiểu Nhạc, ngôi biệt thực này khiến anh cảm thấy rất phiền lòng nóng nảy.
Trong đầu suy nghĩ Tiểu Nhạc có thể đi đâu? suy nghĩ đến những nơi khắp cả thành phố C này, Du Lăng Thần đoán không ra đáp án.
Ở trong ấn tượng của anh, Dư Tư Nhạc là một cô gái ngoan ngoãn điển hình. Mỗi ngày sau khi tan học thì về nhà đúng giờ, cộng thêm quan tâm việc ăn uống trong nhà. Nói về chỗ có số lần đi nhiều nhất, không phải trường học thì chính là siêu thị.
Hai địa điểm này, không hề nghi ngờ có thể gạt bỏ.
Lần này Dư Tư Nhạc náo loạn mất tích, khiến Du Lăng Thần gấp đến độ sức đầu mẻ trán. Nhân viên trong công ty nhìn ra tâm tình của boss không tốt, tất cả đều vâng vâng dạ dạ làm tốt công việc của mình, chỉ e sợ boss giận chó đánh mèo trên đầu bọn họ.
... ...... ...... ...... ....
Thời gian dần trôi đã qua chín ngày.
Dư Tư Nhạc vẫn luôn ở trong biệt thự của Trịnh Thiểu Hoa, không bước ra ngoài một bước.
Ngôi biệt thự này là một trong những bất động sản của Trịnh Thiểu Hoa, anh vì tránh cho Du Lăng Thần bắt được điểm yếu của mình, từ ngày đưa Dư Tư nhạc đến đây, sau đó vẫn chưa từng quay lại nơi này.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Vết thương của Dư Tư Nhạc khép lại rất tốt, mấy ngày nữa chắc là sẽ khỏi hẳn.
Người làm vội vàng chạy đi mở cửa, trông thấy người đến là Trịnh Thiểu Hoa, cung kính gọi một tiếng "viện trưởng."
Trong tay Trịnh Thiểu Hoa xách theo một giả trái cây, đi đến, chào hỏi: "Thế nào? Ở đây đã quen chưa? Không chăm sóc em được, về sau anh hai của em có thể tìm anh gây rắc rối. Anh có mua nhiều trái cây đến đây, ăn nhiều trái cây một chút có thể bổ sung thêm vitamin."
"Cảm ơn anh Trịnh." Dư Tư Nhạc nói lời cảm ơn ngọt như mía lùi.
"Đã qua chín ngày rồi, vẫn chưa đủ bình tĩnh sao?" Trịnh Thiểu Hoa hỏi.
Dư Tư Nhạc đang gọt vỏ táo, sau khi nghe thấy, cũng không ngẩng đầu nói: "Em đã suy nghĩ xong rồi, nhưng hoàn toàn không biết nên mở miệng nói thế nào."
Nói chung biểu đạt tâm ý gì, không phải do con trai nói sao?
Trước kia Dư Tư Nhạc chưa từng nói chuyện yêu đương, hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Chợt nhớ tới chuyện gì, Dư Tư Nhạc ra vẻ thần bí đến bên cạnh Trịnh Thiểu Hoa, hỏi: "Anh Trịnh, có thể giúp em không? Anh sống qua hai mươi bốn năm rồi, từng nói chuyện yêu đương rồi chứ?
Sắc mặt Trịnh Thiểu Hoa lập tức thay đổi, tựa như mang theo vẻ lúng túng.
Ánh mắt của Dư Tư Nhạc nhìn xuyên qua mắt kính, có thể nhìn thấy đôi mắt kia đang chớp chớp.
"Anh chưa từng nói chuyện yêu đương." Nhưng trong lòng anh có một người, vẫn luôn trong giai đoạn thầm mến, tạm thời anh vẫn chưa biểu lộ rõ ràng.
Dư Tư Nhạc rất không tin những lời này, bằng điều kiện của Trịnh Thiểu Hoa, cho dù anh không theo đuổi con gái, ngược lại cũng có con gái theo đuổi chứ? Tại sao chưa từng nói chuyện yêu đương lần nào?
Dư Tư Nhạc nghĩ rằng anh đang gạt cô.
Trịnh Thiểu Hoa tỏ vẻ bất lực lắc đầu với cô: "Đối với sự hiểu biết về phương diện này, anh không có kinh nghiệm có thể truyền đạt cho em. Bây giờ internet rất phát triển, em có thể lên mạng tìm kiếm, hẳn là có tin tức liên quan đến chuyện này."
Đúng là có internet không gì không làm được.
Dư Tư Nhạc không tiếp tục làm khó Trịnh Thiểu Hoa nữa, dù sao cô cũng là người ăn nhờ ở đậu nhà người ta, lại mặt dày quấn lấy anh hỏi chuyện này, dường như có phần quá đáng.
"Buổi tối em sẽ tìm hiểu." Tiện thể tìm kiếm xem trong lúc đó làm sao để sống chung với nhau, huống chi quan hệ giữa cô và anh hai lại đặc biệt như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...