Đến ngày thứ ba, Du Lăng Thần mới liên lạc với Đặng Tạ Liên, ước định gặp mặt tại quán cà phê lần trước.
Lúc Du Lăng Thần gọi điện thoại, Dư Tư Nhạc Chính đứng ở bên cạnh, nghe đoạn đối thoại giữa hai người, tự đứng ra nói cô cũng muốn đi.
Phàm là yêu cầu của Dư Tư Nhạc, Du Lăng Thần cực ít khi phản bác.
Đặng Tạ Liên chờ ở trong quán cà phê từ sớm, nhìn thấy Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc đi tới, lập tức giương mắt nhìn bọn họ.
Hình như tinh thần của cô ta không tốt lắm, cả khuôn mặt tái nhợt, ngón tay cũng hơi run.
"Tôi. . . . . . cơn nghiện của tôi sắp phát tác." Khoảng cách với lần hút ma túy trước đó đã qua gần một tuần.
Mỗi khi sắp sửa phát tác, tình hình sức khỏe của cô ta cũng sẽ trở nên không tốt.
Có lẽ là sợ bị người ái mộ nhận ra, Đặng Tạ Liên mang mắt kính.
Dư Tư Nhạc ngồi ở bên cạnh cô ta, ở khoảng cách gần quan sát cô ta, cô ta rất gầy, gầy đến xương đốt ngón tay cũng lộ rõ. Cô ta chăm sóc khá tốt, cũng có nghiên cứu đối với cách ăn mặc, dám đem phần bệnh trạng gầy gò này ngụy trang thành xinh đẹp.
Trước kia Dư Tư Nhạc từng nghe người khác nói qua, phàm là người hút ma túy, không ít người sẽ từ từ gầy như que củi, đó là loại gầy gò không bình thường. Là bởi vì cơ thể đã trúng độc, bộ máy bị tổn hại.
Du Lăng Thần giống như chờ thời cơ này, nghiêng chân mày liếc mắt nhìn cô ta, móc ra một phong thư dày cộm, "Phần tiền này, cô cầm đi mua ma túy của Triệu Tần Lâm."
Đặng Tạ Liên hoài nghi nhìn anh, cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy.
"Anh định làm gì?" Âm thanh của cô ta mang theo run rẩy.
Du Lăng Thần lại móc ra một vật nữa, đặt ở trước mặt cô ta, là một đôi bông tai thủ công tinh xảo. Vây quanh là đá màu xanh dương, tinh xảo và chói mắt, là phong cách phụ nữ yêu thích.
"Ở trong vòng tai này, có trang bị máy định vị bỏ túi toàn cầu cùng máy nghe trộm mini." Giọng Du Lăng Thần lạnh lùng thổi qua, có một loại yên lặng tỉnh táo, anh nói từng chữ: "Tôi muốn cô quay lại quá trình giao dịch với Triệu Tần Lâm."
Cái gì? ! Con mắt Đặng Tạ Liên đột nhiên trợn to.
Hình như nói qua. . . . . . Vậy làm sao có thể? Làm như vậy, không thể nghi ngờ là cuốn cô ta vào trong.
Cô ta cắn môi, không dám nhận lấy hai thứ đồ này.
Du Lăng Thần chưa bao giờ là một người có phẩm đức cao thượng, anh thích bắt được nhược điểm của người khác, công chiếm đánh bại phòng ngự của đối phương.
"Tối hôm qua bên bệnh viện truyền đến tin tức, bệnh của mẹ cô cần làm giải phẫu ngay lập tức, tiếp tục kéo dài nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Du Lăng Thần không chút để ý nói xong, hình như cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.
Thế nhưng vừa nói, Đặng Tạ Liên cũng không có lựa chọn nào khác.
Cuối cùng cô ta cầm hai đồ vật này lên, đeo bông tai lên trước, sau đó nhét phong thư vào trong bóp da.
"Nếu cô làm việc cho tôi, tôi sẽ không để cho cô gặp chuyện không may. Điều kiện mà tôi cam kết, cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào." Du Lăng Thần cố gắng gạt bỏ lo lắng trong lòng cô ta.
Đặng Tạ Liên cười khổ hai tiếng, bây giờ cô ta đã không có đường có thể lui. . . . . . Cho dù Du Lăng Thần nói ra điều kiện cũng không phải là tốt như vậy, cô ta cũng sẽ dốc toàn lực đi làm.
Sau khi Dư Tư Nhạc hiểu rõ hành động của anh hai, có lẽ đã hiểu kế hoạch đằng sau của anh là gì.
Vì không để bại lộ ra Đặng Tạ Liên, người hai bên cố bớt tiếp xúc để bảo đảm an toàn.
Sau khi Du Lăng Thần đem chuyện nói cho cô ta biết, đứng lên, lúc đi ngang qua Đặng Tạ Liên thì lại dừng bước lại, cúi lại gần lỗ tai của cô ta, nhỏ giọng nói đôi câu.
Cặp mắt Đặng Tạ Liên chợt trừng lớn, mười ngón tay siết chặt.
"Nếu như cô còn muốn bảo toàn cho mình thì dựa theo lời của tôi đi làm." Nói xong câu đó, Du Lăng Thần nắm đầu vai Dư Tư Nhạc rời đi.
Suốt đường đi Dư Tư Nhạc đều nghĩ, sau cùng anh hai đã nói hai câu gì với Đặng Tạ Liên?
Đáng tiếc đến cuối cùng, cô cũng không có biện pháp đoán được.
Giống với. . . . . . Hồi 40 ở Hồng Lâu Mộng rốt cuộc viết kết cục gì, bởi vì mất bản thảo nên khó có thể kiểm chứng. Dư Tư Nhạc cũng không phải là con giun trong bụng Du Lăng Thần, làm sao hiểu trong lòng anh rốt cuộc đánh chủ ý gì?
Có lúc cô có thể đoán trúng, đó là bởi vì đối phương nguyện ý rộng mở cánh cửa lòng cho cô đoán. Nếu như Du Lăng Thần không muốn người khác đoán được, làm sao có thể để cho những người khác có đầu mối, làm cho người ta hiểu rõ tâm tư của anh?
. . . . . .
Ban đêm.
Trăng sáng mệt mỏi trốn vào tầng mây nghỉ ngơi, chỉ để lại mấy vì sao giống như là đang canh gác.
Căn cứ theo tin tức của Đặng Tạ Liên, tối nay Triệu Tần Lâm hẹn cô ta đi khách sạn giao dịch.
Nhờ có máy theo dõi trong bông tai, có thể cung cấp cho Du Lăng Thần địa điểm cô ta đến. Dựa theo tuyến đường, Du Lăng Thần lái xe chở Dư Tư Nhạc, ẩn núp ở trong bóng tối, đi theo sau Đặng Tạ Liên.
Mỗi lần nghĩ đến người cặn bã Triệu Tần Lâm hại nhiều nữ minh tinh như vậy, Dư Tư Nhạc sẽ không nhịn được muốn hung hăng chửi mắng anh ta một trận.
Khách sạn nằm ở khu Tây Thành.
Xác định Đặng Tạ Liên đã đi vào khách sạn, Du Lăng Thần từ từ đem xe dừng sát ở nơi cách khách sạn không xa.
Sợ bị người khác phát hiện khác thường, khi tầm mắt tiến vào trong khách sạn, Du Lăng Thần liền tắt đèn xe.
Xa xa nhìn lại, xe hơi màu đen đã dung nhập vào mànđêm đen vô tận.
"Anh hai, anh có thể thành công chứ?" Dư Tư Nhạc khó tránh khỏi có chút lo lắng.
"Vào thời điểm cùng đường rồi, con người ta sẽ bị kích ra tiềm lực không thể tưởng tượng được, cô ta chỉ có một con đường thành công mà thôi." Nếu không. . . . . . kết quả của Đặng Tạ Liênthê thảm thế nào, suy nghĩ một chút là có thể đoán được.
Dư Tư Nhạc vô cùng hiếu kỳ muốn biết chiếc vòng tay này mua được từ đâu, cảm giác giống như đặc viên phim ảnh, đặc biệt có hứng thú.
Vừa nghĩ tới đối thoại của mình có khả năng bị người khác nghe rõ ràng. Dư Tư Nhạc hốt hoảng kiểm tra người mình, có chỗ nào có thể bố trí máy nghe lén.
Du Lăng Thần nhìn cô uốn éo thân thể, không biết là đang tìm cái gì. . . . . .
Một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô, nói: "Trên người em không có máy nghe lén."
Làm sao anh biết? Ngộ nhỡ có thì sao?
Dư Tư Nhạc nháy mắt mấy cái, cảm giác tình cảnh của mình càng ngày càng nguy hiểm.
Du Lăng Thần nheo mắt lại, lạnh giọng nói tiếp: "Chỉ là. . . . . . Ngược lại có một máy định vị."
Cái gì? Dư Tư Nhạc trợn to mắt, "Anh hai, sẽ không phải cố ý gạt em đấy chứ."
Người nào ăn nhiều rảnh rỗi cài đặt máy theo dõi cô?
Chẳng lẽ là cuồng theo dõi?
Du Lăng Thần đưa tay vì cô cởi dây nịt an toàn ra. . . . . .
Dư Tư Nhạc nhìn thấy động tác quen thuộc này, thói quen lui về phía sau, sợ anh hai lại ngứa ngáy gãi cô.
Vậy mà, lần này Du Lăng Thần chẳng hề làm gì cả, ngón tay đưa vào trong túi cô, lấy ra chiếc điện thoại mới mua.
Đây là chiếc máy mới mua sau khi du lịch trở lại, anh hai đưa cho cô, cũng nhân tiện đổi sim điện thoại.
"Máy theo dõi ở trong này." Du Lăng Thần giơ điện thoại di động, hướng về phía cô nói.
Dư Tư Nhạc kinh ngạc đoạt lấy điện thoại di động, lật đi lật lại nhìn mấy lần, ngay cả pin cũng lôi ra kiểm tra.
"Ở trong điện thoại di động có bộ linh kiện, cái di động này là do anh cố ý tìm người đặt làm." Ngữ điệu của Du Lăng Thần không có một chút nào dư thừa, nói như chuyện đương nhiên.
Cho đến bây giờ Dư Tư Nhạc vẫn không chịu tin tưởng. . . . . . Trong điện thoại di động của cô, thế nhưng cũng có thứ kia! Mà thứ kia còn do anh hai đưa cho! Nếu anh hai đã len lén cài đặt ở trong điện thoại của cô rồi, thì làm gì phải thẳng thắn với cô?
"Tại sao?" Trong giọng nói của Dư Tư Nhạc nghe không ra vui mừng.
Hai tay Du Lăng Thần khoác lên trên tay lái, tròng mắt tĩnh mịch lóe lên, "Còn nhớ rõ lần đầu tiên em bị Dung Húc đưa đi tiệc sinh nhật không? Lúc ấy anh không biết vị trí cụ thể của em ở đâu, chỉ có thể hỏi thăm xung quanh dấu chân em đi qua."
Cảm giác thần kinh thấp thỏm đó, Du Lăng Thần không bao giờ muốn thể nghiệm lần thứ hai.
Trải qua mấy lần trắc trở, cuối cùng Du Lăng Thần mới tìm được phòng KTV có tiểu Nhạc. Nếu như anh đến trễ một chút thôi, còn không biết thằng nhóc Dung Húc sẽ làm gì cô nữa.
Băng qua mấy chặng đường, làm chậm trễ bao nhiêu thời gian?
Nếu như lúc ấy Dư Tư Nhạc bị bắt cóc, hay hoặc giả là gặp nguy hiểm gì, ngộ nhỡ anh không có kịp thời chạy tới, sẽ là cảnh tượngnhư thế nào? ! Du Lăng Thần không muốn suy đoán đến phương diện kia.
Dư Tư Nhạc nghe xong lời giải thích này, làm sao có thể tức giận nữa?
Trầm mặc một lúc lâu.
Dư Tư Nhạc nâng lên vẻ mặt tươi cười, vuốt vuốt điện thoại di động, "Thật ra thì cài đặt máy theo dõi cũng tốt đấy! Nếu em lạc đường, anh hai sẽ tới đón em."
Du Lăng Thần hướng về phía cô gật đầu, sờ sờ sợi tóc rơi trước trán của cô, "Có anh hai ở đây, sẽ không lạc đường."
Dư Tư Nhạc chấp nhận sự tồn tại của máy định vị.
Chuyện này cứ thế khép lại.
Tiếp đó nghe thấy máy vang lên xèo xèo, giống như là bị từ trường quấy nhiễu. Cách mấy chục giây sau, lại rõ ràng.
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cũng ngồi nghiêm chỉnh, lắng nghe đối thoại truyền tới từ máy theo dõi.
"Tiền mang đủ chưa? Vật kia là xa xỉ phẩm, số lượng lần trước đã coi như là tự tôi móc tiền túi ra cho em, lần này em đừng nghĩ rằng có thấy lấy được vật kia miễn phí."
Là giọng của Triệu Tần Lâm. . . . . .
Âm thanh nước chảy xuống truyền đến, có lẽ là Triệu Tần Lâm đang rót đầy rượu đỏ.
". . . . . . Quản lý Triệu, mẹ em nằm viện, tiền em để dành đã dùng hết rồi." Giọng Đặng Tạ Liên điềm đạm đáng yêu.
Dầu gì cô ta cũng là diễn viên, muốn dùng kỹ thuật diễn lừa gạt tên ngu ngốc Triệu Tần Lâmnày cũng khá dễ dàng.
Sắc mặt của Triệu Tần Lâm bỗng nhiên hung hãn, "Vậy em còn hẹn tôi ra ngoài làm cái gì? Coi tôi là nhà từ thiện sao? Không có tiền thì đừng nghĩ tới hút món đồ kia nữa, đến lúc đó bị người ta bắt gặp bộ dángem phát tác cơn nghiện, xem kết cục của em thế nào."
"Quản lý Triệu, em đã nghe theo lời anh nói, đi tham gia các loại bữa tiệc rồi." Tiền bữa tiệc xã giao, Đặng Tạ Liên cô ta chưa từng nhận được. Không cần đầu óc nghĩ, cũng đoán được vào túi của người nào.
Triệu Tần Lâm cười lạnh, "Chuyện này liên quan gì tới tôi? Nhất mã quy nhất mã, chớ nói nhập làm một."
"Nhưng. . . . . ."
Giọng của Đặng Tạ Liên càng khúm núm hơn, ngón tay đè chặt lại ví da, hình như muốn bảo vệ thứ gì đó trong ngực, lại vô cùng muốn lấy được thứ nào đó từ Triệu Tần Lâm.
Dáng vẻ do dự của cô ta làm Triệu Tần Lâm chú ý, khóe mắt anh ta thoáng qua một tia cười xảo trá, đưa tay níu lại Đặng Tạ Liên, cướp đoạt túi da của cô ta.
Vừa mở ra, bên trong là một xấp tiền mặt màu hồng.
Triệu Tần Lâm lấy ra giơ giơ, "Đây không phải là có tiền sao? ! Giấu cái gì chứ!"
"Đó là tiền thuốc thang của mẹ em." Trong giọng nói của cô ta mang theo tia nghẹn ngào.
"Không phải là người già sao? Chết tốt hơn, chết em cũng sẽ không phải chịu gánh chịu kinh tế." Triệu Tần Lâm không chút phật lòng, lại tiếp tục tìm kiếm trong bao da sợi tổng hợpcủa cô ta, lấy ra toàn bộ thu vào trong túi của mình.
Loại lời nói đại nghịch bất đạo này mà Triệu Tần Lâm có thể nói ra miệng được!
Dư Tư Nhạc nghe lời nói truyền tới từ máy theo dõi, trong lòng nguyền rủa Triệu Tần Lâm không chết tử tế được.
Du Lăng Thần trầm mặc lắng nghe, bề ngoàicũng không có tức giận, lục lọi thẻ điện thoại mới cắm vào trong điện thoại di động, thông qua một cái mã số, cố ý thay đổi âm điệu, nói: "Là đồn cảnh sát sao? Tôi hoài nghi trong khách sạn Kỳ Ủy đang tiến hành giao dịch ma túy, địa điểm là phòng số 406."
Dư Tư Nhạc kinh ngạc nhìn về phía anh hai. . . . . .
Anh hai có ý gì? Không để ý tới an nguy của Đặng Tạ Liên sao? Một khi cảnh sát đến, chuyện Đặng Tạ Liên hít thuốc phiện tuyệt đối sẽ chiếm cứ trang đầu tạp chí bát quái.
Du Lăng Thần lưu loát cúp điện thoại, lấy thẻ điện thoại ra, bẻ gãy thành hai nửa, ném ra ngoài cửa xe.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, ánh mắt của Du Lăng Thần mới từ từ chuyển sang phía Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc lập tức nói: "Anh hai, Đặng Tạ Liên vẫn còn ở trên đó!"
"Anh biết rõ." Du Lăng Thần trả lời.
Dư Tư Nhạc cảm thấy, anh hai làm hơi quá rồi. Anh rõ ràng bảo đảm qua. . . . . . Bảo vệ an nguy của Đặng Tạ Liên, lúc này lại đẩy cô ta vào trong hố lửa.
Dư Tư Nhạc mở cửa xe, muốn đi thông báo cho Đặng Tạ Liên mau chóng rời đi. Người còn chưa có chui ra khỏi cửa xe đã bị Du Lăng Thần kéo trở lại.
"Đừng kích động như vậy." Du Lăng Thần hơi hơi nhíu lông mày, nói: "Đặng Tạ Liên cô ta biết nên làm thế nào."
Ước chừng mười lăm phút sau, đồn cảnh sát phái người tới hiện trường.
Dư Tư Nhạc nhìn thấy rất nhiều cảnh sát bước vào cửa chính khách sạn, xông vào bên trong.
Trong lòng Dư Tư Nhạc sốt ruột, sợ Đặng Tạ Liên bị cảnh sát bắt tại trận, cánh tay của cô dùng sức muốn tránh khỏi quản chế của anh hai.
Đúng lúc này, trong máy theo dõi hình như truyền ra âm thanh đồ đạc ném vỡ.
Ly rượu vỡ tan, mảnh vụn rơi đầy đất.
Đặng Tạ Liên đứng ở trước cửa sổ sát đất, âm thanh run rẩy nói: "Quản lý Triệu, em nhìn thấy có cảnh sát tiến vào cửa chính khách sạn."
Cái gì! Sắc mặt Triệu Tần Lâm thay đổi, chạy đến bên cửa sổ, hướng lầu dưới nhìn, quả nhiên là một đám người ăn mặc đồng phục cảnh sát.
Trong lòng Triệu Tần Lâm thấy may mắn, an ủi mình đừng nghĩ nhiều, "Đây chỉ là trùng hợp. . . . . ."
Không tới hai phút, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, tự xưng là phục vụ phòng khách, "Tiên sinh tiểu thư bên trong, hôm nay là kỷ niệm hai năm ngày khách sạn chúng tôi thành lập, mỗi khách hàng đều có thể nhận được một phần quà tặng đặc biệt."
Triệu Tần Lâm bị sợ đến hồn cũng mau biến mất.
Cơ thể run lên mạnh mẽ, nhìn qua cửa phòng.
Trước đó còn thấy may mắn trong lòng, toàn bộ tan thành mây khói. Nghĩ tới đám người bên ngoài tám phần là cảnh sát. . . . . .
Anh ta cất giấu ma túy, nếu như bị lục soát ra, ngồi trong phòng giam coi như nhẹ! Sợ nhất là bị đồn cảnh sát tra ra anh ta buôn bán ma túy, nữ minh tinh tham dự bữa tiệc xã giao, một vài chuyện đủ để đòi mạng anh ta rồi.
Anh ta hốt hoảng móc túi ma túy ra, đi tới nhà vệ sinh, đem bánh màu trắng đổ vào trong bồn rửa, xả vào cống thoát nước.
Những chuyện anh ta đang làm đều bị Đặng Tạ Liên thu lại toàn bộ.
Du Lăng Thần nghe âm thanh nước chảy ào ào, cũng có thể đoán được Triệu Tần Lâm đang làm cái gì.
"Em chớ nói bừa." Triệu Tần Lâm hung hăng trừng Đặng Tạ Liên, cảnh cáo nói. Nếu như không phải là tình thế bức bách, nói không chừng anh ta sẽ nghiêm hình bắt Đặng Tạ Liên thú nhận, có phải cô ta bán tin tức cho cảnh sát hay không, nếu không làm sao cảnh sát có thể tới trùng hợp như thế!
"Anh yên tâm, em sẽ không nói lung tung, em cũng không muốn bị tống vào chỗ cai nghiện." Đặng Tạ Liên sợ hãi rụt rè nói, biểu hiện rất sợ.
Lời này hình như làm Triệu Tần Lâm tin, anh ta sửa sang lại cổ áo, đi tới trước cửa, mở cửa.
Một đám cảnh sát xông tới, lập tức đè Triệu Tần Lâm và Đặng Tạ Liên xuống.
Đặng Tạ Liên từng lên màn ảnh, trong đó có người cảnh sát nhận ra cô ta, hơi kinh ngạc nhìn hai người, "Cô là minh tinh Đặng Tạ Liên?"
Đặng Tạ Liên gật đầu thừa nhận.
"Bây giờ không phải là lúc hỏi han minh tinh." Một người cảnh sát già cất bước đi vào, ánh mắt quét về phía Triệu Tần Lâm, "Chúng tôi hoài nghi nơi này đang tiến hành giao dịch ma túy, xin phối hợp để chúng tôi lục soát."
Triệu Tần Lâm bị sợ đến đầu đầy là mồ hôi, bề ngoàicố tình giả bộ không biết, "Cảnh quan, ngài đừng nói lung tung, cẩn thận tôi kiện ngài phỉ báng! Ma túy gì chứ! Tôi không biết các ngài đang nói cái gì."
Đặng Tạ Liên cúi đầu, cô ta là nhân vật công chúng, sợ nhất hình tượng bị tổn hại.
"Chờ sau khi tìm thấy sẽ biết." Người lão luyện của đồn cảnh sát nói xong xách dây lưng quần, phất tay một cái, ý bảo những đồng nghiệp khác đi vào lục soát.
Có hai cảnh sátlục soát Triệu Tần Lâm, sờ khắp người anh ta, cũng không có tìm được ma túy – thứ đồ phạm pháp.
Đặng Tạ Liên hết sức phối hợp để cảnh sát lục soát, cô ta mặc váy ngắn bó sát, không có chỗ có thể giấu ma túy. May là như vậy, nữ cảnh sát cũng lục soát một lần.
Lúc một gã cảnh sát đi tới nhà vệ sinh, vẻ mặt Triệu Tần Lâm hơi lộ ra khẩn trương, e sợ bị anh ta tra được cái gì.
Ước chừng khoảng mười phút, tên cảnh sát kia mới đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn anh ta ủ rũ cúi đầu, dường như cũng không lục soát được cái gì.
"Không có. . . . . ."
"Thủ lĩnh. . . . . . Bên này tôi cũng không có phát hiện gì."
"Chẳng lẽ là có người đánh điện thoại tới đồn cảnh sát chơi đùa?" Không biết là ai nói.
Triệu Tần Lâm chợt tiếp lời, "Nói không chừng chính là như vậy, tôi thấy. . . . . . Là người ái mộ Đặng Tạ Liên, ghen tỵ nữ thần ra ngoài hẹn hò với tôi, mới cố ý sử dụng chiêu này phá hư."
Cũng tồn tại loại khả năng này. . . . . .
Nhưng nhân viên cảnh sát cũng không thể dễ dàng qua loa kết thúc vụ án này được.
"Mời hai vị đi theo tôi trở về đồn cảnh sát làm ghi chép, nếu như hai người thật sự trong sạch vô tội, cảnh sát nhất định sẽ không oan uổng người tốt." Cảnh sát thâm niên kêu hai cảnh viên áp giải Triệu Tần Lâm và Đặng Tạ Liên rời đi.
Đôi tay Đặng Tạ Liên che mặt, cố gắng không lộmặt ra, "Cảnh quan, nếu như chúng tôi không có làm chuyện phạm pháp, hôm nay ngài náo loạn như vậy, hình tượng của tôi sẽ bị hủy sạch. Muốn tôi phối hợp các anh tra án cũng được, ít nhất phải giúp tôi không bị ai trông thấy, anh cũng biết lời ra tiếng vào sẽ tạo thành rất nhiều mặt trái ảnh hưởng đến tôi."
Mấy cảnh sát thâm niên hình như cũng cảm thấy có lý, lúc đi bộ cố ý che chắn cho Đặng Tạ Liên, giảm bớt tỷ lệ cô ta bị những người khác nhìn thấy.
Cảnh đội rất nhanh đi ra từ khách sạn.
Dư Tư NhạcvàDu Lăng Thần ngồi ở trong xe xa xa nhìn bọn họ rời đi.
Trái tim Dư Tư Nhạc vẫn treo lơ lửng, cho đến khi xe cảnh sát biến mất ở trong tầm mắt cô, cô mới chậm rãi tựa vào ghế dựa xe.
"Em không cần quá lo lắng, cảnh sát không tra ra chứng cớ, nhiều nhất chỉ có thể giam người 24 giờ." Du Lăng Thần lên tiếng an ủi cô.
Ít nhất từ tình thế vừa rồi nhìn ra cảnh sát không có nắm giữ được bất kỳ tin tức hữu hiệu nào.
Hình như là chuyện như vậy.
Dư Tư Nhạc thôi sầu lo, lại tỉnh lại lên tinh thần.
Anh hai biểu hiện thật bình tĩnh tự nhiên, điều này nói rõ tất cả mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay của anh. Dư Tư Nhạc thật sự đoán không ra tâm tư của anh hai, ánh mắt của Du Lăng Thần tĩnh mịch như hồ nước, người bị ném vào, có thể nhìn thấy bóng mình, lại nhìn không thấu độ sâu của anh.
"Có câu gọi là ‘tìm đường sống trong cõi chết’, hiện tại đến lượt người ta nôn nóng, cũng không phải là chúng ta." Du Lăng Thần khởi động xe hơi nhấn chân ga, lái xe đi mất.
Bánh xe đè nát chướng ngại vật chính là hai mảnh thẻ điện thoại trên đất . . . . . .
Hoàn toàn hóa thành mảnh vụn.
. . . . . .
Sau khi trở lại biệt thự, Du Lăng Thần nhốt mình vào thư phòng, mấy giờ chưa hề đi ra.
Dư Tư Nhạc vẫn chờ đợi ở bên ngoài, cũng không biết rốt cuộc anh hai ở bên trong làm gì.
Trong đầu cô có rất nhiều nghi vấn, không nghĩ ra đáp án.
Cô lưỡng lự đứng ở ngoài cửa, mấy lần muốn gõ cửa gọi anh hai mở cửa, lại sợ quấy nhiễu anh hai làm việc.
Cuối cùng, chỉ có thể kiềm chế lại đứng chờ đợi.
Một tiếng kẽo kẹt, cửa thư phòng bị kéo ra.
Du Lăng Thần từ trong phòng đi ra, nhìn thấy. . . . . . Một thiếu nữ ngồi chồm hổm ở bên hành lang, ánh mắt đang nhìn bên này.
"Chớ ngồi dưới đất, sàn nhà rất lạnh." Du Lăng Thần đi tới kéo thiếu nữ dậy.
Ngồi chồm hổm hơi lâu, hai đầu gối của Dư Tư Nhạc như nhũn ra, không có đứng vững, đụng vào trong ngực Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần thuận thế ôm hông của cô, giúp cô ổn định cơ thế, "Gấp gáp làm cái gì, tuổi cũng không nhỏ."
Nào có? Dư Tư Nhạc cắn răng, chân cô ê ẩm nên mới không có đứng vững.
"Trong lòng em rất loạn?" Du Lăng Thần đọc lên chữ trong mắt cô.
Đó còn cần phải nói sao?
Dư Tư Nhạc ngẩng đầu lên nhìn anh, "Anh hai, anh nói xem. . . . . . ngộ nhỡ cơn nghiện củaĐặng Tạ Liênphát tácở trong đồn cảnh sátthì phải làm sao?"
Ai cũng biết thời gian cách cơn nghiệncủa Đặng Tạ Liênphát tác không xa.
Du Lăng Thần hơi hơi nhíu chân mày, "Chuyện này chỉ có thể xem vận mệnh của cô ta thôi, không phải em vẫn luôn thắc mắc. . . . . . vì sao anh lại gọi điện thoại thông báo với đồn cảnh sát sao? Tới đây, có đồ tốt cho em xem."
Du Lăng Thần theo cầu thang đi đến phòng khách xong ngồi vào trên ghế sa lon.
Anh lấy điện thoại di động ra, điều chuyển một đoạn ghi âm để cho Dư Tư Nhạc nghe.
". . . . . . Quản lý Triệu, mẹ em nằm viện, tiền em để dành đã dùng hết rồi."
"Vậy em còn hẹn tôi ra ngoài làm cái gì? Coi tôi là nhà từ thiện sao? Không có tiền thì đừng nghĩ tới hút món đồ kia nữa, đến lúc đó bị người ta bắt gặp bộ dáng em phát tác cơn nghiện, xem kết cục của em thế nào."
"Quản lý Triệu, em đã nghe theo lời anh nói, đi tham gia các loại bữa tiệc rồi."
"Chuyện này liên quan gì tới tôi? Nhất mã quy nhất mã, chớ nói nhập làm một."
. . . . . .
Đoạn đối thoại quen thuộc lặp lại lần nữa.
Dư Tư Nhạc không rõ sự thật gãi gãi đầu, "Anh hai mở cái này làm gì?"
Hữu dụng không?
Dư Tư Nhạc không hiểu dụng ý của anh.
Du Lăng Thần tạm thời không nói thêm gì, cầm điện thoại di động lên, lục một cái dãi số, gửi đoạn ghi âm đi.
Trên màn hình điện thoại di động biểu hiện ra chữ 'gửi đi thành công’.
"Đợi lát nữa, em sẽ hiểu rõ vì sao anh làm như vậy." Du Lăng Thần nhếch miệng lên cười lạnh lùng.
Dư Tư Nhạc như hòa thượng hai mét không sờ được đến đầu.
"Thế hệ này nhà họ Triệu chỉ có một mình Triệu Tần Lâm, em nói xem, nếu Triệu Tần Lâm vào ngục giam, tương lai nhà họ Triệu sẽ ra sao?" Du Lăng Thần nhẹ nhàng giải thích, "Triệu Khánh Vân hơn 40 tuổi mới sinh ra đứa con trai Triệu Tần Lâm này, hiện giờ đã hơn 60 tuổi, ông ta mất đi đứa con trai này, nhà họ Triệu sẽ tuyệt chủng."
Dư Tư Nhạc đột nhiên nhớ tới câu ‘hiện tại đến lượt người ta gấp gáp, cũng không phải chúng ta’. . . . . .
Ý của anh hai nói là đại khái nhà họ Triệu sớm bởi vì chuyện Triệu Tần Lâm vào đồn cảnh sát mà náo loạn ầm ỹ.
Ghi âm mới vừa gửi đi thành công mấy phút, lập tức có người gọi tới.
Chuông điện thoại di động vang dội ở trong phòng kháchtrống trải.
Du Lăng Thần cố ý trì hoãn một phút, không để ý chuông điện thoại di động.
Tiếng chuông vẫn vang. . . . . .
Thời gian trì hoãn càng dài, thời gian đối phương chờ cũng càng dài. Đây có thể nói là một loại chiến thuật tâm lý, khi đối phương gấp gáp, bộ dáng cố ý lạnh nhạt thờ ơ đối phương, có thể để cho trong lòng đối phương không yên ổn.
Hồi lâu sau, Du Lăng Thần mới cầm điện thoại di động lên, đè xuống phím kết nối.
Bên đối phương truyền tới một giọng phụ nữ, già nua lại mang theo khí phách, có lẽ là mẹ Triệu Tần Lâm - Thẩm Hà Dao.
"Du Lăng Thần, cậu ý gì? Dùng đoạn ghi âm này uy hiếp nhà họ Triệu ư?" Thẩm Hà Dao khí thế hung hăng nói, giọng điệu hết sức cứng rắn, "Năm đó nhà họ Du các người nếu không chịu ân huệ của nhà họ Triệu, làm sao có thể nổi trội ở thành phố C? Sau khi lên như diều gặp gió, học được lấy oán trả ơn rồi hả? Du Lăng Thần, cậu muốn chơi cứng quan hệ giữa hai nhà sao? Cậu muốn Mỹ Phụng chết không nhắm mắt sao?"
Nghe Thẩm Hà Dao mang tên mẹ mình ra, nói ân oán hai nhà.
Đôi mày thanh tú của Dư Tư Nhạc nhăn thật chặt, cuối cùng cô hiểu anh hai dùng tâm tư gì đối mặt với nhà họ Triệu.
Bề ngoài Du Lăng Thần cũng không có bởi vì lời nói này mà mảy may thay đổi, dáng vẻ vẫn lạnh lẽo như cũ, "Uy hiếp nhà họ Triệu? Du Lăng Thần tôi nào dám, chỉ là. . . . . . Triệu phu nhân."
Nghe ba chữ ‘Triệu phu nhân’, bên Thẩm Hà Dao hạ thấp âm thanh xuống, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Dựa theo vai vế quan hệ thân thích, theo lý thuyết Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc nên gọi bà ta một tiếng ‘Mợ’. Nhưng bây giờ Du Lăng Thần tựa như phủi sạch quan hệ, kêu bà ta một tiếng ‘Triệu phu nhân’.
"Chẳng lẽ bà không biết tên khốn kiếp Triệu Tần Lâm làm ra cái chuyện gì sao? Buôn bán ma túy, khống chế nữ minh tinh tham gia bữa tiệc xã giao? Người bình thường nào làm được." Giọng Du Lăng Thần lạnh lẽo đến không có chút nhiệt độ, lạnh lùng kể rõ sự thật, "Dù là anh em ruột, cũng tính sổ rõ ràng, huống chi nhà họ Du và nhà họ Triệu có liên hệ máu mủ xa thế kia. Dù là Triệu Tần Lâm có muốn vụng trộm, cũng không thể đem công ty Tinh Thần vào chỗ chết. Chẳng lẽ bà không biết hai chữ ‘uy tín’ đối với một công ty quan trọng thế nào à?"
Du Lăng Thầnnói từng câu có lực, khí thế oai phong trải rộng ra.
Bên kia điện thoại giống như không lời có thể nói, hồi lâu không có trả lời.
"Nếu như mà tôi đem đoạn ghi âm gửi đến đồn cảnh sát, bà nên biết hậu quả sẽ là như thế nào."
Triệu Tần Lâm tuyệt đối sẽ bị định tội, sau đó bỏ tù.
Tiếp đó Thẩm Hà Dao hoảng hốt, bà ta biết Du Lăng Thần là một người nói được là làm được, nếu như đoạn ghi âm bị truyền đến đồn cảnh sát, sẽ không cứu được Triệu Tần Lâm.
Nhưng bà ta lại không muốn cam chịu, cầu xin Du Lăng Thần bỏ qua cho Triệu Tần Lâm một lần, nhắm mắt nói: "Cậu bằng vào một đoạn ghi âm này đã muốn nhất định con tôi đắc tội, không khỏi quá tự tin rồi. Nhân viên cảnh sát không có lục soát thấy ma túy, cũng không đủ chứng cứ có thể định tội nó, tội của nó sẽ không được thành lập."
"Thật sao? Vậy tôi sẽ nói cho nhân viên cảnh sát, kêu bọn họ đi kiểm tra bồn rửa tay có dính thành phần gì không, có lẽ còn có thể tra được chút chứng cớ cũng nên."
Đoạn ghi âm kia, Thẩm Hà Dao nghe cẩn thận, đặc biệt là tiếng nước chảy, đại biểu ý nghĩa gì, bà ta đoán được hết.
"Không. . . . . . Đừng làm như vậy, Du Lăng Thần, dựa vào quan hệ thân thích mà chớ tuyệt tình như vậy." Trong giọng nói của Thẩm Hà Dao mang theo bén nhọn.
Du Lăng Thần lạnh giọng cười, "Nhà họ Du coi các người như thân thích, nhưng nhà họ Triệu lúc nào thì suy nghĩ cho nhà họ Du? Loại thân thích này của các người, nhà họ Du không dám với."
Nghe giống như nói lẫy, nhưng ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng. . . . . . Du Lăng Thần là muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Triệu!
Thẩm Hà Dao cầm chặt di động, trái tim nhảy dồn dập cuồng loạn, ". . . . . . Cậu làm vậy thì được lợi gì cho mình chứ? Danh tiếng Công ty Tinh Thần sẽ bị hủy hoại theo, chúng ta lén lút giải hòa thì như thế nào? Con tôi tạo ra tổn thất cho cậu, nhà họ Triệu chúng tôi sẽ bồi thường toàn bộ! Em đem băng gốc ghi âm cho tôi."
Cái điều kiện này rấtkhiến người ta động lòng.
Mới bắt đầu Du Lăng Thần cũng muốn. . . . . . Hai nhà lén lút giải hòa, đừng làm náo loạn quá, nếu không Du thị cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Nhưng chỉ bằng một câu nói đã đáp ứng Thẩm Hà Dao thì không khỏi quá nhanh, nhanh quá sẽ không cho người ta dạy dỗ nên chịu.
"Trước hết để cho tôi suy nghĩ đã, Triệu phu nhân an tâm chờ, trong vòng 24 giờ tôi sẽ cho bà câu trả lời chắc chắn."
24 giờ, không phải bằng với giai đoạn nguy hiểm sao?
Chờ sau 24 giờ, Triệu Tần Lâm được đồn cảnh sát thả ra, nhà họ Triệu gia còn phải sợ Du Lăng Thần ư?
Nếu như trongđoạn thời gian này Du Lăng Thần hơi không hài lòng, cố ý đem đoạn ghi âm truyền cho đồn cảnh sát, cả đời này Triệu Tần Lâm coi như xong.
Hiện nay, thần kinh của tất cả người nhà họ Triệu đều thấp thỏm, e sợ Du Lăng Thần mất dây thần kinh, sẽ ôm tổn hại hai bên mà cùng nhà họ Triệu đồng quy vu tận, đưa Triệu Tần Lâm vào chỗ chết.
Đến cuối cùng, Thẩm Hà Dao thật sự không ngồi yên, ngồi xe chạy tớibiệt thự của Du Lăng Thần.
. . . . . .
Trên khay trà để một tấm giấy trắng.
Du Lăng Thần nắm bút máy, đang không ngừng tính toán con số.
Dư Tư Nhạc nhìn mấy lần, cũng không thể xem hiểu con số đại biểu ý nghĩa gì.
"Anh hai, anh đang tính cái gì?"
Du Lăng Thần cúi đầu tiếp tục tính, cũng không có ngẩng đầu nhìn Dư Tư Nhạc, trong miệng lại trả lời: "Tính tài khoản, đợi lát nữa phải dùng tới."
Tính tài khoản gì?
Dư Tư Nhạc nghe không hiểu, nghiêng đầu quan sát anh, muốn từ vẻ mặt của anh nhìn ra chút tin tức. Chỉ tiếc, Dư Tư Nhạc vẫn phải thất vọng, bởi vì gương mặt đó của Du Lăng Thần gần như không có bất kỳ biểu cảm nào. Dùng hai chữ hình dung thì là ‘mặt than’.
Nửa giờ sau, chuông cửa biệt thự bị nhấn.
Dư Tư Nhạc vội vã chạy đi mở cửa, từ trong mắt mèo, có thể nhìn thấy một người phụ nữ già nua năm sáu chục tuổi đứng ở phía ngoài.
Dư Tư Nhạc không biết bà ta. . . . . .
Du Lăng Thần nhìn cũng không nhìn, nói: "Mở cửa cho bà ta."
Dư Tư Nhạc nghe theo lời của anh, kéo cửa ra.
Người phụ nữ già nua vội vã chui vào, "Du Lăng Thần, chúng ta ngay mặt nói rõ ràng, cậu xóa bỏ đoạn ghi âm, người hai nhà chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện này."
Dư Tư Nhạc đoán ra bà ta là ai, cô nhận ra giọng nói này, chính là người phụ nữ nói chuyện trong điện thoại.
Du Lăng Thần hình như tính toán xong, giật tờ giấy kia ra, bỏ qua bộ dáng người phụ nữ tức giận đằng đằng, "Triệu phu nhân, không ngờ tôi còn chưa có đi mời bà mà bà đã tự mình đi tới. Ngồi xuống đi, vừa đúng lúc nói chuyện về chủ đề trước."
Thẩm Hà Dao lăn lộn ở trong giới thượng lưu đã mấy chục năm, một chút lễ nghi làm rất quen, ngồi ở trên ghế sa lon, cái eo thẳng tắp, có phong cách đoan trang điển nhã.
"Cậu muốn nói chuyện gì?"
"Không phải bà mới vừa nói bồi thường tổn hại lợi ích cho Du thị sao? Tôi đã tính rồi, tổng cộng là 76 triệu." Khóe miệng Du Lăng Thần thoáng cười, hàm chứa ý lạnh.
Cặp mắt Thẩm Hà Dao lộ ra không thể tin, "Cậu cố ý lừa gạt?"
"Du Lăng Thần tôi chưa bao giờ làm chuyện lấn hiếp người khác, hay là nói bà cảm thấy con trai mình không đáng giá cái giá tiền này? Mấy tổ diễn kịch trong Công ty Tinh Thần có bao nhiêu nữ minh tinh đều bị anh ta dùng ma túy hãm hại rồi, tôi không chỉ phải tốn tiền chuẩn bị quan hệ, hơn nữa còn cần phải bồi thường tiền trái với hợp đồng, số này coi như ít đấy." Du Lăng Thần tính toán xong, toàn bộ các loại phí tổn đều tính lên trên đầu nhà họ Triệu.
Thẩm Hà Dao nghe xong thì không tìm ra lý dophản bác.
Nhìn ra sắc mặt của Thẩm Hà Dao cực kỳ khó coi, Du Lăng Thần khơi lông mày lên, nói: "Nhà họ Triệu không giữ lời hứa cũng được, tôi sẽ đem đoạn ghi âm truyền đến đồn cảnh sát, vừa đúng lúc tôi biết cục trưởng đồn cảnh sát, còn có thể bớt đi không ít chuyện."
Đây là uy hiếp trắng trợn!
Công việc làm ăn của nhà họ Triệu đã sớm suy tàn, nếu không phải vì con trai, bọn họ cũng không cần phải nương nhờ Du thị. Nhà họ Triệu cũng chỉ còn lại có một cái thùng rỗng, miệng cọp gan thỏ. Lấy tài lực hiện giờ của bọn họ, lấy ra 76 triệu là chuyện vô cùng khó khăn .
Nhưng vì bảo toàn choTriệu Tần Lâm, bọn họ lại không thể không cắn răng đồng ý.
"Được, tôi lập tức kêu người đi chuyển khoản." Bất luận như thế nào, trước hết cứu Triệu Tần Lâm ra. Những chuyện khác, chỉ có thể để sau lại nói.
"Triệu phu nhân thật ngay thẳng, chẳng qua tôi còn có một yêu cầu."
So với bộ dáng nóng lòng hoảng sợ của Thẩm Hà Dao, Du Lăng Thần hoàn toàn khác biệt, trấn định còn mang theo khí thế khiếp người.
"Cậu còn muốn điều kiện gì nữa? Nói luôn một lần đi." Thẩm Hà Dao phải cứu con trai bằng bất cứ giá nào.
"Từ đó về sau, nhà họ Triệu và nhà họ Du không có liên quan gì nữa, ngài cũng đừng mong nhét người vào trong tập đoàn của tôi, cho người nhà họ Triệu mưu phúc lợi." Du Lăng Thần lạnh lùng nói qua yêu cầu, "Triệu Tần Lâm không thể lần nào cũng có vận tốt như vậy."
Thẩm Hà Dao giận đến bức bối trong lòng, về sau bà ta nào dám nhét người vào Tập đoàn Du thị. Thái độ này của Du Lăng Thần, rõ ràng là không chấp nhận người nhà họ Triệu.
"Tôi đồng ý." Thẩm Hà Dao gật đầu nói.
Tất cả chuyện đều nằm trong suy nghĩ và dự đoán của Du Lăng Thần, Du Lăng Thần cũng không có biểu hiện ra vẻ vui sướng vì thắng lợi.
Dư Tư Nhạc yên lặng nghĩ, trận chiến này anh hai thắng thật đẹp! Chẳng những cứu vãn được tổn thất từ nhà họ Triệu, còn hoàn toàn diệt trừ hậu hoạn là nhà họ Triệu, một công đôi việc.
Du Lăng Thần tìm kiếm đoạn ghi âm trong điện thoại di động, dưới cái nhìnsoi mói của Thẩm Hà Dao, xóa bỏ đoạn ghi âm.
"Mời Triệu phu nhân trở về, đêm đã khuya, tôi không giữ người." Du Lăng Thầnmở miệng đuổi khách.
Thẩm Hà Dao tức giận trong lòng, cũng không còn biện pháp đối chọi vớiDu Lăng Thần, người đàn ông này nổi tiếng là nhân vật hung ác, tất cả nhân sĩ kinh doanh đều biết.
Anhmuốn đuổi tận giết tuyệt một xí nghiệp, đó là chuyệndễ dàng.
Ánh mắt Thẩm Hà Dao khẽ lóe lên, dường như đang lên kế hoạch gì đó.
Bà ta thậm chí đang suy nghĩ, nếu Du Lăng Thần đã xóa đoạn ghi âm, bà ta dứt khoát đổi ý được, dù sao không có giấy trắng mực đen viết rõ mà chỉ nói suông.
Du Lăng Thần giao thiệp lão luyện, làm sao sẽ không biết trong lòng bà ta nghĩ cái gì, "Triệu phu nhân, bà cho rằng Du Lăng Thần tôi sẽ ngốc đến trình độ đó sao? Trong vòng 24 giờ mà khoản kinh phí không tới tài khoản, đừng trách tôi làm ra chuyện khiến bà đau lòng."
"Cậu còn giữ đoạn ghi âm khác?" Thẩm Hà Dao hiểu được ý trong lời nóicủa anh.
"Chuyện còn chưa có kết thúc, làm sao tôi có thể dễ dàng xóa bỏ đoạn ghi âm? Du Lăng Thần tôi cũng không phải là thằng ranh mới bước ra kinh doanh." Du Lăng Thần nâng chung trà lên uống một hớp, cười lạnh nói: "Vừa rồi chỉ là tôi thử thái độ của bà thôi, rất rõ ràng, thành ý hợp tác của bà làm cho người ta rất không yên tâm."
Thẩm Hà Dao giận đến phát run, lại nói không ra được lời nào.
"Mời trở về." Du Lăng Thần đuổi ngườilần nữa.
Thẩm Hà Dao đẩy mạnh cửa ra, đi ra ngoài.
Từ đầu tới cuối, Dư Tư Nhạc cũng không nói một câu chen vào. Chủ yếu là bởi vì khí thế của anh hai quá mạnh mẽ, trực tiếp áp đảo, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người có khí thế này.
Kim chỉ giờ củađồng hồ đã chỉ hướng ba giờ sáng.
Du Lăng Thần nhìn thấy trong con mắt thiếu nữ hàm chứa kính nể, đột nhiên cảm thấy. . . . . . rất tự hào.
"Như thế nào? Anh hai có khiến tiểu Nhạc thất vọng không?"
"Không, anh hai giỏi lắm!" Dư Tư Nhạc nói khoe khoang, quả nhiên giống nhau tin đồn như đúc, anh hai thật là có năng khiếu trong giới thương nghiệp.
"Đi ngủ đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm, nếu như tiểu Nhạc nguyện ý, có thể tới giúp anh một chút."
Trong lòng Dư Tư Nhạc thầm nói, thề ra sức vì anh hai!
Gật đầu thật mạnh, nói một câu ‘toàn bộ nghe theo sắp xếp của anh hai’.
. . . . . .
Đêm nay, Dư Tư Nhạc ngủrất nhanh.
Trong lúc ngủ mơ, cô mơ thấy Dung Húc đang cầm 99 đóa hoa hồng tới theo đuổi cô.
Cô đang muốn nói cho Dung Húc, đừng có lãng phí thời gian lãng phí tiền bạc ở trên người cô nữa. Ngẩng đầu lên, lại phát hiện gương mặt Dung Húc biến thành anh hai.
Hơn nữa, điều làm cô không thể tin được chính là, cô thế nhưng quỷ thần xui khiến nhận lấy hoa hồng.
Bị sợ đến mức cô thức tỉnhtừ trong mộng, đầu đầy mồ hôi.
Chuyện đầu tiên rời giường chính là mắng một tiếng ‘CMN nằm mộng gì chứ!’.
Nghe trong căn phòng cách vách có động tĩnh, Du Lăng Thần cho là xảy ra chuyện gì, đi tới ngoài cửa phòng ngủ của cô, gõ gõ cửa, "Tiểu Nhạc, em làm sao vậy?"
Dư Tư Nhạc Hồi nhớ tới nội dunggiấc mộng kia, gương mặt nóng bừng, vội vàng trở lại: "Không có. . . . . . Không có việc gì, gặp một cơn ác mộng."
Đúng! Đó chính là cơn ác mộng!
Cả ngày hôm đó, tinh thần của Dư Tư Nhạc hoảng hốt, giấc mộng kia thỉnh thoảng xuất hiện ở trong đầu cô, tựa như biểu thị cái gì.
Du Lăng Thần phát hiện sự khác thường của cô, hỏi cô có phải là không thoải mái hay không, còn gọi Trịnh Thiểu Hoa tới đây kiểm tra một lượtcho cô.
Sau khi xác nhận cô không có việc gì, Du Lăng Thần mới từ từ yên tâm.
Khoản tiền kia, nhà họ Triệu đã chuyển vàotài khoản của Tập đoàn Du thị.
Đến ban đêm, thời gian trùng với tối hôm qua, 24 giờ rốt cuộc cũng kết thúc.
Hai người Triệu Tần Lâm và Đặng Tạ Liên được thả ra.
Chuyện đầu tiên Du Lăng Thầnlàm là tìm Triệu Tần Lâm, từ trong miệng anh ta dò xét biết ra, rốt cuộc hại qua những nữ minh tinh nào.
Mới đầu Triệu Tần Lâm không chịu phối hợp, sau lại từ trong miệng Thẩm Hà Dao biết chuyện đoạn ghi âm, tâm không cam không nguyện bày ra một phần danh sách cho Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần căn cứ tên tuổitrên danh sách, tìm ra nữ minh tinh trong tổ diễn kịch, bí mật đem toàn bộ người tụ tập lại một lượt. Cũng bảo đảm sẽ cho bọn họ mộtcông đạo, một mặt bồi thường tiền, mặt khác lại cam kết đưa họ ra nước ngoài cai nghiện.
Tất cảđiều kiện nói ra, na ná nhưĐặng Tạ Liên.
Mặc dù Du Lăng Thần làm ra sắp xếp như thế, nhưng không có nghĩa là có thể tiếp nhận chuyện họ dùng cơ thể đổi lấy cơ hội lên ống kính. Cho nên, phàm là người ở trên danh sách, Du Lăng Thần yêu cầu hủy hợp đồng với bọn họ.
Một đám nữ minh tinh cũng biết phải giữ bí mật chuyện này, chuyện này chẳng những liên quan đến thanh danh của các cô, mà còn liên quan đến tương lai của các cô nữa. Không vì Tập đoàn Du thị suy nghĩ, cũng phải vì cuộc sống của mình mà suy tính.
Du Lăng Thần bận rộn tròn ba ngày.
Anh cũng làm theo cam kết trước đó cùng Đặng Tạ Liên, đưa mẹ cô ta đến bệnh viện Trịnh Thiểu Hoa, chuẩn bị cứu trị.
Tất cả chuyện đều tiến hành thứ tự.
Dư Tư Nhạc hết sức thích phương thức xử lý của anh hai, cả ngày đi theo phía sau anh đi dạo như cái đuôi nhỏ. Thỉnh thoảng nhìn thấy anh hai bôn ba mệt mỏi thì tự mình bưng trà dâng nước cho anh.
Mỗi lần Du Lăng Thần nhìn thấy ánh mắt trong suốt như lúc ban đầu của cô sẽ cảm thấy. . . . . . Tất cả đều đáng giá.
Mặc kệ anh mệt mỏi hay khổ nữa, anh cũng nguyện ý che ở trước mặt Dư Tư Nhạc, vì cô chặn lại tất cả đau khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...