Ảnh Giới
Rất, rất lâu sau tôi mới có thể bước ra ngoài.
Ra bên ngoài tôi vội vã rời khỏi khu rừng đi lên phía bắc.
Vẫn dùng cách cũ và không gặp trở ngại gì.
Trên đường đi, tôi nhân tiện vơ vét ít xương thú mà mình cho là có giá trị.
Bởi vì giống như lúc trước, tôi cần có một thứ đổi lấy tiền bạc.
Phải mất cả năm tôi mới đi ra được khu rừng này.
Đi đến nơi tôi vội vã tìm một thành trấn.
Tôi bàng hoàng vì trên đường đi mọi thứ đều đổ nát.
Nhìn hành động của mọi người, tôi cũng đã hiểu là do ma thú xâm lấn 10 năm một lần.
Nếu thời gian trùng khớp vậy có nghĩa là khi tôi vượt qua kết giới mất đến hơn 1 năm.
Vậy mà tôi nghĩ là chỉ mất khoảng vài ngày.
Kết giới thật sự quá đáng sợ.
Nếu không có năng lực hấp thụ kia chỉ sợ là tôi không có thể đi ra ngoài.
Những người ở đây nói một thứ ngôn ngữ khác hoàn toàn ngôn ngữ quốc gia của tôi.
Cũng may giao động thần thức, sóng não là như nhau lên tôi vẫn có thể hiểu.
Tất nhiên là chỉ người thường không có vách ngăn thì tôi mới nghe được.
Đây chính là ngôn ngữ của linh hồn.
Là thứ không đổi dù ngôn ngữ có khác nhau.
Tới thành trì tôi bắt đầu tìm quán cầm đồ.
Thấy tôi đưa ra toàn những thứ của yêu thú cấp cao, tên chủ tiệm liền biến sắc.
Tôi dùng thần thức truyền âm nói:
"Ta ra ngoài hành tẩu không tiện mở miệng.
Mau giải quyết đống này cho ta.
"
Nghĩ tôi là cường giả hắn vội vội vàng vàng gọi trưởng quỹ ra.
Sau đó trưởng quỹ đưa cho tôi một bọc tiền khá lớn.
Tôi cầm bọc tiền nhưng vẫn "hừ" lạnh một câu.
Hắn thấy vậy sợ hãi truyền âm lại.
"Dạ! Đại nhân, thực sự thì những thứ này tuy quý giá nhưng cũng rất khó để buôn bán nên bổn điếm chỉ có thể cho ra cái giá đó thôi ạ.
"
Tôi nhìn quanh rồi chỉ một cái nhẫn trên tay tên trưởng quỹ, truyền âm nói.
"Ta muốn 1 cái như vậy"
Trưởng quỹ tỏ vẻ khó xử.
Chẳng là tôi thấy hắn đã đem tiền từ trong cái nhẫn ra lên biết đây là nhẫn vật giới chỉ chuyên để chứa đồ.
Tên trưởng quỹ sau một hồi thì sai người đem một cái nhẫn vật giới chỉ ra.
Lại truyền âm nói.
"Bổn tiệm chỉ có thể cung cấp cho ngài nhẫn vật giới chỉ loại này thôi ạ.
Thực sự cái giá của bổn tiệm là tốt nhất trong thành rồi.
"
Tôi "hừ "lạnh rồi lấy nhẫn giới chỉ rời đi.
Kì thực tôi cũng không hiểu giá trị thực tế ở đây lắm nên chỉ cố tỏ ra nguy hiểm mong đạt được lợi ích lớn nhất.
Tôi tìm một quán trọ đông đúc để ở lại.
Chọn một căn phòng rồi xuống sảnh ăn.
Ở đây tôi tìm một cái bàn bên cửa sổ.
Gọi và món ăn và bắt đầu lắng nghe.
Sau 2 tháng thì tôi đã thành thạo ngôn ngữ đất nước này cũng hiểu sơ lược về quy tắc thiên địa nơi đây.
Việc này kì thực không khó vì linh hồn cường đại nên việc ghi nhớ là không hề khó khăn.
Quy tắc nơi đây chủ yếu là luyện thể, khi đạt cảnh giới ngưng thần mới bắt đầu luyện hồn giống như đất nước Xích Quỷ.
Đất nước này khá rộng lớn có tên Đại Hoa.
Quy tắc thiên địa ở đây là "năng lượng lưu vật".
Người tu đạo ở đất nước này cũng có linh căn nhưng linh căn quyết định họ sẽ là ai.
Bởi vì linh căn chính là nguồn năng lượng thiên địa trao cho họ.
Nhiệm vụ của họ là tu luyện để đột phá khả năng sử dụng linh căn.
Linh căn càng tốt thì có thể đột phá cấp độ càng cao, năng lượng có thể sử dụng cũng càng lớn.
Cấp độ đất nước này cũng tương tự đất nước Xích Quỷ chỉ khác khởi đầu của họ là luyện thể.
Thay cho học đồ và lấy sức mạnh từ trong đan điền đi ra chứ không phải là hấp thu năng lượng thiên địa để tích lũy sử dụng.
Họ chỉ hấp thụ để hỗ trợ giải phóng cho sức mạnh ấn giấu trong linh căn.
Ngoài ra họ cũng có thể tích lũy năng lượng vào vật từ đó sinh ra thần binh lợi khí.
Một số người có tư chất về linh hồn lại được các vị triển linh, thần thánh, tạo hóa hỗ trợ sử dụng bùa chú.
Có thể hiểu cơ bản nôm na bùa chú là việc tích lũy năng lượng vào và sử dụng năng lượng thần thức để kích phát.
Năng lượng tích lũy nhiều ít phụ thuộc vào vị thần, thánh, tạo hóa quyết định và dựa trên hoa văn trên lá bùa.
Nếu một đấng tạo hóa tạo ra một hoa văn rồi đưa nó vào thiên địa thì khi một kẻ vẽ ra lá bùa chứa hoa văn đó thì vị tạo hóa kia sẽ chia một phần năng lượng đi vào lá bùa để họ có thể sử dụng.
Thông thường sau khi hóa thần, người tu tiên sẽ phải tạo ra một đạo cho riêng mình, tạo ra một hoa văn truyền lại cho con cháu.
Cái này thường được gọi là khắc văn.
Ở đất nước này vì chủ tu là luyện thể vì vậy các loại công pháp tu luyện thể phách, vận dụng năng lượng vô cùng đa dạng để từ đó khai phá năng lượng bản thân.
Một bộ công pháp cường đại sẽ giúp khai thác năng lượng từ linh căn nhiều hơn một công pháp vứt đi và đa phần công pháp đều có giới hạn cảnh giới.
Nó không giống như ở đất nước Xích Quỷ mọi thứ đều chỉ cần cảm ngộ còn công pháp chỉ mang tính định hướng.
Ở đây nó là cố định.
Đang miên man suy nghĩ thì tôi nghe tiếng ồn ào bên ngoài.
"Mau, mau đi.
Hôm nay phái Võ Đang đang chiêu thu đệ tử.
"
Nghe vậy tôi cũng khá động tâm.
Ở đất nước này có rất nhiều môn phái.
Có môn phái chỉ thu nhận thiên tài như Mao Sơn, Ngũ Hổ Sơn nhưng cũng có nhiều môn phái thì thu nhận hỗn tạp số lượng lớn như Võ Đang, Thiếu Lâm, Nga My để mở rộng danh tiếng tới cả nước.
Đây là một thành trì sát biên giới vậy mà cũng có chi nhánh của họ tới đây để chiêu mộ.
Với cách này trong một vạn người thì họ sẽ tự động kiếm được một thiên tài chứ không phải mất công tìm kiếm như các môn phái khác.
Nhưng ngược lại tài nguyên của họ tiêu hao sẽ vô cùng lớn và chỉ có thiên tài thực thụ mới được trọng điểm bồi dưỡng còn lại thì tự sinh tự diệt.
Tôi vội vã tới nơi.
Nơi đây đã có không ít võ giả đã đứng xếp hàng.
Ở đây mọi người lên sẽ đặt tay lên một quả cầu.
Quả cầu sẽ hiện lộ tư chất người đó.
Lần lượt là trắng, lục, lam, vàng, đỏ, tím, đen.
Đây cũng tương đương với nguồn năng lượng được tích lũy trong linh căn của họ.
Ngoài ra nếu viên đá phát ra hào quang cũng thể hiện năng lượng linh hồn người đó cường đại và có thể tu luyện những thứ mà khi ngưng thần mới có thể điều khiển như phi kiếm thuật, bùa chú.
Có tới hơn chục dãy trác nghiệm.
Nửa ngày số người lên đã vãn gần hết.
Đa phần đều chỉ có màu trắng và màu lục.
Với hai màu sắc này thì cảnh giới cũng chỉ đạt tối đa luyện thể tầng chín.
Chỉ có thể coi là võ giả thông thường.
Chỉ có những người màu lam trở lên mới có thể được lựa chọn.
Cũng có vài ngoại lệ màu vàng và có vẻ rất được coi trọng.
Phải biết màu vàng thì tiềm chất sẽ là ngưng đan kì.
Đó cũng có thể coi là tông sư.
Nhưng lại chẳng có một người màu đỏ.
Phải biết cả miền nam của Xích Quỷ quốc lúc trước mà cũng chỉ có vài chục người màu đỏ và vài người màu tím.
Mà đó còn là môn phái lớn nhất mới có thể thu hút được chứ ở nơi khỉ ho cò gáy như này thì sao có thể.
Cuối cùng cũng tới lúc tôi lên thử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...