Có lẽ thật sự quá mệt mỏi,nên dù phải chen chúc trên chiếc giường đơn nhỏ, hai người cũng ngủ một giấc tới sáng, ngay cả đồng hồ sinh học của Đan Nhĩ Tín cũng không phát huy tác dụng, sau khi rời giường anh chau mày nhìn cánh tay phải đang tê rần vì bị Hách Tịnh gối lên, liếc cô một cái: "Nên giảm béo đi."
Sau một đêm ngủ ngon Hách Tịnh lại sinh long hoạt hổ, tuổi trẻ thật tốt a! Cô không hề khách khí trừng mắt với người nào đó: "Đè lên tay anh là đầu của em, giảm như thế nào a? Anh ghen tị với sự thông minh của em thì cứ nói thẳng!"
Phản ứng của Đan Nhĩ Tín chính là vươn cánh tay mới hồi phục ra, vò đầu cô thành một cái ổ gà, Hách Tịnh cười khanh khách phản kích lại, trong lúc đó liền giật mình, có cảm giác chỉ có ở những cặp vợ chồng già.
Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời rưc rỡ, dưới lầu là cảnh phố náo nhiệt,ban ngày lý trí thanh tỉnh, suy nghĩ miên man ban đêm lại có chút ngây thơ đáng cười.
Mặc kệ như thế nào, cuộc sống vẫn tiếp tục, không phải sao?
Sau khi vệ sinh cá nhân xong Hách Tịnh chuẩn bị một bữa sáng đơn giản, Đan Nhĩ Tín có năng lực hành động của một quân nhân, lúc hai người nói tới sắp xếp công việc ngày hôm nay, anh lại nói đi xem nhà, khiến Hách Tịnh rất tò mò về vấn đề thu nhập của anh. Về sau mới biết được anh ngoại trừ tiết kiệm được 20 vạn, còn có con số tiền gửi ngân hàng, cô 囧 rồi.
Đan Nhĩ Tín là dân thường trong quân đội chính phủ, vì thế chắc chắn không có tính toán mà đã kí.
Việc này khiến Hách Tịnh có rất nhiều suy đoán.
"Nhà họ Quý cho anh tiền tiêu vặt?"
Đan Nhĩ tín liếc cô một cái, Hách Tịnh sờ sờ mũi, được rồi, đoán sai rồi.
"Anh còn làm thêm việc không chuyên gì nữa?"
Sự xem thường của Đan Nhĩ Tín càng rõ ràng. Cũng đúng, anh ăn ở đều trong quân doanh, làm sao có thời gian ra ngoài làm thêm a, hơn nữa danh tiếng cậu hai nhà họ Đan, nhà ai mời nổi anh tới làm việc vặt a.
"Không phải là anh tham ô chứ?" Lần này Hách Tịnh thật sự không yên,là người nhà tham quan,lại còn là tham quan trong quân đôi, nhất định phải có dũng khí.
Lần này Đan Nhĩ Tín trực tiếp động thủ, nhẹ nhàng vỗ vào đầu cô một cái: " Rất dũng cảm đúng không?Anh thấy chỉ số thông minh của em đâu chỉ vượt 150 a, 250 đã có rồi ý!"
Trò chơi đoán sai không thông qua về sau vẫn là chính là Đan Nhĩ Tín giải thích nghi ngờ, thật ra thì những phát minh độc quyền của anh tuy tặng miễn phí cho quân đội sử dụng, nhưng vẫn có tiền thưởng hơn nữa số tiền cũng không thấp,hơn nữa tiền trợ cấp danh tiếng cao, mà anh quanh năm đều ở trong quân đội không chi tiêu gì, liền đem những thứ tiền thưởng tiền trợ cấp này đi đầu tư đơn giản,lâu ngày, ừ thì, liền có món lớn rồi.
Ví dụ của Đan Nhĩ Tín cũng nói cho chúng ta biết, tham gia quân đội cũng có thể làm giàu.
Dĩ nhiên cũng chỉ có thể làm tiểu phú, tại địa phương như thành phố B này cũng đã đủ để mua một căn nhà rồi. Có điều Hách Tịnh đã cực kì thỏa mãn, ít nhất người đàn ông này cũng không phải là một thiếu gia không hiểu sự đời, có thể nuôi sống chính mình.
Trước mắt biết được vị thiếu gia này muốn xem nhà, Hách Tịnh liền đưa ra chi phiếu của chính mình, Đan Nhĩ Tín sửng sốt một chút, hỏi: "làm gì?"
"Em không thể lập tức trả 20 vạn, đợi em ra khỏi núi mới có thể kiếm tiền, đây là một nửa, anh cầm lấy trước có lúc cần đến." Hách Tịnh bắt đầu tính toán trong lòng xem còn bao lâu nữa mới có thể theo đại đội A ra ngoài, sau đó bắt đầu làm việc,rồi bao lâu nữa có đủ tiền.
Bên này Đan Nhĩ Tín đã đen mặt lại, Hách Tịnh sau khi tỉnh ngộ vội vàng bổ sung chữa cháy: "Em không phải là có ý kia, cũng không phải là muốn trả anh tiền, anh đã nói là muốn mua nhà kết hôn, em cũng phải góp chút gì chứ?"
Sắc mặt Đan Nhĩ Tín hơi dịu đi một chút, nhưng mà xem ra vẫn có chút khó chịu.
Hách Tịnh không phải người ngu dốt, đương nhiên biết lòng tự trọng của đàn ông không thể tổn thương tới, có điều còn nhiều thời gian, có vài lời vẫn nên nói rõ ràng từ trước thì hơn, vì thế liền ngồi nghiêm chỉnh, nhìn anh nói: "Đan Nhĩ Tín, em chưa từng nói qua với anh, em là hội viên hiệp hội lồng tiếng thế giới."
Đan Nhĩ Tín sửng sốt một chút, lắc đầu: "Chưa hề, có điều bây giờ thì rõ ràng rồi." Có phải là bắt đầu tự mình giới thiệu không? Anh không phải là cũng đã tự mình khai báo kinh nghiệm sự nghiệp của mình sao, có điều có chút giữ bí mật, nói không được a ....
Mặc kệ anh bên này thất thần thế nào, Hách Tịnh nghĩ nghĩ lại nói: "Có lẽ anh chưa hiểu rõ ngành nghề này của bọn em như thế nào, mặc dù có chút tự khen mình, có điều em muốn nói cho anh, yêu cầu với hội viên hiệp hội này rất cao, thành phố B tổng cộng chỉ có hai mươi mấy người là thành viên chính thức."
Đan Nhĩ Tín có chút kinh ngạc, có điều vẫn xem như trấn tĩnh, anh nhíu mày: "Cho nên là ...?"
"Cho nên, ở trong hội lồng tiếng em cũng được hoan nghênh.Mọi người đều biết thù lao tính theo phút,những hội viên chính thức bọn em thù lao so với nhân viên lồng tiếng bình thương cao hơn nhiều,có chút hiểu biết ngoại ngữ ít được chú trọng thì lại càng cao hơn,à ừm, hơn nữa tác phong làm việc của em cũng được, cho nên nói như thế, nếu đồng ý, em có thể cùng góp với anh một tay." Hách Tịnh kiên trì tiếp tục buôn dưa.
Đan Nhĩ Tín nhìn cô chằm chằm: "Ý em muốn nói là em có thể kiếm rất nhiều tiền đúng không?"
Cuối cùng Hách Tịnh cũng nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Ừm, về cơ bản đúng là như thế, nếu như anh đồng ý, thậm chí em có thể trở thành nguồn thu nhập chủ yếu cho gia đình."
Lúc cô nói những câu này, luôn nhìn chằm chằm Đan Nhĩ Tín, sợ chủ nghĩa đàn ông trong anh bộc phát. Nhưng khiến cô ngoài ý muốn, sau khi nghe xong những lời của cô Đan Nhĩ Tín không hề tức giận, ngược lại ánh mắt sáng lên, có chút vui mừng nói: "Em có thể là nguồn thu nhập chính cho gia đình?Ý em là em có thể nuôi anh!"
Đối với sự phấn chấn vui vẻ của anh, Hách Tịnh có cảm giác như bị sét đánh,không ngờ cô cẩn thận chần chừ hồi lâu như thế, đều uống công a! Người ta cơ bản không có cái gọi là" Tự tôn thái quá a."
Có điều Hách Tịnh vẫn lấy lại bình tĩnh nói: "Em không có thói quen xa xỉ, cũng không có nguyện vọng gả vào nhà giàu có, cho dù anh trở mặt với nhà họ Quý, chúng ta có thể dựa vào năng lực của chính bản thân mình duy trì cuộc sống bình thường. Cho nên mặc kệ là chuyển ngành cũng được, tiếp tục ở lại bộ đội cũng được, em hi vọng anh có thể tự mình suy xét cẩn thận, ít nhất không cần quan tâm tới vấn đề kinh tế."
Lần này Đan Nhĩ Tín không hề nhanh chóng trả lời vẫn đề của cô, mà anh chỉ yên lặng nhìn Hách Tịnh, nhìn thật lâu sau đó bỗng nhiên đưa tay kéo cô vào trong lòng mình, ôm chặt, qua một lúc lâu sau mới nới lỏng vòng tay lồng ngực rung rung tiếng cười: "Thật không nghĩ tới anh có lúc bị phụ nữ bao nuôi, đa tạ a, bà xã đại nhân!"
Lúc Hách Tịnh bị ôm tới suýt chút không thở nổi, Hách Tịnh cũng buông cô ra, cực kỳ vui vẻ ngồi xuống ăn bữa sáng, vừa ăn vừa nhìn cô, luôn vui vẻ giống như một người ngốc, Hách Tịnh thiết nghĩ ánh mắt kia như là đang nhìn một cái kim nguyên bảo.
Dừng! Không phải là vẫn được coi là đời thứ ba lớn lên trong phú quý sao?
Cơm nước xong hai vừa vừa định xuất phát, Hách Tịnh lại nhận được điện thoại của Vu Hạo Dương,nói buổi trưa có hẹn với Vu Tĩnh Hàm, hỏi cô có rảnh không, có muốn tới không.
Mặc dù này hôm qua đã nói rồi, những thật sự Hách Tịnh không nghĩ tới năng lực hành động của Vu Hạo Dương lại mạnh như thế, tốc độ nhanh như vậy, cô có chút chột dạ nhìn Đan Nhĩ Tín: rất tuyệt, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn giữ vẻ vui sướng vừa rồi, có vẻ cực kì hòa ái dễ gần. Vì thế liền nhẹ giọng đồng ý.
Cúp điện thoại không đợi Đan Nhĩ Tín hỏi, Hách Tịnh khẩn trương giải thích: "Em gái nhà họ Vu có chút rắc rối, mà đã lâu như thế tụi em chưa gặp nhau nên em phải qua đó, hay là, hôm nay một mình anh đi trước đi?"
Ý cười trên mặt Đan Nhĩ Tín từ từ lui dần, mày nhăn lại: "Một mình anh đi thì có ý nghĩa gì chứ, Vu Hạo Dương cũng đi cùng sao? Vậy anh cũng không tiện đi cùng à?"
Hách Tịnh theo dõi anh, dùng biểu cảm thật đáng tiếc nhẹ nhàng lắc đầu: "Cực kỳ - không - thuận- tiện." Cùng thảo luận vấn đề tình cảm của con gái, anh đi theo thì nói làm gì a!
Thấy Đan Nhĩ Tín lộ ra vẻ mặt không hờn giận, Hách Tịnh không thể nghiêm túc được, đẩy Đan Nhĩ Tín một cái hi ha cười nói: "Đan Nhĩ Tín sao anh biến thành như vậy a!Khó khăn mới được nghỉ, anh nhanh đi giải quyết chuyện của mình đi, đừng đi theo náo loạn a."
Vẻ mặt Đan Nhĩ Tín lộ ra một chút xấu hổ, có chút thẹn quá hóa giận nói: "Em đừng có được lợi liền khoe khoang, bao nhiêu người xếp hàng muốn gặp anh còn không được, đây anh đi theo em làm vệ sĩ miễn phí mà em lại còn ghét bỏ!"
Hách Tịnh vẫn cười nói: "Được được, là em không biết đúng sai. Có điều em cũng nên cho những người xếp hàng kia một cơ hội đúng không? Đại nhân anh thưởng cho bọn họ một lần gặp mặt đi!"
Đan Nhĩ Tín nói muốn đi theo, chỉ là một loại phản ứng theo bản năng, thật ra cũng không kiên trì, nhưng thấy Hách Tịnh cố gắng đuổi anh ra ngoài, ngược lại anh lại thấy nghi ngờ: "Có thật là tên nhóc Vu Hạo Dương kia muốn gặp em không? Đừng nói là anh không nhắc nhở em, tên nhóc kia thật sự không có ý tốt với em,em phải đề phòng nó."
Hách Tịnh vừa bực mình vừa buồn cười: "Được, anh yên tâm, nó không đánh lại em,anh cho rằng ai cũng như anh vừa ra tay liền phế họ sao?"
Vẻ lo lắng của Đan Nhĩ Tín không hề giảm đi chút nào, trừng cô: "Như thế càng nguy hiểm, em phi lễ nó, nó lại không thể phản kháng gì!" Nghĩ tới việc ngày hôm qua Hách Tình cười tươi lấy tay xoa xoa khuôn mặt Vu Hạo Dương,càng nghĩ càng tức giận, cầm lấy tay Hách Tịnh áp lên mặt mình,thúc giục cô: "Nhanh, muốn sờ liền sờ cho chán đi,lát nữa đừng động tay!" Nếu không phải là tin tưởng nhân phẩm của Hách Tịnh, anh thật nghi ngờ hai người họ có gian tình gì rồi.
Rơi vào đường cùng, Hách Tịnh đành phải nghe lời chà đạp khuôn mặt của anh một hồi, mới có thể ra ngoài.
Vốn Vu Hạo Dương nói muốn tới đón Hách Tịnh, nhưng xuất phát từ nguyên nhân không rõ nào đó, Đan Nhĩ Tín kiên trì đưa cô tới khách sạn W cùng Vu Hạo Dương gặp mặt. Lúc tới nơi Vu Hạo Dương đã sớm đợi ở đó, lúc này cách ăn mặc của anh có chút khác biệt với ngày hôm qua, nếu nói tối hôm qua anh giống một tên lưu manh thành thị, thì hôm nay là một chàng trai tinh thần phấn chấn rạng ngời, trên người mặc một bồ đồ thể thao sáng màu, càng khiến anh thêm thánh tú, mặt mày sáng sủa.
Thấy hai người đi tới, anh kêu lên một tiếng: "Chị Tịnh Tịnh", sau đó giành trước chào hỏi Đan Nhĩ Tín: "Chào anh Đan."
Đan Nhĩ Tín nhìn anh một lát, ánh mắt lấp lánh nhưng không nói gì, mà Vu Hạo Dương vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt đơn thuần hết sức chân thành, như ánh mặt trời rạng rỡ vô hại nhìn bọn họ.
Hách Tịnh lên tiếng phá vỡ không khí có chút kì lạ này: "Chúng ta gặp Tĩnh Hàm ở đâu?"
Vu Hạo Dương nói ra địa điểm gặp mặt, là một quán cà phê cách chỗ này không xa. Đan Nhĩ Tín nói: "Anh đưa bọn em đi." Chỗ kia muốn đi bộ cũng mất nửa giờ, đi xe lại chỉ có 5 phút, hai người đều không có lý do từ chối, đang muốn đồng ý, điện thoại Đan Nhĩ Tín đột nhiên vang lên.
"Quý Nguyệt, chị lại có chuyện gì?" Vẻ mặt của anh có thể nói là mất kiên nhân.
Bởi vì chỗ phố xá sầm uất, mọi thứ xung quanh ầm ĩ, Hách Tịnh và Vu Hạo Dương chỉ có thể nghe được bên kia điện thoại là giọng con gái kích động gào thét, lại không thể nghe rõ là đang nói cái gì,Đan Nhĩ Tín từ lúc nhận điện thoại sau đó chưa hề nói gì, chỉ yên lặng nghe, sau đó chỉ nói một câu: "Em tới đó ngay đây." Sau đó cúp điện thoại.
Hách Tịnh đợi anh đi về phía mình mới vội mở miệng: "Tụi em tự đi qua đó cũng được, anh nhanh tới xem việc của chị Quý Nguyệt đi."
Biểu tình của Đan Nhĩ Tín có chút nghiêm trọng, nghe Hách Tịnh nói xong cũng không kiên trì, gật đầu với hai người rồi lái xe rời đi.
"Chị Tịnh Tịnh, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi bộ qua đó đi." Vu Hạo Dương nhìn theo hướng Đan Nhĩ Tín lái xe rời đi, quay đầu nhìn Hách Tịnh đề nghị.
Hách Tịnh gật đầu đồng ý, vừa đi vừa cùng anh tìm hiểu tình hình gần đây của Vu Tĩnh Hàm.
Thành Tích học tập của Vu Tĩnh Hàm không tốt nhưng lại rất có hứng thú với việc thiết kế thời trang,cũng lộ ra một chút tài năng, cô ấy từ khi vào trung học đã bắt đầu trà trộn vào các buổi trình diễn thời trang lớn nhỏ, sử dụng tất cả các biện pháp để tham gia các hoạt động tương tự.
Về sau trong một hoạt động có quen một người trong giới nghệ sĩ, bởi vì bản thân bận rộn, Vu Hạo Dương chỉ biết được người đó là người Hoa, tuổi không còn trẻ. Bởi vì Vu Tĩnh Hàm trước đây cũng đã từng kết giao với bạn trai như thế, Vu Hạo Dương cho rằng "Tình cảm lưu luyến" này sẽ giống như trước đây không bệnh mà khỏi, nên không quá để ý.
Mãi tới khi Vu Tĩnh Hàm tìm anh, vẻ mặt xanh xao nói: "Anh, em có thai rồi."
Vu Hạo Dương u mê, sau đó nổi giận, phản ứng đầu tiên của anh là muốn giết chết gã đàn ông kia.
Câu thứ hai của Vu Tĩnh Hàm đã chặn lại ý định của anh, cô ấy nói: "Anh, em yêu anh ấy, em muốn gả cho anh ấy"
Được rồi, ở đây không phải trong nước, nếu người giám hộ đồng ý, con gái 19 tuổi cũng có thể kết hôn, nếu thật sự không có cách nào, anh cũng không phải rất để ý tới việc làm cậu trước thời gian.
"Nhưng mà không gặp lại anh ta nữa,em chỉ biết anh ta đến từ Trung Quốc Đại Lục, cái khác hoàn toàn không biết gì cả,làm sao bây giờ, anh, em nên làm cái gì bây giờ?"
Câu thứ ba của Vu Tĩnh Hàm vừa nói ra, Vu Hạo Dương không chỉ muốn giết chết người đàn ông kia, mà còn có ý bóp chết Vu Tĩnh Hàm nữa.
Một đất nước tư bản chủ nghĩa theo đạo Cơ Đốc, phá thai là phạm pháp. Qua thời gian đầu tức giận, sau khi tìm kiếm người đàn ông kia khắp nơi mà không thấy, Vu Hạo Dương đã tính toán tới việc tương lai có để em gái sinh đứa trẻ này ra hay không, nhận làm con riêng của chính mình, dù sao thứ thanh danh này, đối với phụ nữ quan trọng hơn.
Tuy nhiên cách sống của nhóm quỷ tư bản này phóng khoáng, mà sự bảo thủ của người Hoa ở đâu, còn nặng hơn trong nước.
Nhưng mà ngay khi anh đang cố gắng chuẩn bị tất cả, Vu Tĩnh Hàm lại lặng yên không động tĩnh gì mà bán hết của cải, đồ đạc quý giá lấy tiền rồi sau đó biến mất. Anh chỉ có thể thông qua hệ thống thanh toán của ngân hàng tra ra được cô mua vé bay tới thành phố B.
"Vậy tại sao em có thể tìm được em ấy trong thời gian ngắn về nước như thế?" Hách Tịnh không nhịn được hỏi, thành phố B rất rộng, thời gian mới chỉ có 3 ngày, Vu Hạo Dương đã tìm được tung tích của Vu Tĩnh Hàm.
Vu Hạo Dương dừng một chút nói: "Lúc học đại học em có quen một lưu học sinh khoa y,mấy năm gần đây vẫn liên lạc, sau khi về nước cô ấy làm việc ở bộ Vệ Sinh thành phố B, em nhờ cô ấy xem xét tất cả các ghi chép của phòng khám, bệnh viện phụ sản trong thành phố, cuối cùng buổi chiều ngày hôm qua mới tìm được."
Hách Tịnh gật đầu tán thưởng, Vu Hạo Dương đã sớm trưởng thành, mặc kệ là sự quyết đoán hay năng lực hành động, đều đã tiến bộ rất nhanh.
"Thật ra, sau khi về nước em vẫn chưa kịp gặp em ấy, em ấy hôm nay cũng không biết chị sẽ đến, bởi vì ngày hôm qua lúc gọi điện em cảm giác cuộc sống của cô ấy không phải tốt cho lắm." Vu Hạo Dương nhìn Hách Tịnh giải thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...