Anh Em

Trở lại kí túc xá sở cảnh sát, Hách Tịnh phát hiện bạn cùng phòng của mình không có ở đây, ngay cả đồ đạc cũng không thấy, liền gọi điện cho Triệu Lôi, giọng Triệu Lôi cực kì vui mừng nói: "Cậu rốt cuộc đã trở lại nhân gian? Huấn luyện kết thúc rồi?"

"Đâu có, là kết thúc cuộc thi nên có mấy ngày nghỉ, vẫn phải trở lại." Hách Tịnh thuận miệng nói ra một lý do, có điều khi Triệu Lôi chán nản "Nga" một tiếng, cô có chút đau lòng mà giải thích: "Có điều cũng rất nhanh mà, chỉ một năm."

Triệu Lôi lại vui vẻ lên: "Cũng đã qua hơn nửa năm rồi, không còn mấy ngày nữa.Hiện giờ tớ đang đi công tác ở Quảng Châu, hai ngày nữa trở về, đúng rồi, bạn cùng phòng của cậu kết hôn rồi đúng không, nếu không thì lúc quay lại tớ tới ở với cậu nhé?"

"Hoan nghênh cậu tới!" Rốt cuộc Hách Tịnh cũng bật cười. Lúc sở cảnh sát phân phòng kí túc cho người mới là phân phối ngẫu nhiên theo ngành, bạn cùng phòng của cô thì ra cũng là một phiên dịch, một cô gái học tiếng Nhật, yêu nhau từ lúc học đại học, vốn là dự định nói tốt nghiệp liền kết hôn, xem ra hôn lễ cô không thể tới rồi, chờ tới lần sau gặp lại thì bổ sung lì xì thôi.

Hách Tịnh chậm rãi quét dọn vệ sinh, lại từ từ ra siêu thị mua sản phẩm cần thiết, trở về kí túc xá liền nấu cho mình một bát mì thơm ngào ngạt, vừa ăn vừa mở máy tính lên cắm điện, trong lúc đó vẫn liếc điện thoại di động của mình, vẫn chưa có gọi điện tới.Vu Hạo Dương thường ỷ lại vô lý cũng không mượn cơ hội này phát huy, hơn nữa còn vào sinh nhật mấy tháng sau của Hách Tịnh, dùng tiền tiêu vật mua tặng cô một món quà. Mà cứ như thế, sau này sinh nhật của hai anh em. đều có người nhắc Hách Tịnh đi nấu món mì đó.

Bây giờ là cuối mùa xuân, cách sinh nhật ba người khá xa, hơn nữa chỉ có một mình mình ăn mì, tự nhiên có chút thê lương,thần xui quỷ khiến, Hách Tịnh lại đăng nhập vào email mà Vu Hạo Dương vẫn gửi thư đó.

Khi đăng nhập được vào email, Hách Tịnh như ngừng thở, chớp mắt một cái, có thư mới! Hơn nữa không chỉ là một bức.

Không chút do dự mở ra, phát hiện bức thư sớm nhất là khi cô vẫn còn ở hạm đội N, không lâu sau khi cô lần đầu tiên mở hộp thư này ra, nội dung là: "Hai tháng nữa em sẽ đạt được học vị, em sẽ sớm trở về!"

Còn có một bức là: "Chị Tịnh Tịnh, em gái làm thị thực trở về nước, trước đó em ấy không nói cho chúng em biết, nhưng em tra ra được em ấy đặt vé máy bay tới thành phố B, không biết có phải hay không em ấy tới tìm chị, nếu như có tin tức của em ấy hãy cho em biết sớm được không? Em rất lo lắng cho em ấy!"

"Nó cũng trở về rồi, không biết là lo lắng cho em gái hay là có nguyên nhân khác, chú nghĩ là cái sau, nhưng chú cảm thấy rất bất an, bọn nó không kịp lấy chứng nhận, biện luận vừa kết thúc liền trở về nước, cho chú số điện thoại của cháu được không?"

Phong thư cuối cùng thời gian là ba ngày trước, nội dung là: "Gần đây không xem email sao? Em bay chuyến bay ngày mai, nhưng sau khi đến không biết đi đâu tìm chị. Em ở lại khách sạn W, sẽ để lại tin nhắn ở quầy, nếu như thấy email, nhanh liên lạc với em được không?"

Ngơ ngác nhìn phong thư này, Hách Tịnh còn chưa kịp ăn mì, mặc cho chiếc đũa rơi xuống đất.


Mấy bức thư này viết không nhiều lắm, nhưng lại mang tới một lượng tin tức quá lớn.

Đầu tiên là Vu Hạo Dương biết cô có xem email.

Tiếp theo, ba cha con nhà họ Vu đều ở trong nước.

Cuối cùng cũng là quan trọng nhất, có thể Vu Tĩnh Hàm đã gặp phiến toái!

Vấn đề thứ nhất Hách Tịnh suy nghĩ một chút liền có đáp án, cô xác nhận mình không có thói quen mộng du, sẽ không trong lúc vô ý thức mà nửa đêm còn dậy hồi âm cho Vu Hạo Dương, như vậy chỉ nghi ngờ một người, Lưu Miêu Miêu.

Hách Tịnh không phải là cao thủ máy tính, nhưng Lưu Miêu Miêu thì phải, dù Hách Tịnh đã xóa tất cả các dấu vết, nhưng Lưu Miêu Miêu vẫn có thể phục hồi như cũ, nhận thức này Hách Tịnh đương nhiên biết, ngày đó mượn máy tính là quá xúc động, hai là cảm thấy Lưu Miêu Miêu sẽ không nhiều chuyện, nhưng hiện tại thì thấy, cô đã sai rồi.

Vấn đề thứ hai đã là việc đã rồi, cô không cách nào thay đổi được, cô chỉ lo lắng về tin tức thứ ba. Bảy năm qua Vu Tĩnh Hàm rất ngoan ngoãn tại sao đột nhiên trở về nước? Hơn nữa không phải cô trở về nhà ông ở thành phố C, mà là tới thành phố B, nếu như Hách Tịnh nhớ không nhầm, lúc ở trong nước, Vu Tĩnh Hàm chưa từng tới thành phố B!

Từ thời gian tính ra, Vu Tĩnh Hàm đã trở về nước hơn một tháng, Vu Hạo Dương biết địa chỉ mail của cô không lí nào Vu Tĩnh Hàm lại không biết, nhưng cô ấy lại không hề liên hệ với mình.

Càng nghĩ, Hách Tịnh càng thấy bất an, cô dường như lập tức quyết định, đi tới khách sạn W.

Khách sạn W là một trong những khách sạn quốc tế đông đúc, thiết bị đầy đủ, giao thông thuận tiện của thành phố, bởi vì không phải giờ cao điểm, Hách Tịnh bắt xe, rất nhanh liền tới nơi. Chạy thẳng tới quầy lễ tân, trước nụ cười tiêu chuẩn và ánh nhìn soi mói của lễ tân, cô hỏi tin tức của Vu Hạo Dương.

Vu Hạo Dương đã di dân từ lâu, Hách Tịnh không biết tên tiếng Anh của anh là gì, cứ nghĩ sẽ phiền phức khá lâu, không ngờ ở trước quấy lễ tân, mới vừa nghe cô nói tên, liền hỏi ngược lại: " phu nhân, bà họ Hách đúng không?"

Sau khi ngẩn ra, Hách Tịnh gật đầu một cái, lễ tân liền gọi điện thoại, sau khi nối máy liền nói ngắn gọn mấy câu rồi cười nói với Hách Tịnh: "Ban ngày ông Vu đều không ở phòng, có điều ông ấy đã báo, nếu có một phu nhân trẻ tuổi họ Hách tìm ông ấy, dặn tôi lập tức gọi điện cho ông ấy,vừa rồi trong điện thoại, ông ấy đang ở không xa nơi đây, hai mươi phút nữa sẽ trở lại."


Một lần tiền trảm hậu tấu, cơ bản là không cho Hách Tịnh đường sống, có điều cô cũng hạ quyết tâm gặp lại anh em nhà họ Vu, vì thế liền nói với lễ tân cô sẽ xuống quán cà phê dưới đại sảnh tìm chỗ ngồi.

Thưởng thức được một nửa cốc nước, điện thoại liền kêu vang, là Đan Nhĩ Tín.

"Em đang ở đâu, anh vừa gõ cửa kí túc xá, gõ rất lâu mà không ai trả lời." Giọng nói của Đan Nhĩ Tín rất vội vã,có thể thấy là tâm tình không tốt lắm.

Đã bảy năm không gặp Vu Hạo Dương, Hách Tịnh không nghĩ lần gặp đầu tiên có mặt Đan Nhĩ Tín là một ý kiến hay, vì thế cô do dự một chút rồi nói: "Em ra ngoài gặp bạn, anh về trước đi, ngày mai em sẽ liên lạc với anh."

"Bạn nào? Nam hay nữ? Bây giờ anh sẽ đi tìm em."

Trong điện thoại Hách Tịnh đã nghe được tiếng bước chân gấp gáp của Đan Nhĩ Tín và âm thanh thang máy, không để ý anh có thể bị tổn thương hay không, Hách Tịnh dùng giọng rất nghiêm chỉnh nói với anh: "Đan Nhĩ Tín, cho dù chúng ta là người yêu, cũng phải có không gian riêng của mình, hôm nay em thật sự có việc,chuyện của chúng ta ngày mai hãy nói được không?"

"Cái gì mà bạn trai bạn gái?!" Bên kia Đan Nhĩ Tín không nén được mà hét lên: "Hách Tịnh, em muốn làm gì? Anh nói cho em biết, em không phải là bạn gái của anh, em là vợ anh! Cả đời này cũn đừng nghĩ rời khỏi anh!"

Hách Tịnh không nghĩ tới Đan Nhĩ Tín sẽ kích động như thế, nghĩ tới anh đang ở trong kí túc xá của mình, tòa nhà cách âm không tốt, hơn nữa trong tầng đó toàn là người quen, cô không nhịn được cảm thấy đau đầu. Đưa tay xoa huyệt thái dương, Hách Tịnh cố gắng nói giọng nhẹ nhàng: "Được rồi, anh nói nhỏ chút có được không?"

"Em đang ở đâu?"

"Em thật sự có việc."

"Anh hỏi em đang ở đâu?"


"Ngày mai em sẽ liên lạc với anh." Hách Tịnh bỗng can đảm cúp điện thoại trước,Đan Nhĩ Tín lập tức gọi lại, cô phản xạ có điều kiện tắt máy, tim đập thình thịch.

Thành phố B lớn như vậy, anh tuyệt đối không nghĩ tới cô sẽ tới khách sạn W, đợi tới khi cô và Vu Hạo Dương gặp mặt xong trở về kí túc xá, có thể anh đã đi từ sớm rồi, như vậy, tức giận cái gì cũng để ngày mai an ủi đi, cô không phải là nữ siêu nhân, không có cách nào một lần giải quyết các vấn đề ùn ùn tới,lại nói, việc luôn có nặng nhẹ, giờ phút này cô thật sự không muốn lo nghĩ tới vấn đề nhà họ Lương, Quý nữa.

Rốt cuộc, không hề có cuộc điện thoại nào nữa, Hách Tịnh nhẹ thở ra một hơi, ngẩng đầu lên, lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.

Một chàng trai mặc áo gió màu đen, anh tuấn khiên cho ánh sáng vàng ở đại sảnh cũng phải khép mình, giờ phút này đường hoàng đứng trước mặt cô, ánh mắt nhìn chằm chằm cô,khóe miệng mỉm cười, ánh mắt như con sói đêm, mơ hồ có ánh sáng lóe lên.

Hách Tịnh đứng lên theo bản năng, hơi nhếch miệng kinh ngạc nhìn anh, hai người không ai mở miệng trước, lại thấy chỉ có hai mắt thật không đủ, vội vàng, tham lam mà thu nhận tin tức từ đối phương, mà còn nhanh chóng so sánh với hình ảnh trong trí nhớ.

"Tịnh Tịnh, cuối cùng chị cũng chịu gặp em." Vu Hạo Dương nói xong một câu, đôi môi xinh đẹp dường như run rẩy, anh vội vàng mím lại, cũng nắm thật chặt hai tay đang bỏ trong túi áo, sợ mình không cẩn thận làm ra hành động không thích hợp gì đó.

Tâm tình Hách Tịnh cũng rất kích động, bỏ qua cách Vu Hạo Dương gọi cô, ánh mắt nhẹ cong thành hình bán nguyệt, nhe rẳng mỉm cười: "Tên nhóc, chị có nói là không gặp em sao?" Nhiều nhất cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi,nhưng lần gặp mặt này, cô thật sự hối hận về chuyện lúc trước, bây giờ là xã hội tinh anh,có một em trai như thế, làm chị cũng thật hãnh diện!

Cho dù là hiện tại,Hách Tịnh cũng mơ hồ cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người xung quanh, nhất là những cô gái đi ngang qua, dường như đều nghiêng đầu nhìn, có chút cố ý, mà Vu Hạo Dương dường như đã sớm tập thành thói quen, anh chỉ nhìn chằm chằm Hách Tịnh, nụ cười càng sâu hơn, Hách Tịnh mới nhìn thấy gương mặt căng thẳng của anh, có lẽ đó giống như căng thẳng quá mà cười, dĩ nhiên, Vu Hạo Dương cũng không khóc.

Hách Tịnh bước tới gần vỗ vào vai anh: "Đi, chị mời em ăn đồ ăn Trung Quốc, nói đi, em muốn ăn gì!"

"Mì hải sản.: Vu Hạo Dương đứng lại, dáng vẻ nghiêm túc mà trả lời.

"A?: Hách Tịnh không nhịn được mà ngẩn ngơ, nhớ tới chén mì lạnh trong kí túc xá, nghĩ thầm cũng thật trùng hợp đi, miệng lại nói: "Xung quanh đây chị không quen thuộc lắm, thật không biết chỗ nào có mì hải sản ngon."

Vu Hạo Dương lại nhìn cô một cái, chợt cười: "Nói đùa, thời gian dài không gặp như thế, một bát mì cũng không muốn mời em, em nghe nói mấy năm gần đây ở thành phố B có món canh cá nổi tiếng, món đó làm thế nào? Là nấu với nước trắng sao?"

"Hắc, em đúng là Dương nhà quê, đi thôi, chị mời em ăn cánh cá Tứ Xuyên chính gốc." Hách Tịnh nói to một tiếng,chị họ hào phóng lại xuất hiện.


Canh cá nhập khẩu cay thơm dậy mùi, mặc dù Vu Hạo Dương không hiểu sao canh cá lại không thấy nước chỉ thấy dầu, nhưng anh vẫn ăn tới lệ đầu mặt.

"Cay quá!" Nhận tờ giấy lau Hách Tịnh đưa, Vu Hạo Dương lau mặt,nhìn gương mặt phiếm hồng giống mình của Hách Tịnh, có chút ngượng ngùng mà cảm thán.

"Là cực kì cay."Hách Tịnh gật đầu đồng ý, cũng không có để ý hình tượng lau nước mũi, nhìn ánh mắt kì quái của người xung quanh,đồ ăn của quán này cay như thế sao? Có điều như đã từng nói, trai đẹp gái xinh ở cũng một chỗ thật sự rất bổ mắt a, dường như ngay cả việc lau nước mũi cũng rất thanh lệ, không mất thiện cảm.

"Tìm được Tĩnh Hàm chưa?" Cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự kích động khi gặp lại, Hách Tịnh hỏi vấn đề mà cô quan tâm nhất.

Vu Hạo Dương để đũa xuống, trầm mặc trong chốc lát, rồi mới nói: "Tìm thấy rồi."

Hách Tịnh lẳng lặng không nói, nhìn vẻ mặt không chút vui vẻ nào của Vu Hạo Dương, chờ anh nói tiếp.

"Em ấy sống cùng một người đàn ông, người kia lớn hơn cô ấy mười lăm tuổi." Vẻ mặt của Vu Hạo Dương nói cho người khác biết, với chuyện này anh tuyệt đối không vui, không muốn nói nhiều.

Hách Tịnh cũng không thể nói gì hơn, dù sao cô cũng không phải là chị ruột của Vu Tĩnh Hàm, không tiện nói nhiều. Cô nhớ câu nói của Vu Tĩnh Hàm nói lúc học lớp 6 tiểu học: Cô ấy không thích con trai nhỏ tuổi, thích người đàn ông thành thục như Bạch Thụy Đức.

Năm nay Vu Tĩnh Hàm mười chín, lớn hơn cô mười lăm tuổi, tức là ba mươi tư, quả nhiên là đủ thành thục!

"Gần đây chị có rảnh không? Em muốn đưa chị tới gặp em ấy một chút, nói không chừng chị có thể khuyên nhủ em ấy." Vu Hạo Dương ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ cầu xin, mà Hách Tịnh nhận thấy, cô không có cách nào từ chối thỉnh cầu của anh.

Sau đó hai người vừa ăn, vừa nói chuyện cuộc sống hiện giờ của nhau. Hách Tịnh kể rất đơn giản,mấy lời qua loa tóm tắt cuộc sống mấy năm gần đây của mình, cho dù là trong trường cảnh sát hay ở quân đội, đều là cuộc sống quy luật nhiều năm như một, so sánh thì thấy, cuộc sống của Vu Hạo Dương phong phú hơn nhiều, cũng rất nhiều cực khổ.

Anh nhỏ hơn Hách Tịnh mấy tháng, lại đã lấy được bằng thạc sĩ, tự mình nghiên cứu bài luận, dĩ nhiên Hách Tịnh biết anh thông minh, cũng tuyệt đối không phải là thiên tài gì, sự cố gắng những năm này có thể thấy rõ được. Mà sau khi anh học xong thạc sĩ, tự mình cố gắng hoàn thiện để tham gia và việc kinh doanh của gia đình.

Đối đây, Vu Hạo Dương cau mày im lặng một lát, chợt ngẩng đầu nhìn Hách Tịnh một cái: "Chị sẽ không tức giận chứ?"

Hách Tịnh sửng sốt một lúc, chợt bật cười: "Thừa kế nghiệp cha, đó chính là điều đương nhiên, tại sao chị phải tức giận?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận