Vì không ưa Hách Tịnh, làm phiền cô một chút, nên tâm trạng của hai anh em cũng tốt hơn. Trừ chuyện cha mẹ ly hôn, hai đứa trẻ này từ lúc sinh ra chuyện gì cũng thuận lợi, chưa bao giờ gặp chuyện bất lợi. Chưa đủ lớn để giấu mọi chuyện trong lòng, Hách Tịnh khéo léo khiến hai anh em nói rõ ràng.
Mặc dù Vu Tự Cường kiêu ngạo và liều lĩnh, nhưng đối với Lý Băng là thật lòng, nói không muốn kết hôn với người khác là thật. Sau khi ly hôn, ông ta có rất nhiều tình nhân. Nhưng trừ Lý Băng thì không có ý định kết hôn với bất cứ người nào. Có thể vì ông ta đã có một đứa con trai và một đứa con gái. Mặt khác, ông ta không muốn có sự ràng buộc nào.
Dù Vu Tự Cường tốt thế nào, thì những cô tình nhân kia cũng không một lòng với ông ta. Tất nhiên, vị trí bà chủ nhà họ Vu rất nhiều kẻ muốn. Dĩ nhiên sẽ tạo ra sự cạnh tranh, mà khi cạnh tranh quá dữ dội sẽ sinh ra thủ đoạn.
Là tự mình đứng giữa trận chiến oanh oanh liệt liệt của các tình nhân, đến cuối cùng có hai người, căn cứ đặc điểm bản thân, chúng ta tạm thời xưng họ là Tiểu Nhu và Tiểu Thiến. Sở dĩ nói này hai người lên cấp, là bởi vì họ không chỉ được Vu Tự Cường sủng ái, càng thêm đến nhà lớn nhà họ Vu, Vu lão phu nhân cũng công nhận thân phận của các cô.
Vu lão phu nhân của nhà họ Vu kể từ khi con trai ly hôn, trừ khi cùng lão đầu tử cãi nhau, thỉnh thoảng đi dạo một chút tiệm trang sức, cũng không có chuyện khác làm. Trước kia có con dâu, bà còn có thể khoe dáng vẻ mẹ chồng, thuận tiện ở giữa con dâu quạt gió thổi lửa nhìn cá đùa giỡn (quạt gió thổi lửa nhìn cá đùa giỡn: xúi bẩy gây chuyện rồi xem chuyện hay). Hiện tại đừng nói không thấy bóng dáng con trai, nên vô cùng yêu thương cháu trai, không lộ diện cũng không sao, bà ân cần hỏi han quan tâm mười câu, cậu có thể trả lời một câu cũng tốt rồi. Cháu gái mặc dù hoạt bát hơn, nhưng tương lai là người của người ta. Huống chi cháu gái kiên trì đi theo mẹ cũng là không biết xấu hổ, hận quạ cùng nhà, Vu lão phu nhân đối với cô cũng thân thiện.
Cuộc sống tịch mịch, có tiền có thời gian, Vu lão phu nhân có một thân thể và tinh thần tốt mà nói, thật sự là quá khó chịu rồi. Bà không thể không nghĩ tới tìm người giải sầu. Sau khi nhà bà phát đạt thì chị em trước đây ở quê phần lớn cũng không lui tới nữa. Tới đều là tống tiền , bà lại không ngốc, làm sao để cho người ta chiếm tiện nghi. Mà các hàng xóm láng giềng mới, cũng đều mắt chó nhìn người thấp, bà không nhịn được mắng mấy trận phố. Về sau, xa xa liền trốn tránh bà, hại bà muốn đi dạo phố chỉ có thể kéo ông già nhà mình đi cùng. Bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ông Vu có thể là dối tượng tốt nhất?
Bà Vu quá hối hận, bà vì sao chỉ sinh con trai mà không sinh con gái? Mặc dù con gái là tiền bồi thường, nhưng bây giờ bà không phải cũng đền nổi rồi sao? Tối thiểu dùng để giải buồn không tồi.
Tịch mịch tới lúc này, bà Vu quá thông suốt. Trước kia không khỏi tán gẫu là bởi vì có con dâu, hiện tại nhàm chán là bởi vì con trai ly hôn, như vậy tìm thêm một con dâu không được sao?
Căn cứ theo nguyên tắc, bà Vu quyết định bắt đầu từ những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh con trai, chọn lọc từng người.
Có lần trước dạy dỗ, lúc này bà Vu chọn con dâu hết sức cường ngạnh quả quyết. Trình độ học vấn quá cao là không thể, tối thiểu không thể cao hơn trường đại học con trai tốt nghiệp; tính tình mạnh hơn là không được, tránh không để bà già nông dân này trong mắt; thích khoe khoang cũng không được ( Lý Băng giỏi giang, ở trong mắt nàng đều ở trước mặt con trai khoe mẽ, nổi bật cái tốt nên mẹ của ông ta cái gì cũng sai. ).Nhà họ Vu hiện tại giàu có, mời được bảo mẫu làm người giúp việc; còn có điểm quan trọng nhất, chính là con trai không thể thích người phụ nữ này, nếu không chẳng phải là muốn cùng mình giành con trai? Nếu không cùng dạng với hồ ly tinh!
Điều kiện của bà Vu còn có rất nhiều, nhưng không chịu nổi người ta sinh ra ưu tú hơn con trai. Mấy tháng Hải Tuyển cùng PK (PK là viết tắt của cụm từ Personal Killing, ám chỉ cách hành động game thủ ra tay sát hại đối thủ) đi qua, Tiểu Nhu và Tiểu Thiến song song vào ở nhà lớn nhà họ Vu. Nguyên nhân chọn hai mà không phải một, trừ họ có vẻ ngoài tương đương nhau, còn có bà Vu có một ý định nhỏ —— con trai ưu tú như vậy, có thể lựa chọn nhiều người như vậy, bà Vu không muốn làm cho bất kỳ một người phụ nữ nào cảm giác mình là người chiến thắng được, bà cụ hết sức hưởng thụ người khác cạnh tranh nhau lấy lòng bà.
Khi Vu Hạo Dương tan học về nhà, phát hiện bình thường thương nhân thường vây bên cạnh bà nội Hồng Lâu Mộng, nay một thanh tú một xinh đẹp hai nữ nhân trẻ tuổi thì lập tức trợn tròn mắt. sững sờ giống nhau, còn có Vu Tự Cường, chỉ là hai người bọn họ đều là đi theo hắn không thời gian ngắn, nhất dạ phu thê bách nhật ân, nhìn họ phục vụ bà nội cao hứng, ông cũng không có lập trường nói gì, dù sao vợ mình nhất thời không đồng ý phục hôn.
Cha thì dễ nói chuyện, con trai lại bị màn này kích thích bất thường. Đầu tiên Vu Hạo Dương thông suốt, sau tránh ra ngoài mấy ngày, nhưng mấy ngày sau trở lại, phát hiện hai người phụ nữ kia đã xây dựng cơ sở tạm thời trong nhà rồi. Từ trước đến giờ vắng lạnh, phòng khách nhà họ Vu nhất thời oanh thanh yến ngữ (ý chỉ người có giọng nói hay như chim Oanh và chim Yến) rất náo nhiệt. Bà Vu được nịnh nọt nên rạng rỡ, mười phần đắc ý, mày ông Vu nhíu chặt, nhìn vóc người có thể thấy là ông cụ cao lớn gấp đôi vợ mình, cũng chỉ thở dài.
Vừa bắt đầu, Vu Tự Cường còn có chút lúng túng và lo lắng, sau lại thấy hai người phụ nữ này lại bình an vô sự phục vụ mẹ mình, không có náo loạn tranh chấp, đổ máu biên lai cũng giảm bớt (bởi vì thời gian đi dạo phố ít đi ). Từ từ cũng để mặc không can thiệp, nếu có người hỏi, chỉ nói là trong nhà có bà con xa đến thăm mẹ, hơn là mấy ngày bà cụ ở một mình. Ông là một người đàn ông bận rộn, nào có thời gian để ý tới những chuyện trong nhà, tùy bà cụ giày vò thôi.
Ngày lễ thứ nhất Vu Tĩnh Hàm đến thăm cũng biết chuyện này, đối mặt với sắc mặt tái xanh anh trai, cô cũng tức giận khác thường, hai người phụ nữ kia đều không phải là đồnghiêm chỉnh gì, so với ngón tay út của mẹ còn kém xa, mắt bà nội và cha đều bị mù sao?
Hai anh em đại náo một cuộc, nhưng Vu lão phu nhân giờ phút này bộ dạng đang hưởng thụ cổ trang lão Phong quân trên TV, quả thật muốn nghiện, cũng muốn cháu đứng bên. Hơn nữa, nghe nói Tiểu Nhu có thể mang thai.
Nhìn vẻ mặt dữ tợn hai anh em, Vu lão phu nhân hiểu ra, con trai còn trẻ, lần nữa cưới con dâu, thế nào rầu rỉ không có cháu trai ở đây? Huống chi, hồ ly tinh sinh con trai, không một lòng với mình, nhiều năm như vậy bà nhiều thương yêu nó, không như ý thì hô to gọi nhỏ, xem ra tương lai cũng không trông cậy được. Vì vậy, từ trước đến giờ thương yêu cháu trai, lần đầu tiên bà Vu nổi giận với cậu, còn suýt nữa động thủ.
Lần xung đột này, hậu quả lớn nhất chính là chuyện Tiểu Nhu mang thai, vốn là Tiểu Nhu len lén nói cho bà Vu, nói giữ bí mật với Vu Tự Cường, phải “Cho ông kinh hỉ”. Thời điểm gây gổ nổi giận lại bị bà Vu hét lên.
Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, Vu Hạo Dương choáng váng, Vu Tĩnh Hàm ngây người, Tiểu Nhu đỏ mặt, Tiểu Thiến mặt tái xanh, Vu Tự Cường biết được sắc mặt quỷ dị, Hồng Lục xanh trắng gì đều có.
Người phản ứng đầu tiên là Vu Hạo Dương, hai mắt cậu đỏ ngầu xông ra ngoài cửa lớn. Phát giác lúc này có người muốn đưa tay cản, cậu càng liều mạng vung một cái. Chính là chỗ này, lại hỏng chuyện, chỉ nghe Tiểu Nhu kêu to một tiếng ngã nhào trên mặt đất. Ngay sau đó xoa bụng lớn tiếng kêu đau, mà mặt dưới váy màu trắng, từ từ trào ra một vũng máu tươi, đá cẩm thạch màu sáng trên sàn nhà tương đối chói mắt kinh hãi.
Sau chuyện kia là một đoàn hỗn loạn, ba chân bốn cẳng đưa Tiểu Nhu đi bệnh viện. Mặt Vu Hạo Dương căng thẳng trắng bệch như tờ giấy, đưa em gái về nhà họ Hách rồi quay đầu bước đi, Vu Tĩnh Hàm trong khoảng thời gian này cũng không có tin tức của cậu, cậu không ở nhà, cộng thêm là nghỉ, cũng có cách nào đến trường học tìm cậu.
Không nghĩ tới hôm nay cậu ta lại xuất hiện ở của nhà họ Hách, còn là một bộ dạng nghèo túng nhếch nhác. Theo cách Vu Tĩnh Hàm nói, hắn gầy không ít, cho thấy phải là chịu không ít đau khổ .
Hách Tịnh nghe hai anh em trình bày xong, không nói gì. Sau đó nói xin lỗi rồi vào phòng ngủ của cha mẹ khóa cửa lại.
Hai anh em nhìn nhau, cũng không ai mở miệng, chỉ ngồi trên salon phòng khách ngơ ngác chờ đợi. Sau nửa tiếng, Vu Hạo Dương hết kiên nhẫn, muốn đứng lên thì cửa phòng ngủ mở ra.
Trên mặt Hách Tịnh không rõ buồn hay vui, từ từ ngồi xuống salon, dường như đang cân nhắc sau mới mở miệng: “Tôi vừa gọi cho chú Đường là luật sư. Căn cứ pháp luật, chuyện này cũng không nghiêm trọng. Khách quan mà nói, không xem là phạm pháp”.
Nghe vậy, Vu Tĩnh Hàm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi vui mừng. Nhìn về phía anh trai mình thấy anh vẫn chau mày, có chút không hiểu.
Dường như Hách Tịnh đã dự đoán được phản ứng của cậu, tiếp tục nói: "Cố ý khiến người ta hư thai (sanh non) có thể tính vào tội cố ý tổn thương, loại bị thương nhẹ.... Nhưng theo cậu nói, không thấy rõ là ai làm. Cũng không phải , có nhiều người làm chứng ở đấy, coi như đại đa số là người thân của cậu, nhưng còn có Tiểu Thiến ở đấy. Dưới tình huống bình thường, cô ta sẽ không cho lời khai bất lợi cho cậu. Cho nên, cậu sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu tôi nghĩ không sai, cậu phiền não không phải vì mình có tội phải ngồi tù, mà là cảm giác mình hại một cái mạng. Nhất là, mạng người kia có thể là em trai hoặc em gái mình."
Hách Tịnh nói vừa dứt, cảm giác tựa như Vu Hạo Dương bị người ta đâm một nhát, khuôn mặt trong nháy mắt có chút vặn vẹo, đôi mắt đỏ ngầu trừng cô, một lát sau rồi lại nhếch nhác nghiêng đầu đi.
Hách Tịnh ở trong lòng khẽ cười, xem ra cái này là bá đạo của bé trai, không hề giống cha cậu. Thật ra thì cậu có một trái tim thiện lương, đối lập với người thân. Chẳng hạn như mẹ và em gái cậu, ví dụ như tiểu sinh mệnh không được hoan nghênh kia.
Trầm mặc cho dù hai anh em đứng ngồi không yên lần nữa muốn bộc phát, đột nhiên Hách Tịnh hỏi Vu Hạo Dương: "Cậu cùng Tiểu Nhu hiểu rõ sao?"
Vu Hạo Dương tức điên, cậu hung hung dữ dữ mà nhìn Hách Tịnh, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Tôi không cùng cô ta nói chuyện nhiều!" Cô nói có quen hay không?
Hách Tịnh gật đầu: "Vậy được rồi, " Nghiêng đầu lại hỏi Vu Tĩnh Hàm: "Cô còn nhớ rõ chỗ đứng mấy người khi đó không?" Tiểu nha đầu trí nhớ rất tốt, mỗi nhóm máu của ngôi sao nổi tiếng cô yêu thích đều nhớ rất rõ.
Vu Tĩnh Hàm cảm thấy khó hiểu, nhìn mặt Hách Tịnh nghiêm túc, mà đây là chuyện liên quan đến anh trai mình, lập tức trầm tư suy nghĩ.
Khuôn mặt Hách Tịnh tươi cười: “Tôi nói rồi, trên thế giới làm gì có chuyện trùng hợp như thế”. Không uổng công cô đọc nhiều truyện trinh thám Agatha*. Thấy hai anh em vấn không hiểu, Hách Tịnh gợi ý: “Nghĩ xem, bỗng dưng Tiểu Nhu lại ở cửa, ở giữa Vu Hạo Dương và Tiểu Nhu là bà nội cậu, tại sao cô ta lại bị Vu Hạo Dương kéo?”.
“Chính là, cô nói đầu óc người phụ nữ này không phải bị bệnh sao? Muốn kéo cũng là Tiểu Thiến kéo”. Vu Tĩnh Hàm nổi nóng.
Vu Hạo Dương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Hách Tịnh, không thể tin nổi.
Ánh mắt Hách Tịnh khẳng định, dùng sức gật đầu một cái.
"Làm sao có thể." Vu Hạo Dương có chút lơ đễnh.
“Có thể cái gì, hai người đang nói cái gì mà bí hiểm thế?”. Vu Tĩnh Hàm nhìn hai người trước mình mặt "Mặt mày đưa tình" cảm thấy bất mãn, hét lớn.
Bỗng dưng Hách Tịnh im lặng, khóe miệng cong lên, đôi mắt lại không cười, chậm rãi nói: “Không phải người mẹ nào cũng yêu con mình”.
“Hai người nói gì thế, tôi nghe không hiểu?”. Vu Tĩnh Hàn tức giận khi lãng quên.
Hách Tịnh thở dài, giải thích: “Tiểu Nhu này không đơn giản, hai người còn trở về nhà họ Vu chứ? Nếu không ngại thì về xem tình hình bây giờ thế nào”.
Ngoài dự đoán của mọi người, sau khi Vu Hạo Dương trở lại nhà họ Vu. Chẳng những không bị trách mắng, ngược lại mọi người vui vẻ nhiệt tình, nhất là bà Vu.
Chỉ thấy bà một bước dài xông lên đem cháu trai kéo vào trong ngực, hành động chi nhanh chóng, khí thế mãnh mẽ, không giống một cụ già sáu mươi tuổi. Ôm cháu trai tâm can của mình... Gào khóc nửa ngày, miễn cưỡng bị Vu Hạo Dương đẩy ra, còn lưu luyến cầm tay cậu không thả.
Vu Hạo Dương nhìn bốn phía, mở miệng hỏi: “Mấy người kia đâu rồi?”.
Đầu tiên, bà Vu sững sờ một chút, sau đó hiểu ra. Ngay lập tức, khuôn mặt tức giận, liền mắng: "Đừng nhắc tới kia hai *****, đều chẳng ra gì! Một kẻ muốn hại cháu trai nhà họ Vu, một kẻ muốn đem loại con hoang đổ thừa cho nhà họ Vu chúng ta…..”.
"Đủ rồi, ở trước mặt trẻ con nói bậy bạ!" Ông Vu lớn tiếng, mặt đỏ tía tai đi về phía vợ mình, trong mắt tràn đầy trách cứ.
Bà Vu khóc lóc nước mắt giàn giụa, chưa kể lể xong đã bị cắt ngang. Từ trước đến giờ, bà luôn lấn át chồng mình, nhưng bây giờ lại không nổi giận, cũng không bẻ lại, mà ngoan ngoãn theo mọi người vào phòng.
Là người hiếu thảo, Vu Tự Cường cũng không có ý giúp mẹ mình, đi đến vỗ vai con trai, né tránh ánh mắt con trai, cười khổ an ủi: “Không sao, không sao, đều qua rồi. Về phòng nghỉ ngơi một chút, buổi tối mời mọi người ăn bữa tiệc lớn”.
“Không cần”. Vu Hạo Dương lạnh lùng nói: “Con trở về lấy ít đồ, ngày mai mang đi”.
"Mang đi? Mang đi đâu?" Vu Tự Cường cau mày hỏi. Sau khi con trai mất tích, ông cho người đi tìm, biết cậu ở nhà bạn học không có nguy hiểm, không lâu sẽ về, mới không bắt ép. Lần này muốn đi đâu?
“Tìm mẹ con”. Vu Hạo Dương ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cha mình, nói từng chữ từng chữ: “Sau khi ly hôn, không phải hai anh em con được tòa xử ở với mẹ sao?”.
Vu Tự Cường nói không ra lời, ông bị chính con mình nhìn đến hoảng sợ. Trong ánh mắt chứa nhiều loại cảm xúc, không phải là của đứa trẻ mười bốn tuổi.
*Agatha: Agatha Mary Clarissa Miller là nhà văn trinh thám người Anh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...