Anh Em Và Chúng Ta


Từ sau hôm đó, mỗi ngày cô đều phải đến văn phòng giúp hắn pha cà phê sáng.

Thỉnh thoảng cô còn vui vẻ dọn tài liệu trên bàn.

Lâm Thanh Dã thường đến lúc cô chuẩn bị đi nên cũng không nói được mấy câu.
Hôm nay là ngày tất cả học viên cùng đi hành quân.

Hắn dẫn đầu đoàn tiến về khu quân sự ở phía Đông.

Khoảng cách di chuyển cũng không quá xa nhưng cả đi cả về cũng không phải ngắn.

Cô đi cách hắn một khoảng.

Phía sau hắn có một số nữ sinh không ngừng trêu chọc hắn.

Có lẽ dáng vẻ của hắn quá thu hút, nhưng hắn thường không thích đùa.

Mỗi lần đều trưng ra bộ dáng đừng chọc vào tôi nên mấy người kia cũng không dám nói nhiều nữa.
Sau khoảng 30 phút di chuyển thì tất cả đã có mặt ở khu quân sự phía Đông.

Hắn thỏi còi ra hiệu tập trung.

Đội hình rất nhanh đã được ổn định.

Cô lại đứng đầu hàng vì chiều cao khiêm tốn của mình.


Lúc này hắn đang ở phía trước cô.

Dáng hắn rất cao, hơn cô cả một cái đầu.

Cô mãi nghĩ đến vóc dáng mà không chú ý đụng vào hắn, không biết hắn dừng lại từ lúc nào nhưng cô đã đụng vào hắn.
Hắn không nói gì nên cô vẫn xem như không có gì đi tiếp.

Chuyến hành quân kết thúc với màn khoe body của các anh quân nhân.

Không phải các anh cố tình khoe mà là vì đang trong giờ tập luyện nên ai nấy cũng đều cởi trần.

Vóc dáng quả thật rất đẹp.

Cô vui vẻ xuýt xoa cùng đám bạn cùng phòng.
Chặng đường trở về lại tương đối xa vì phải đi đường vòng.

Hắn vẫn di chuyển khá gần vị trí của cô.

Mặt trời bắt đầu lên cao nên không khí nóng hơn.

Cô mãi trò chuyện mà không chú ý giẫm phải vật gì đó.

Cảm giác cơn đau ùa tới khiến cả người cô đều nhễ nhại mồ hôi.


Máu từ bàn chân bắt đầu chảy ra.

Cô cắn môi cố gắng đứng vững.

Cô bạn đi cùng cô liền gọi hắn.
Cô không biết hắn ở gần hay đã thấy từ trước nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy người nhẹ hẫng đi.

Hắn vững vàng bế cô lên.

Khuôn mặt vẫn nghiêm nghị như mọi khi nhưng cử chỉ lại có phần vội vã.

Hắn cứ vậy bế cô trở về phòng y tế.

Thật ra vết thương không sâu nhưng không biết vì sao máu lại chảy nhiều như vậy.

Lúc cô y tế giúp cô băng bó, hắn luôn chăm chú quan sát.
Khi cô băng bó xong, hắn định bế cô trở về nhưng cô đã từ chối.
- Giáo quan, để em tự đi, vết thương cũng không sâu.
Hắn không nói gì để cô tự đứng lên nhưng rõ ràng cô không đứng vững được.

Chỉ chốc lát đã ngã về phía hắn.

Hắn nhanh chóng nhắc bổng cô lên đưa về phòng.
- Các em quan sát giúp bạn di chuyển.
Cả phòng cô đều đồng thanh.
- Vâng, giáo quan.
Hắn rời đi một lúc sau đó.

Vì hôm nay hành quân nên buổi chiều được nghỉ ngơi.

Cô cũng không di chuyển được.

Hôm nay đi sớm không đến văn phòng, không biết hắn có tự mình pha cà phê không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận