Anh Em (Thủ Túc)

Thành phố C được xem như là một thành phố cổ, những năm gần đây theo đường lối mở cửa nên cũng phát triển, tiếp cận rất nhiều yếu tố hiện đại. Hách Tịnh lớn lên ở đây, hôm nay trở về một lần nữa đi qua từng con phố từng hẻm nhỏ này, cảm thấy quen thuộc nhiều hơn xa lạ.

Vì vậy Hách Tịnh liền dẫn Đan Nhĩ Tín đi tìm kiếm những kỷ niệm đã trải qua: công viên kia khi còn bé mỗi sáng sớm cô đều đứng trên đất cầm bút luyện chữ, còn có cửa hàng bách hóa, gần nhà cô, cho nên tất cả đồ chơi quần áo mới thời kỳ tuổi thơ của cô cũng đều xuất phát từ nơi này, còn có con sông đen kia nữa, trước kia nước của nó thì trong vắt, có nhiều cá tôm và cả con trai, mỗi lần cô luôn cố gắng từ bên dưới tìm kiếm trân châu nhưng một lần cùng không kiếm được......

Đan Nhĩ Tín lặng lẽ cùng cô đi dạo khắp nơi, nghe cô giải thích cái này cái nọ, đợi đến khi đi mệt rồi, hai người liền vào một quán ăn ở góc đường, cửa tiệm này chuyên bán phở, trong quán còn có một cặp khác đang ngồi ăn thức ăn còn nóng hổi.

Quán ăn này có từ lâu đời rồi, nhiều năm không đến, hiện tại mùi vị của nó chỉ còn đọng lại trong trí nhớ, Hách Tịnh hồi tưởng tất cả loại mùi vị liên quan, dường như rơi lệ. Đan Nhĩ Tín chợt vỗ nhẹ xuống tay cô, đợi lúc cô ngẩng đầu lên, dùng mắt ý bảo: người đằng kia em có quen không?

Hách Tịnh cố gắng nhớ lại, phát hiện người phụ nữ trung niên ăn mặc vô cùng chỉnh tề sao nhìn có chút quen mặt, nhất thời nhớ không ra đã từng gặp ở đâu, trí nhớ của cô từ trước tới giờ đều không tệ, nhất định đã nhiều năm không gặp người này, nếu là năm đó, cũng có thể không tính là quá quen.

Không để ý mà nhìn cô chằm chằm, vậy hiển nhiên người kia là biết cô, vì vậy hành động của Hách Tịnh là cố nhớ lại, vẻ mặt mơ hồ, quả nhiên người phụ nữ kia xúc động tiến thẳng về phía cô.

"Con là Hách Tịnh đúng không? Không nhớ dì sao? Dì là đồng nghiệp của Lý Băng nè, năm ấy lúc thi thuyết trình, dì còn khuyên con hãy chuyển đến học trường trung học Thực Nghiệm đó!" Lời chào hỏi của bà ta thật nhanh nhẹn, còn có cảm giác tự hào.

Hách Tịnh lập tức đứng lên cung kính cười nói: "Thì ra là cô giáo Vương, nhiều năm không gặp, dường như cô trẻ ra, nhất thời vừa rồi không nhận ra cô."

"Ai u, cô bé miệng ngọt quá..." Cô giáo Vương cười đến híp mắt, hai người hỏi thăm lẫn nhau.

Tạm biệt cô giáo Vương, lần nữa đi trên đường, Hách Tịnh cảm thấy mệt mỏi, một chữ cũng không muốn nói.

Cô trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Đan Nhĩ Tín đành mở miệng: "Em có từng lo lắng qua anh sẽ vì chuyện của mẹ anh mà đi hận mẹ em hay không, thậm chí còn giận sang em?"


Hách Tịnh đang chìm trong cảm xúc của chính mình, nghe được anh nói  không nhịn được kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Thật sự mà nói, em từng có loại suy nghĩ này." Đan Nhĩ Tín cũng không tránh né, đón nhận ánh mắt của cô mà nói: "Có thể em đã nghe nói, tính khí mẹ anh rất tệ, không chỉ là đối với người ngoài, mà ngay cả đối với người trong nhà càng tệ hơn. Quan hệ càng gần gũi thương tổn càng nhiều, dĩ nhiên người bị tổn thương nhiều nhất chính là bà, sau cùng ngay cả tính mệnh của mình cũng từ bỏ."

Thấy môi Hách Tịnh mím chặt, Đan Nhĩ Tín tiếp tục nói: "Em đừng hiểu lầm, anh không phải vì bà ấy mà giải thích, bà đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, thậm chí còn không có cách nào bù đắp lại. Do năm đó anh chưa biết gì, cho nên vẫn cảm thấy bà rất đáng thương, nhưng vào lúc thấy bà lên cơn nổi giận, anh lại cảm thấy ghét bà."

"Lần đầu gặp mẹ em, nhìn bà rất trẻ, lại xinh đẹp, mặc dù thoạt nhìn cũng hơi lạnh lùng, nhưng so ra bà còn ôn hòa hơn nhiều. Anh liền cảm thấy ba anh là người đứng núi này trông núi nọ, nên đối với họ vẫn mang chút căm ghét. Nhưng sau này khi nhìn thấy em, không biết tại sao, tâm tình của anh giảm đi rất nhiều, biết chuyện của em, anh càng cảm thấy em với anh rất giống nhau, chính là bị vứt bỏ đáng thương như nhau."

Lúc này Hách Tịnh bỗng nhiên tiếp lời: "Sau đó thì sao, anh đã cảm thấy cuối cùng em so với anh còn đáng thương hơn, nên sau đó liền nảy sinh tình cảm, mà không thể kiềm chế lòng mình?"

Nhìn ánh mắt của Hách Tịnh hơi đùa cợt, Đan Nhĩ Tín không khỏi đỏ mặt, thẹn quá hóa giận đem đầu cô vò rối, sau đó ấn vào trong ngực mình: "Tùy em nói thế nào cũng được! Năng lực tỏ tình của anh không lãng mạn, nhưng tóm lại bây giờ em là vợ của anh, đời này cũng đừng nghĩ sẽ chạy trốn!"

Hách Tịnh bị lời nói úp úp mở mở của anh không thốt nên lời, vừa muốn giãy giụa thoát ra nhưng chỉ nghe anh nhẹ giọng nói tiếp: "Thời điểm nhìn thấy em, trông em gọn gàng, xinh đẹp còn rất bình thản, tự nhiên anh cảm thấy tất cả mặt trái của cảm xúc đều đen tối, cũng rất vô nghĩa. Anh có một cảm giác mãnh liệt nếu sống cùng với em nhất định sẽ rất vui vẻ, em sẽ giải quyết hết tất cả những rắc rối, cho mỗi người một giải thích hợp lý." Vừa nói chợt bật cười ha ha "Thật không nghĩ tới anh lại nói ra điều này, bất quá lời này em nghe xong sẽ không ghi lại nha, ngàn vạn đừng nhớ, qua hôm nay anh cũng không thừa nhận đâu. Thật ra điều anh muốn nói chính là: mọi chuyện đã qua thì hãy bỏ qua, bất kể ai đúng ai sai, với chúng ta đều không liên quan. Mà đời người đã trải qua bất kể đối với em quan trọng cỡ nào, bất kể có bao nhiêu tiếc nuối, đều không có cách nào cứu vãn lại, đã là như vậy, thì hãy nhìn về phía trước đi, về sau hãy sống cho thật tốt. Em nói xem, sau khi cưới chúng ta lập tức sinh con hay là đợi thêm một hai năm nữa, để trải qua thế giới riêng của hai người......"

Đêm nay đối với Hách Tịnh, không có ai nhắc tới Hách Kính cha của cô, nhưng những hồi ức này đều nhắc về ông, Đan Nhĩ Tín cảm nhận được loại thương nhớ này được đè nén đã lâu, anh yêu thương cô, nên cảm thấy đau lòng cho cô, cô là vợ anh, nên không được nhớ về một người đàn ông khác, mặc dù là ba cô cũng không được —— huống chi còn không phải là cha ruột.

Dĩ nhiên, điểm bỉ ổi nhỏ mọn này của Đan Nhĩ Tín sẽ không nói ra, nhưng anh cố gắng, từ từ, từng chút từng chút một, đem vị trí trong lòng cô chiếm hết.

Trở lại nhà họ Hách, thấy xe hơi màu đen ở trước cửa cũng biết ông ngoại Quý còn chưa đi, như vậy cũng còn lạc quan, hai người không phải vừa thấy mặt đã ầm ĩ sao?


Đi vào thư phòng, Hách Tịnh phát hiện thật ra thì mình cũng có thể lạc quan hơn một chút, bởi vì hai ông cụ tuổi đã hơn 80 đang chơi cờ với nhau. Nhìn vẻ mặt, khóe miệng ông nội Hách mang nụ cười hờ hững còn ông cụ Quý thì cau mày suy nghĩ trông rất vất vả, như vậy, không cần nhìn bàn cờ cũng biết kết quả như thế nào rồi.

Hai người đi vào thư phòng, trước tiên Đan Nhĩ Tín cung kính hướng hai ông chào hỏi, sau đó cùng Hách Tịnh đứng nhìn hai người chơi cờ, chỉ chốc lát sau ông cụ Hách chợt ngoắc ngoắc tay: "Hai người các ngươi tới đây, thay chúng ta đánh cho xong ván cờ này thôi."

Trên bàn cờ, quân trắng của ông cụ Hách đã chiếm hơn phân nửa thế trận, mà quân đen của ông cụ Quý chỉ nằm ở một góc, mất đi năng lực phản kháng, trước mắt thấy sẽ phải thua.

Đan Nhĩ Tín nhìn Hách Tịnh một cái, đi tới trước mặt ông cụ Quý, lại bị ông cụ Hách phất tay ngăn cản: "Con đến bên này." Sau đó ở chính giữa mọi người vuốt râu mỉm cười nói: "Ông cụ Quý là lão tướng quân chinh chiến hơn nửa đời người, cùng tôi cả ngày ôm bàn cờ, mọt sách như tôi lấy bàn cờ này làm tiền đặt cược, có hơi quá mức khiêm nhường, hôm nay hãy để cho hai đứa nhỏ này thay chúng ta đem ván này kết thúc cho xong, tiền đánh cuộc không thay đổi, Tịnh Tịnh thắng thì tôi thắng, tiểu tử này thắng, coi như ông thắng, như thế nào?"

Ông cụ Quý nhìn Hách Tịnh một cái không biến sắc, hơi chần chừ, ngoài mặt nhìn tình hình xem như bọn họ rất thuận lợi, đầu tiên tài nghệ của con bé này như thế nào ông cũng không rõ ràng lắm, thứ hai cháu ngoại của ông bất kể tâm lý hay kỹ thuật, đều rất tốt, nếu như tình hình do Hách Tịnh thay đổi, thua sẽ không phải mất mặt rồi.

Chỉ là ngay sau đó cụ Quý nhìn lại bàn cờ, nội tâm được giấu đã lâu, một cỗ tính khí lại mơ hồ xuất hiện: ông cũng không tin, cũng chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, thì có bao nhiêu lợi hại, làm thay đổi thế cờ ư! Tài nghệ đánh cờ của Đan Nhĩ Tín ông rất rõ, không thể coi là cao thủ bậc nhất, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không tệ, nó đi nước cờ nào là chắc nước cờ đó, tuyệt đối không thua.

Rất nhanh ông cụ Quý liền nhường vị trí cho Hách Tịnh, nhận lấy ly trà từ người giúp việc đưa tới đứng ở một bên uống trà quan sát.

Mà Đan Nhĩ Tín quả nhiên cũng không hi vọng cô giúp ông cụ Quý, dưới tình huống chiếm hết ưu thế nhưng vẫn ổn định, chẳng hề ra chiêu. Thế nhưng Hách Tịnh cũng không gấp gáp, cười tủm tỉm buông cờ, có lúc suy nghĩ hạ xuống, nhưng phần lớn tình huống đều rất dứt khoát.

Vẻ mặt nhàn nhã nhất chính là ông cụ Hách, cầm trong tay quà tặng của ông cụ Quý đi tới cửa, lấy toàn bộ tấm bia thời Nguỵ nghiên cứu tỉ mỉ, dường như không quan tâm chút nào đến kết quả cuối cùng của ván cờ là như thế nào.

Ông cụ Hách bị âm thanh ly trà trong tay ông cụ Quý nặng nề rơi trên bàn làm giật mình, ông tùy ý liếc nhìn vào cái bàn cờ đã kết thúc kia, nhàn nhạt nói ra: "Hoà sao?" Một lát sau lại nói hai chữ "Cũng tốt."


Đan Nhĩ Tín đưa tay lau lấy mồ hôi rịn trên trán, Hách Tịnh chỉ cười hì hì đưa khăn giấy cho anh.

Vẻ mặt ông cụ Quý không phân rõ, nghiêng đầu hỏi ông cụ Hách: "Đây là đánh cuộc sao?"

Ông cụ Hách thở dài một hơi: "Dù sao cũng là chủ nhà, coi như tôi thua, con gái gả đi xem như không dùng được nữa."

Quý lão một hơi không cao không thấp, liếc nhìn Đan Nhĩ Tín, lại nhìn Hách Tịnh, cũng thở dài: "Vậy sao được, lúc nãy tôi chưa chiếm được thế thượng phong từ ông, coi như hai người cùng thua đi."

Ông cụ Hách chỉ cười không nói, râu tóc bạc trắng có chút rung rung, hiện lên tâm tình tốt của người chủ nhà.

Hơn mấy tháng sau Hách Tịnh mới được biết nội dung đánh cuộc kia: nếu như cụ Hách thua, tự mình đến thành phố B tham gia hôn lễ của hai người, nếu như cụ Quý thua, thì phải đáp ứng yêu cầu của cụ Hách.

Về phần yêu cầu đó, cụ Hách nói: "Thời xưa con trai bị bắt làm nô lệ, sẽ không được cưới con gái tài giỏi làm vua. Người cháu này của ông có tài đức gì mà muốn kết hôn với cháu gái của tôi?"

Cụ Quý trầm tư một hồi lâu, đáp lại ông một câu: " Toàn bộ tùy theo ý con bé.”

Cụ Hách: "Được, tôi liền đánh cuộc tất cả theo mong muốn của nó."

Ván cờ kia là hoà, dường như đã nói rõ tất cả.

Giống như tất cả đều vui vẻ, nhưng Quách Hải Lượng vẫn không liên lạc được.

Đan Nhĩ Tín có chút khinh thường, không chừng người này lại có mục tiêu mới rồi, Hách Tịnh cũng có ý nghĩ tương tự, nhưng mà giữa trưa ngày thứ hai vẫn không gọi được điện thoại cho Quách Hải Lượng thì bọn họ cũng có chút sốt ruột.


Hai người không dám đem chuyện này nói cho ông cụ Quý nghe, Đan Nhĩ Tín đã quyết định: "Anh có bạn làm công an ở đây, để anh nhờ anh ta giúp một tay tìm người thôi." Còn phải tiến hành lén lút, ngộ nhỡ suy nghĩ của bọn họ là thật, bị ông cụ Quý biết, cuối cùng người khổ sở cũng chỉ là Quý Nguyệt.

Ban ngày trôi qua, trời đã tối, mà tin tức về Quách Hải Lượng còn chưa có, ngày mai ông cụ Quý phải trở về thành phố B, nếu như Quách Hải Lượng không xuất hiện, thì không thể nói dối được.

Hách Tịnh hạ quyết tâm: "Để em đi tìm người nhà giúp một tay thôi." Dựa vào tính cách của Quách Hải Lượng, Hách Tịnh khinh thường bất cứ chuyện gì làm cho hắn, chớ nói chi vì hắn mà kinh động đến người thân của mình, nhưng bây giờ tình hình lại rõ ràng không ổn.

Ở thành phố này, thật đúng là không có người nhà họ Hách ra tay là không được chuyện, cũng trong đêm đó, tại một khách sạn nhỏ ở vùng ven ngoại thành đã tìm được Quách Hải Lượng đang hôn mê bất tỉnh  .

Đưa đến bệnh viện cấp cứu, kết quả kiểm tra cho thấy Quách Hải Lượng bị đánh, nhưng bị thương không nặng, hôn mê bất tỉnh là do bị đánh ***** cộng thêm mất máu quá nhiều.

Phiền toái gây ra chính là, trong lúc kiểm tra toàn thân bác sĩ phát hiện hắn ta bị làm giải phẩu triệt sản, người ra tay không có kinh nghiệm, vì vậy đã tạo thành vết thương sâu, dẫn đến mất máu nhiều.

Nhưng mấu chốt chính là, cái giải phẫu "Triệt sản" này không phải là người bình thường làm để "Hạn chế sinh đẻ" mà là vĩnh viễn, không thể thay đổi.

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, bao gồm Hách Tịnh cùng Đan Nhĩ Tín, ý nghĩ đầu tiên của họ chính là: không phải là không báo mà là thời điểm chưa tới!

Trong đầu Hách Tịnh hiện lên một chuyện: năm xưa Vu Tự Cường đã từng qua lại với giới hắc đạo, hiện tại ông ta đang ở thành phố C lập nghiệp...... Chỉ là suy nghĩ một chút, cô còn chưa đem tin tức này để lộ ra.

Hai người đang định liên lạc với người thân của Quách Hải Lượng ở thành phố B, thì đèn phòng phẩu thuật chợt sáng lên, một y tá vội vàng chạy ra, kêu lên: "Bệnh nhân mất quá nhiều máu, hiện tại máu AB, RH âm tính trong kho máu dự trữ không còn đủ, các vị ai là người thân của bệnh nhân? Hiến máu giúp một tay."

Hách Tịnh có chút sững sờ giơ tay: "Tôi không phải người thân của bệnh nhân, nhưng tôi thuộc nhóm máu AB, RH âm tính." Do dự một chút, mới nói: "Tôi có thể giúp cho máu."

HOÀN    


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui