Lúc phân chia phòng kí túc xá, cấp cho các cô ba phòng trống, cấp bậc của Hách Tịnh thấp nhất, không hề nghi ngờ chút nào là phải ở cùng người khác, lần này Trương Anh Tử rất chủ động xung phong, còn rất đàng hoàng nói: “Em bị thương, chị giúp em thoa thuốc,nhà chị có thuốc gia truyền trị bị ngã, dùng rất tốt.”
Nghĩ đến cái chân bị thương của đồng chí Lý Bạch, Hách Tịnh cảm thấy khóe miệng bắt đầu có chút đau, có điều nhìn Trương Anh Tử nháy mắt ra hiệu, cô cũng không tiện vạch trần cô ấy,theo tinh thần không biết sợ mình không vào địa ngục thì ai vào, cùng Trương Anh Tử vào phòng.
Sắp xếp xong đóng của lại, Trương Anh Tử liền tiến lên cởi quần áo của Hách Tịnh, Hách Tịnh thề bảo vệ trinh tiết, nhưng vẫn bị cô nhìn thấy mấy chỗ bị thương, Trương Anh Tử lớn tiếng kêu la: “Chị nói đầu óc em bị teo rồi đúng không? Rõ ràng là bị đánh, còn không nói rõ ràng, có lòng tạo ơn cũng không phải làm như thế a, giúp đỡ nữ thổ phỉ này, không dạy dỗ các cô ấy lại tưởng rằng chúng ta dễ bắt nạt!”
Hách Tịnh cuời trấn an cô: “Không có, là em chọn gây chuyện mà, em chính là muốn thử dò thân thủ của cô ấy.”
Trương Anh Tử cứng lưỡi há hốc mồ, có điều quen biết lâu như vậy, cô cũng hiểu rõ tính tình nhân phẩm Hách Tịnh, biết cô gái này mặc dù phúc hậu, nhưng tuyệt đối không phải là người dễ bị bắt nạt, liền không nói thêm gì nữa, bắt đầu hỏi vấn đề mình quan tâm: “Em tranh đoạt đàn ông của cô ấy”
Hách Tịnh đang nhìn khóe miệng bị thương của mình trong gương, không chú ý liền cắn phải, a a kêu đau, rất bất đắc dĩ nhìn Trương Anh Tử nói: “Chị Anh Tử, chị nói người khác giống như nữ thổ phỉ, chúng ta là thành phần trí thức, có thể lịch sự một chút không?”
Trương Anh Tử liếc mắt: “Không phải ở đây không có người ngoài sao? Vu Hạo Dương là ai,người yêu của cô ấy?”
“Xem như là đối tượng yêu đơn phương đi.” Hách Tịnh suy nghĩ một chút nói, Vu Hạo Dương không thích Lâm Kệ, điều này cô ấy cũng biết.
“Hiện giờ bọn em ở bên nhau?” Trương Anh Tử lại hỏi.
Hách Tịnh lại hỏi ngược lại: “Chị thấy bọn em có ở bên nhau không?”
“Chị ngay cả bóng dáng Vu Hạo Dương ra sao cũng còn chưa biết.” Trương Anh Tử bất mãn.
“Vậy không được, chúng ta cùng ăn cùng ở hơn nửa năm,cũng không ra mắt chị, em làm sao ở cùng một chỗ với anh ta?” Hách Tịnh đáp lại cực kỳ hợp lý hợp tình.
“Thì ra là hiểu lầm! Thật là nhàm chán.” Trương Anh Tử” cắt” một tiếng, lập tức ném việc này ra khỏi đầu, sự chú ý dồn về vết thương trên người Hách Tịnh.
Hách Tịnh vừa hưởng thụ sự xoa bóp gia truyền của Trương Anh Tử, vừa thở dài trong lòng,nghĩ thầm con gái đơn thuần một chút lại hạnh phúc.
Mặc dù trên người bị thương,nhưng đoán trước là tối nay không được ngủ.
Có điều vừa mới rửa mặt xong nằm xuống, đã có người tới gõ cửa, hỏi một tiếng, quả nhiên là Lâm Lệ. Trương Anh Tử nửa mê nửa tỉnh chợt ngồi dậy hỏi: “Cô ấy còn muốn đánh.”
“Cũng không phải đâu, cô ấy tới tìm em nói chuyện, giải thích rõ sẽ không sao.” Hách Tịnh ngay cả quần áo cũng chưa cởi, liền lên đường ngay.
Trương Anh Tử đáp một tiếng rồi lại mở mơ màng màng ngủ, còn làu bài một câu: “Có chuyện gì thì gọi chị.”
Trên trời có mây đen, ánh trăng cũng không sáng rõ, có điều vẫn cảm giác được sự lo âu và khẩn trương của Lâm Lệ, cô ấy thật sự quan tâm Vu Hạo Dương, Hách Tịnh không khỏi có chút áy náy, tranh nói trước: “Tìm một chỗ yên tĩnh từ từ nói chuyện đi.”
Lâm Lệ đi trước dẫn đường, hai người vừa tới rừng cây nhỏ cạnh bờ biển, gió biển thổi, vang lên tiếng xào xạc, gió đêm mát mẻ làm tan biến bớt sự ảo não nóng nảy của lòng người, Hách Tịnh nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Cô lần cuối cùng nhìn thấy Vu Hạo Dương là lúc nào?”
Lâm Lệ do dự một chút, mới có chút tức giận nói: “Chính là không lâu sau trận bóng rổ,anh ấy bất ngờ không lên lớp, đợi tới khi chúng tôi đi hỏi thăm, mới biết cả nhà anh ấy đã di dân rồi.”
“Lần cuối cùng tôi gặp em ấy cũng không khác lúc cô gặp.” Hách Tịnh bình tĩnh kể lại, không sợ hãi cũng không buồn bực.
“Làm sao như thế được, hai người không phải là chị em sao? Coi như không phải là ruột thịt, cũng ở cùng một chỗ a! Chẳng lẽ cô không biết anh ấy đi đâu?” Lâm Lệ có chút nóng nảy.
“Tôi biết em ấy ở đâu, có điều là chưa từng gặp lại. Hách Tịnh vẫn bình tình cắt lời cô ấy: “Lâm Lệ, tôi rất vui khi thấy có một người như cô thật lòng nhớ em ấy, những chuyện xảy ra giữa chúng tôi là chuyện cô không cách nào tưởng tượng được,. tha lỗi cho tôi không thể nói cụ thể cho chọ biết, nhưng nếu cô cần phương thức liên lạc của em ấy, tôi cho cô.”
Không nghĩ tới Lâm Lệ lại không lấy số, tâm tình cô rất kích động kêu lên: “Hách Tịnh?Cô là vì sao? Tôi biết dáng dấp cô rất đẹp. gia thế cũng tốt, con trai đều thích cô, ngay cả Vu Hạo Dương cũng không ngoại lệ,anh ấy đối với tất cẩ nữ sinh đều không thay đổi sắc mặt, chỉ cần ở gần chị là lại thay đổi, cô đừng nói với tôi là cô không biết, cô còn giả ngốc tôi liền đánh cô!”
Hách Tịnh không đổi sắc mặt nhìn cô ấy nói: “Vậy cô muốn thế nào?”
“Tôi muốn thế nào?Cô vừa hưởng thụ sự yêu mến của anh ấy, vừa nói với mọi người hai người là chị em,tôi chưa từng gặp ai dối trá như cô!Bây giờ tôi hỏi cô, cô đừng có như không có việc gì giả bộ thánh nữ, đưa tôi phương thức liên lạc? Cô và Vu Hạo Dương là gì,cô đã biến tôi thành cái gì? CMN cô có lương tâm không!” Lâm Lệ vừa nói vừa kích động vung tay, mấy lần suýt đánh phải Hách Tịnh.
Hách Tịnh bị lời của cô ấy làm loạn hết cả đầu, cũng có chút nóng này, không nhịn được kêu một tiếng: “Đủ rồi!”
Lâm Lệ bị cô kêu có chút sửng sốt, Hách Tịnh mới hỏi tiếp: “Coi như giống những điều cô nói, thì có liên quan gì tới cô? Em ấy nhờ cô bất bình thay cho em ấy?”
Lâm Lệ yên lặng nhìn cô thật lâu, chợt cười ha ha đứng lên,giọng nói tức giận mà lại thê lương, cô dường như hỏi thăm, cũng giống như tự nói, lẩm bẩm: “Đúng vậy a, chuyện này liên quan gì tới tôi, coi như cô gái này vừa độc ác lại nhẫn tâm, cũng là anh ấy tự nguyện, tôi quản cái gì a!” Bông nhiên lại nâng cao âm lượng nói: “Hách Tịnh, cô cũng đừng đăc ý, sẽ có một ngày cô phải hối hận!” Nói xong liền tức giận nhìn cô một cái, quay đầu bước đi,không nói thêm lời nào.
Hách Tịnh bị cô ấy nhìn mà có chút sợ trong lòng,khó hiểu, cho nên cảm thấy nữ sinh nóng nảy lại cậy mạnh này,là người chính nghĩa mà đúng lý hợp tình.
Vu Hạo Dương, em sống thế nào? Có thật như những gì cô ấy nói, vậy chị thật xin lỗi em?
Hách Tịnh đã làm một chuyện thiếu suy nghĩ, nửa đêm cô tới gõ cửa phòng Lưu Miêu Miêu, hỏi cô: “Máy tính của chị có thể vào mạng không?Cho em mượn một chút.”
Lưu Miêu Miêu có chút buồn ngủ, có điều cô chưa từng thấy Hách Tịnh chật vật như hôm nay, nửa mặt sưng to, tóc bị gió biển thổi ngổn ngang, trong đôi mắt lộ ra vẻ thương cảm và bất đắc dĩ, mơ hồ hiểu rằng có liên quan tới việc tối nya, có điều Lưu Miêu Miêu không nói nhiều, chuyện không liên quan tới cô thì ngay cả một chút hiếu kì cũng không có, đứng dậy mở máy tính, cài đặt một lát sau đó nói: “Ở đây có mạng theo dõi, loại bỏ theo dõi rất phiền toái, có thể kinh động tới mạng lưới bảo vệ, có điều chỉ cần không tiết lộ bí mật, thì không sao cả.”
Hách Tịnh cũng không nói nhiều, cảm ơn sau đó, ngồi ké vào mép giường bắt đầu vào mạng.
Lưu Miêu Miêu từng ở cùng cô hơn một tháng, cũng có quen với cách sống của nhau, dặn dò vài điều linh tinh, liền đi ngủ.
Mở trang web, đăng nhập hòm thư, nhìn hòm thư báo có mấy bức thư chưa đọc, Hách Tịnh cảm giác ngón tay cầm chuột có chút run rẩy, nhắm mắt lại, kìm né tình cảm lại, cô mở bức thư gửi sớm nhất.
Thời gian là sáu năm trước, ngay sau khi anh ấy xuất ngoại một ngày.
“Chị Tịnh Tịnh, đây là lần đầu tiên em gọi chị thế này, trước kia em luôn không phục, chị chỉ lớn hơn em vài tháng, còn thấp hơn em nửa cái đầu, tại sao em phải gọi là chị. Nhưng là em bây giờ mới phát hiện như thế cũng là hạnh phúc lớn nhất trên thế giới, em nguyện ý dùng tất cả của em hiện giờ, cộng thêm tương lai, đổi lấy thời gian trước kia của chúng ta, để em có thể gọi chị một tiếng chị, sau đó người một nhà ở chung một chỗ, mãi mãi.”
Mới nhìn có một đoạn, nước mắt Hách Tịnh rơi đầy mặt, cô cố nén tiếng nghẹn ngào, dùng đôi mắt đẫm lệ tiếp tục đọc.
“Em vẫn nghĩ là em gái sính ngoại, nó luôn ước sớm ra nước ngoài, mà em cũng nghĩ nó rất béo, cả đời này cũng không giảm cân được. Nhưng mà em nhầm rồi. Kể từ khi nó tới nơi này vẫn trầm mặc, ăn cơm tây đột nhiên lại khóc rống lên, còn nói là hoặc là mẹ làm cơm ngon, chị Tịnh Tịnh cũng được, so với những thứ này ngon hơn, đồ ăn tây không phải cho người ăn, không khác nuôi heo nhiều lắm! Mỗi lần nó ăn xong liền nóng nẩy mà bị mắng, sau đó giận dỗi không ăn cơm, hiện tại đã gầy tới cằm nhọn đi, thắt lưng trọn trìa cuối cùng cũng đạt tới 1 thước tám- đó là chính nó nói, em không biết vòng em một thước tám là gì, có điều hiện tại nó rất gầy.”
“Vì sao chị không hồi âm cho em? Em biết chị thấy thư sẽ cảm thấy rất bất ngờ, nhưng mà em thật sự là tìm kiếm mọi thông tin của chị, từ trong tin tức có được từ bạn học của chị lấy được địa chỉ mail này, không biết chị có thấy hay không. Thật ra em rất mâu thuẫn, vừa muốn chị nhìn thấy, bởi vì những điều em nói này không ai có thể nói ra, vừa muốn chị không nhìn thấy, vì em không muốn khiến chị đau lòng. Đúng thế mà, sau khi trải qua những chuyện kia, chúng ta gặp lại nhau chỉ thêm đau lòng.”
“Em bắt đầu đi học, hiện tại không có chị quản lý, cũng không có chị khích lệ, nhưng mà hình như em cố gắng gấp mười lần. Em biết chị sẽ cười em, cười thì cứ cười đi, em không thông minh như chị, nhưng mà nói có hơi ngại,em có một ưu điểm chị không có, đó chính là chuyên tâm. Chị quá thông minh, cho nên muốn học rất nhiều, mọi thứ đều có thể học giỏi, sau đó liền bỏ đấy, em không có thiên phú tốt như vậy, nhưng mà em sẽ kiên trì dốc toàn bộ sức lực bảo vệ toàn bộ những người mà em quan tâm.”
“Em thấy mình thật vô dụng, rõ ràng là hận ông ấy muốn chết, nhưng vẫn dùng tiền của ông ấy, ở phòng của ông ấy, thật ra em có thể đi làm, nhưng ông ấy không cho em đi, ở cái đất xa lạ này,em không muốn chờ đợi quá lâu, lãng phí thời gian của em cũng không được gì,em lá mặt lá trái, vừa hận ông ấy, vừa được ông ấy nuôi, chị có xem thường em không?”
Cuối cùng cũng giành được học bổng toàn phần. Bọn họ đều nói học sinh Trung Quốc và Ân Độ đều giành được học bổng,không dễ dàng như hổ giành thức ăn. Hiện tại mỗi ngày em chỉ ngủ bốn tiếng, mỗi lần nhớ tới chị là đầu đau muốn rách ra, em thật là vô dụng, nếu là chị, chắc chắn sẽ rất dễ dàng? Chị Tịnh Tịnh, trước kia em chưa kịp nói cho chị biết, thật ra em rất khâm phục chị, chị thông mĩnh như thế, lại rất hữu dùng, dường như không gì là không làm được! Nếu như lúc bọn em còn nhỏ gặp được chị, hàng ngày mẹ chắc chắn sẽ không dùng nước mắt rửa mặt, em và em gái sẽ không bị chê cười là nhà giàu mới nổi, bởi vì chúng em có một cười chị tốt, cưc kì cường đại, không gì không làm được, chị ấy sẽ dạy em kiên cường, dạy em dũng cảm, dạy em đối mặt với thế giới khó khăn, chị Tịnh Tịnh, chị Tịnh Tịnh của em, chị thật sự không thấy thư của em sao?”
“Hôm nay em rất buồn, liền nghĩ tới chị, cho dù chị không thấy được, em cũng phải nói với chị. Em gái cuối cùng đã không trầm mặc nữa, nó lần nữa sáng sủa hơn, em lại lo lắng cho nó hơn, bởi vì mỗi ngày nó đều ra ngoài hẹn hò, có một lần trở về lúc đêm khuya, em thấy có một nam sinh ở dưới lầu hôn nó, nó mới 14 tuổi a! Em không muốn thế liền đi tới kéo nam sinh kia ra, cho cậu ra một quyền, đó là một người da trắng, lớn hơn em mấy tuổi, dáng người to gấp đôi em,em thật vô dụng, ngược lại còn bị anh ta đánh bị thương, em gái ôm em khóc, nói rằng sẽ không bao giờ để ý tới anh ta nữa, em liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại càng khó xử, nếu như chị ở đây, chắc chắn sẽ xử lý tốt hơn em, em thật vô dụng mà.”
“Sau lần đó, em gái liền hiểu chuyện hơn, nó bắt đầu nghiêm túc học hành, Có điều tới một ngày em viết thư cho chị bị nó nhìn thấy, nó liền khóc lớn nổi cáu, nó nói,nó đã viết rất nhiều phong thư gửi tới nơi ở của chúng ta, chị đều không hồi âm, cơ bản là chị không để ý tới chúng em nữa, vì sao em còn giữ liên lạc với chị? Em nói không phải như thế, chị chắc chắn là không nhận được thư, không về nhà nữa, người thân mất hết rồi, còn trở về làm gì? Em không nghĩ tới chị lại vào đại học cảnh sát,giống như hiện giờ em cũng chưa từng nghĩ mình sẽ học luật, hơn nữa mục tiêu cuộc sống là bắt giam cha đẻ mình. Chúng ta lúc sống sẽ phải thay đổi, mà số mệnh thay đổi cuộc sống, nó vẫn đang đắc ý cười gằn.”
“Nhiều năm như vậy, đã viết cho chị mấy trăm bức mail, một bức cũng không thấy hồi âm, lẽ ra em cũng nên chết tâm, có lẽ chị không phải là không thấy được, mà là không muốn xem. Nhưng mỗi lần thấy báo thư gửi thành công, liền nghĩ có nghĩa là chị vẫn chưa xóa hòm mail đúng không? Mỗi lần em đều ôm hi vọng, hi vọng ngày nào đó tâm tình chị tốt liền xem một chút,biết là cho dù thế giới này lạnh nhạt vô cùng,khó khăn thế nào, luôn có một người thật lòng hi vọng chị sống thật tốt, không, thật ra có hai người, còn có em gái, mặc dù tới bây giờ nó còn mạnh miệng, nhưng em biết nó nhớ chị, chẳng qua là không thừa nhận, giống như em chưa bao giờ nói rằng em nhớ chị vậy đó, mặc dù loại tưởng niệm này đã sâu tận xương tủy.”
“Bởi vì câu cuối cùng trong bức thư trước, em rất lâu không dám mở hộp thư này. Em sợ chị đọc được toàn bộ thư, em sợ chị hiểu nhầm lời em nói, nhưng em càng sợ chị sẽ không biết. Chị Tịnh Tịnh, Hách Tịnh, Tịnh Tịnh của anh, anh thật sự thật sự rất nhớ em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...