Anh, Em Sai Rồi

Buổi tối hôm nay, Trình Thiếu Phàm về nhà tầm rất khuya, vừa mới vào cửa đã phát hiện thấy đèn phòng khách vẫn còn bật sáng, lông mày anh nhíu lại, trời lạnh như thế, vậy mà nha đầu kia vẫn còn ngủ ở sofa.

Cơ thể cô cuộn tròn lại như con mèo nhỏ, tay còn ôm con gấu bông, một tấm chăn mỏng đắp lộn xộn lên người, hơn nửa người đều lộ ra ngoài, Trình Thiếu Phàm nhíu mày càng sâu, trong lòng bỗng có một nỗi đau không hiểu xâm chiếm, tay vòng đến ôm cơ thể cô, người cô đang run thế này, cô ấy không thấy lạnh sao? ⊙o⊙

Lúc ôm cô vào lòng đó, anh mới phát hiện cô nhẹ đi rất nhiều, vốn đã gầy giờ đây càng gầy thêm, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng anh cũng đã gầy đi không ít. Thì ra mấy ngày nay, anh đã không để ý cô xuống cân nhiều đến mức ấy. Ngày đó Dịch Xuyên Thần đến tìm anh, anh còn không thèm để ý, anh cảm thấy nha đầu kia vốn là người vô tâm, nhiều lắm chỉ buồn mấy ngày rồi thôi, không nghĩ lần này cô đau lòng đến vậy, liệu có phải ngày đó anh nói quá cay nghiệt độc ác với cô không? Vốn nghĩ cũng chỉ định trừng phạt cô một chút, lúc ấy tức giận mới nói vậy, kỳ thật ngày hôm sau anh đã thấy hối hận, nhưng lời đã nói ra miệng, muốn thu hồi lại thì đúng không phải là phong cách Trình Thiếu Phàm anh.

Những ngày nay anh thấy rất chán nản, cố chịu đựng không đến gần cô, không muốn nhìn người đã gây những cảm xúc khó chịu cho anh. Kỳ thực rất đơn giản, anh sợ mình thấy cô rồi sẽ lại mềm lòng, rõ ràng muốn cho cô nhận lấy đau khổ, nhưng chính bản thân mình cũng theo đó mà buồn bực, ngẫm lại cũng thấy thật buồn cười, một người đàn ông như anh, việc gì phải làm cái việc so đo như trẻ con vậy? Mà làm cho cô đau khổ, mình cũng đau lòng biết bao, hôm nay anh rất muốn ôm cô thật chặt ngủ suốt đêm, đã nhiều ngày nay không được nằm cạnh cô, khiến cho anh cảm thấy cực kỳ không quen.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mâu thuẫn của bọn họ đã được giải quyết đâu! Dù sao anh cũng sẽ hành động thật từ từ, đặt cô nằm trên giường, đắp thêm chăn cho cô, anh mới rời đi.

***

“Tiểu Lai, nhanh lên, nhanh về ký túc xá mau.” Bên tai vang lên tiếng nôn nóng của Lâm Vi Vi.

Tô Tiểu Lai đứng yên lặng bên ngoài hành lang thư viện, tay nắm chặt di động, bộ dạng ngơ ngác, cả người còn chưa phục hồi tinh thần hoàn toàn kể từ lúc cần mẫn đọc quyển tư tưởng Mao Trạch Đông kia, dừng lại một lúc mới hỏi, “Sao vậy?”.

“Aziii, có chuyện lớn, cậu mau về là được.” Giọng nói Lâm Vi Vi lộ ra vẻ sốt ruột, bất đắc dĩ và lo lắng.

Tô Tiểu Lai đành phải trả lời nhanh, “Được được”, sau đó đi thu dọn sách vở về ký túc xá.

Tại phòng ngủ ký túc xá, ba chị em kia đang ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt người nào cũng nghiêm túc, nhìn trận địa này làm Tô Tiểu Lai thấy như bị dọa.

“Rốt cuộc làm sao vậy?”. Tô Tiểu Lai nói với ba người kia.

“À, thì ... Vi tử cậu nói đi?”. Lí Ly huých khuỷu tay đẩy nguười Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi ấp úng như gà mắc tóc một lúc, cuối cùng lại đẩy công việc khó khăn này cho Từ Tố.


Từ Tố thật ra khẳng khái hơn hai người kia nhiều, ho nhẹ một tiếng, sau đó sắc mặt làm vẻ căng thẳng nói, “Tiểu Lai, tớ nói cậu cũng đừng kích động quá ...”

“Rốt cuộc là chuyện gì?!!”. Ngay cả con người nhất quán không có gì sợ như Từ Tố cũng biểu hiện trầm trọng như vậy, Tô Tiểu Lai mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không hay, nhưng lại không thể đoán được cái gì.

“À, cái này, ... thôi cậu tự mình xem đi.” Từ Tố nói quanh co cuối cùng lại dúi vào tay Tô Tiểu Lai một quyển tạp chí.

Chỉ cần nhìn trang bìa rực rỡ đến chói mắt kia đã khiến cho Tô Tiểu Lai khó thở đứng bật dậy, trang bìa nổi bật với hàng chữ tiêu đề màu đen: Đại thiếu gia nhà họ Trình - người thừa kế duy nhất tập đoàn Trình thị - TRÌNH THIẾU PHÀM đã bí mật kết hôn ... Dưới tiêu đề là ảnh Trình Thiếu Phàm mặc bộ tây phục màu đen, ôm thắt lưng một cô gái rất xinh đẹp, người con gái mặc chiếc váy dài kiều diễm màu vàng, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, vẻ mặt tao nhã hạnh phúc tươi cười, hình ảnh thật hài hòa đẹp mắt, nhưng người phụ nữ này lại là ... LA SAN, kẻ mà cô từng coi là tình địch La San, đang ôm ấp anh cô? Lại ĐÍNH HÔN? Vậy kế tiếp sẽ là KẾT HÔN sao?

Một cặp đôi hoàn hào đẹp mắt đang sống động ôm nhau trước mắt cô, cô hẳn nên vì họ mà vui mừng mới đúng? Nhưng sao nhìn thấy bức ảnh này, cô lại thấy đau đớn như vậy? Nhất định là do hình ảnh này quá chói mắt, mắt cô không chịu nổi kích thích này, đúng rồi, vì thế khi nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cô hoàn toàn không biết.

“Tiểu Lai à, tạp chí này có thể viết bừa đấy, cậu nhìn mấy ngôi sau này nè, không phải một ngày đầy scandal kéo nhau lên báo sao?”.

“Đúng vậy, chắc chắn là viết bừa đấy, anh cậu sao có thể đính hôn với cô ta được chứ?”.

“Tiểu Lai à, đừng khóc, cậu nhìn bức ảnh chụp này xem, nhìn qua đã biết PTS, hai người này đứng bên nhau rất gượng gạo nhá!”.

Nhưng, vì sao cô lại không thấy thế vậy? Rõ ràng họ là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc, hào quang làm chói mắt người khác thế này mà ...

Nước mắt không kiềm được lại rơi lã chã xuống.

Khóc khoảng vài ba phút, ba chị em thân thiết cùng phòng không nhịn được đưa giấy cho cô lau, họ không thể đứng nhìn Tô Tiểu Lai đau lòng như vậy mà không hành động một phen, Từ Tố vỗ đùi đen đét, nghĩa khí nói, “Nào đi, tìm anh cậu đi.” Nói xong liền túm cô.

“Không cần, không cần đâu, tớ không đi.” Tô Tiểu Lai gạt nước mắt, mơ hồ nói.

“Được rồi, vậy chúng ta đi tìm hồ ly tinh La San.” Từ Tố oán giận.

“Tớ không đi, tớ muốn khóc một lúc.” Bây giờ đầu óc cô trống rỗng, chỉ có một điều hoàn toàn tỉnh táo đó là cô rất chắc chắn, anh hoàn toàn không cần cô.


“Cậu có nghĩ đến tương lai mình không đấy? Đứng lên..., đứng lên mau, có nghe không?”. Từ Tố dùng sức chín trâu hai hổ vẫn không kéo được cô dậy, nha đầu chết tiệt này ngồi lì thế thì đến mười trâu cũng không kéo được đấy.

***

Văn phòng tổng giám đốc.

Một quyển tạp chí bị ném ra xa vài mét, Trình Thiếu Phàm không thể kiềm lại sự tức giận, giọng nói lạnh lùng vang lên, “Nói, đây là chuyện gì?”.

Thư ký Lý không dám ngẩng đầu lên, nếu nói ánh mắt có thể giết người, thì anh đã sớm chết đến vạn lần rồi, “Tôi cũng vừa mới nhìn thấy cái này.” Anh nơm nớp lo sợ trả lời.

“Tôi thuê anh về vậy mà anh không biết làm những việc gì à? Gọi điện thoại ngay cho tổng biên tập tạp chí này, việc tiếp theo chắc không cần tôi nói rồi chứ??”.

Thư ký Lý đầu tiên vẫn chưa hết choáng váng, sau đó dùng sức lắc mạnh đầu cho tỉnh táo lại, trời lạnh thế này mà mồ hôi vẫn tuôn ra như tắm.

Theo lý thuyết, những tin đồn về tổng giám đốc của họ không tạp chí hay tòa soạn báo nào dám viết loạn như vậy. Đã nhiều năm nay, tổng giám đốc họ cho dù là những cuộc phỏng vấn lớn nhỏ nào trên báo chí, lúc nào cũng phải trải qua sự đồng ý của anh mới được tiến hành, nội dung cũng được giới hạn riêng tư rất nhiều, làm sao có chuyện như hôm nay, làm ra một loạt những chuyện kinh thiên động địa như vậy. Anh thật không biết tổng biên tập tạp chí này có còn muốn sống không nữa??

“Còn không đi, đi ra mau.” Trình Thiếu Phàm nói như rít gào.

Thư ký Lý sợ tới mức cả người điên đảo.

Lúc này, Trình Thiếu Phàm đang còn rất bực mình, nhưng khi di động vang lên...

Nhìn tên người gọi tới, nh không khỏi nao nao, giọng điệu cũng mềm mỏng đi rất nhiều: “Ông....”

“Thiếu Phàm à, Tiểu Lai có tới tìm con không?” Đợi anh trả lời xong, đầu dây bên kia lại phá ra cười ha hả: “Thôi đi con ạ, bọn con giận dỗi ông biết hết cả rồi, lại thêm việc này nữa nhất định không muốn cho hai đứa có cơ hội hòa hợp đây. Bài trên tạp chí kia ông xem rồi nên chắc Tiểu Lai cũng đã biết. Nếu không giải quyết nhanh rất dễ gây hiểu lầm thêm đấy, ông đã cho người sáng mai đến tờ tạp chí kia giải thích chuyện tin tức trên báo hoàn toàn sai sự thật rồi...”


Trình Thiếu Phàm nghe ông nói, đang muốn ngắt lời, lại bị ông chặn họng: “Aizz, ông không phải đang vì con với Tiểu Lai sao? Mà con bé bị tin kia gây sốc, chịu kích thích như vậy nhất định sẽ đến tìm con hỏi tội, lúc đó cũng chính là lúc con bé nhận ra tình cảm của mình đó, con cứ chờ ngày vui đó đi. Đây là kinh nghiệm của ông, hà hà hà, thật là muốn xem Tiểu Lai bé nhỏ ghen tuông quá đi!” Tiếp sau đó lại là một tràng cười ha ha ha rất sảng khoái.

Trình Thiếu Phàm bực bội nhìn điện thoại. Đây là cái ý nghĩ quái gở gì vậy? Mấy người kia tung tin đồn nhảm nói mình cùng La San có quan hệ, chỉ sợ quan hệ giữa anh và cô lại càng thêm căng thẳng. Mong ước lớn nhất của anh bây giờ là hy vọng cô không đọc được tờ tạp chí kia.

Mới cúp máy với ông, di động lại vang lên.

Nhìn tên hiển thị, là Tiểu Lai, có vẻ như cô đã biết chuyện. Anh lại không thể nào tin được, với tính cách của cô thì sẽ không gọi điện cho anh đâu. Vì thế, khi nhấc máy, giọng anh đầy nghi vấn hỏi: “Tiểu Lai à?”

Quả nhiên, cuộc gọi không phải từ Tiểu Lai, mà là bạn cùng phòng của cô gọi tới để báo cho anh. Cô bạn đó nói rằng Tiểu Lai sau khi đọc tin trên tờ tạp chí khóc rầm rĩ một hồi, sau đó lại bỏ đi đâu, không biết có phải tới chỗ anh không...

Trình Thiếu Phàm vội vàng ngắt điện thoại, cầm lấy áo khoác chạy vội ra bên ngoài.

Khởi động xe nhưng anh lại không biết phải bắt đầu tìm cô ở đâu. Mỗi lần nghe tin Tiểu Lai mất tích, anh đều hốt hoảng, tay chân luống cuống. Lần này, anh đã nghĩ đến một người....

Nhấc điện thoại, nhấn số gọi...

“Cái gì? Tiểu Lai không ở đây, cô ấy không tìm tôi.” Nghe giọng nói đầy lo lắng của Dịch Xuyên Thần, Thiếu Phàm khẳng định chắc chắn là Xuyên Thần không biết thật.

Rốt cuộc anh chỉ có thể lái xe dọc đường cái tìm cô, mắt luôn luôn nhìn về phía hai bên đường, trong lòng đầy phiền muộn. Bất an, hốt hoảng, lo lắng choáng ngợp cả tâm trí anh... Trời ơi, sao thành phố lại rộng đến thế, anh biết tìm cô ở đâu?

Sắc trời dần dần tối, Thiếu Phàm cả người đã rối như tơ vò, nay lại càng thêm lo lắng, tựa như có sợi dây đang siết chặt trái tim anh. Đã đi tìm nhiều nơi như vậy nhưng anh vẫn không hề thấy bóng dáng Tiểu Lai. Nếu như đêm nay không tìm được cô, không biết anh sẽ phát cuồng đến cỡ nào?

Gần chín giờ tối, cuối cùng anh nhận được điện thoại của bảo vệ khu căn hộ của anh, nói là đã nhìn thấy cô về nhà.

Gánh nặng trong lòng anh cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

***

Bên kia, La San đang tranh cãi với Dịch Xuyên Thần.


“Cậu còn không nói cho tớ biết rốt cuộc cậu có dính líu đến bài viết trên tờ tạp chí này không?” Dịch Xuyên Thần giận dữ đem tờ tạp chí ném thẳng trước mặt La San.

“Câu đang hỏi tội tớ sao? Xem ra cậu đúng là rất quan tâm tới Tiểu Lai nhỉ?” La San ngẩng mặt, cười lạnh

“La San, vừa vừa phải phải thôi.” Xuyên Thần cảnh cáo cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói.

La San lại cười nhạo: “Vừa phải ư, cậu thì vừa phải chắc? Tớ làm sao có thể gây nên chuyện động trời để người ta bàn tán như thế? Tớ chỉ là người mẫu mới vào nghề, chưa có tiếng tăm lại khiến một tờ tạp chí viết về tớ sao?”

“Thiếu Phàm đương nhiên là sẽ không làm chuyện này, vậy tờ tạp chí kia tự đánh hơi rồi viết sao?”

“Tớ không biết. Ngày hôm qua bọn họ có ghé qua công ty của tớ, nói là muốn tìm một người mẫu chụp ảnh bìa, phải là cao, gầy. Trùng hợp thay, tớ vừa đủ những yếu tố đó nên bọn họ chọn tớ. Tớ cũng nghĩ đây chỉ là một tờ tạp chí nhỏ, chắc sẽ không nổi tiếng được. Nhưng mà lúc bọn họ đưa tiền thù lao cho tớ, tớ sợ đến ngây người. Số tiền rất lớn, tuy rằng tớ chỉ là chụp ảnh bìa thôi. Bây giờ hóa ra bọn họ muốn đem ảnh của tớ ghép với Trình Thiếu Phàm, sau đó tung tin đồn. Nghe nói ngày mai sẽ lại tung tin giải thích này nọ....Tớ cảm giác hình như có người chủ mưu việc này.”

La San chậm rãi nói toàn bộ sự việc.

“Vậy sao cậu không có phản ứng gì? Cậu biết rõ cậu không thể nào là người Thiếu Phàm yêu cơ mà, sao lại phải làm khổ mình như thế?” Dịch Xuyên Thần khó hiểu nhìn cô. Lớn lên cùng cô, anh biết có rất nhiều người con trai theo đuổi cô, những người này có thể xếp thành hàng dài đến mấy dặm, nhưng cô vẫn chỉ một lòng yêu Thiếu Phàm.

“Tớ cầu còn không được, cơ hội tốt như thế sao lại bỏ qua. Nếu như tớ lên tiếng phản đối thì có thể tớ sẽ hối hận cả đời. Tớ yêu Thiếu Phàm lâu như thế, biết là không có kết quả, anh ấy chưa bao giờ để mắt đến tớ....” Trong mắt La San bỗng xuất hiện sự đau xót, lại tự giễu nói : “Bây giờ lại xuất hiện tin đồn như thế...Cùng Trình Thiếu Phàm đính hôn, cho dù tin là giả, tớ vẫn thấy hạnh phúc. Tớ tự nguyện....”

Nói đến đây, trong mắt cô đã ngập nước.

“Cậu đúng thật là rất ngốc mà!”. Dịch Xuyên Thần đưa khăn tay cho cô, nhẹ nhàng nói.

“Không phải cậu cũng ngốc giống tớ sao? Rõ ràng là Tiểu Lai không thích cậu, cậu vẫn bảo vệ cô ấy.” La San hít một hơi, cố khôi phục lại trạng thái bình thường.

“Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì tớ vẫn hy vọng cô ấy được hạnh phúc. Nhìn người mình yêu được vui vẻ hạnh phúc thì mình cũng thấy thật viên mãn” Dịch Xuyên Thần tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn không điên cuồng như La San. Chỉ cần Tiểu Lai được hạnh phúc, anh sẵn sàng buông tay cô, để cô đến với tình yêu của đời mình. Anh cũng tin Thiếu Phàm sẽ mang đến hạnh phúc cho Tiêu Lai.

“Tớ thật sự rất khâm phục cậu. Bây giờ tớ cũng đã nhận ra rằng, Thiếu Phàm không phải là người đàn ông tốt duy nhất tên thế giới, tớ chẳng dại gì lại như thiêu thân lao đầu vào lửa nữa. Đã đến lúc tớ phải tự biết yêu chính bản thân mình rồi.”

Dịch Xuyên Thần im lặng lắng nghe. Giờ phút này La San cần có một người bên cạnh để tâm sự giãi bày....

Lặng im một lát, La San nói tiếp: “Nhưng....muốn tớ chúc phúc cho họ, tớ thật sự không thể làm được....”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui