Tiết tự học vào buổi tối vừa mới kết thúc, Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam liền bị nhóm người ký túc xá của Vương Linh gọi lại, chờ sau khi các bạn trong lớp đều đi hết, bọn họ ngồi xuống bàn bạc với nhau.
Tam tỷ đứng dậy nói trước: "Lý Văn Hiên, Bạch Tuấn Nam ~ xin lỗi, chuyện này là do tôi quá lỗ mãng. Tôi không biết Linh Linh và cậu đã chia tay, tôi nghĩ cậu và Linh Linh đang yêu nhau mà còn hẹn hò với người khác, cho nên mới làm ra chuyện này. Thật ra với chuyện con trai thích con trai, ký túc xá tụi tôi không có ghét bỏ, vì tụi tôi cũng biết, cái loại tình yêu này, không phải nói có là có, cho nên đối với sự lựa chọn của các cậu, tụi tôi vẫn luôn tôn trọng!"
Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam nghe được câu nói này, đều vô cùng kinh ngạc. Vì bọn họ cho rằng tất cả mọi người sẽ không tán thành tình yêu đồng giới, không nghĩ tới hôm nay một lần gặp thì gặp được tới bốn người đồng tình, điều này chính là làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Nhóm người Vương Linh nghe được những lời này của tam tỷ/ tam muội đều mỉm cười, không nghĩ tới vị tam tỷ/ tam muội này bình thường không đáng tin cậy, nhưng giờ phút quan trọng lại có thể nói ra một câu sâu xa như vậy.
Sau đó Vương Linh cùng các chị em nói ra kế hoạch, Lý Văn Hiên nghe được liên tục gật đầu, Bạch Tuấn Nam cũng một bộ dạng khâm phục nhìn họ. Ai nói con gái không lợi hại, lắng nghe một chút, thì kế hoạch này nam sinh trong một lúc sẽ không nghĩ ra được. Thế là thời khắc lịch sử bắt đầu, từ nay về sau Bạch Tuấn Nam sẽ noi gương phụ nữ, dĩ nhiên không phải là trở thành giống như phụ nữ, mà là học tập mưu kế của bọn họ. Đương nhiên, đây không phải là cái nhìn xem thường, mà là ý tứ khâm phục.
Hôm sau, Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam vẫn như trước đây, thân thiết đi vào lớp học, nhóm Vương Linh đã sớm tới phòng học, thấy Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam đến, quay sang nhìn nhau.
Vương Linh đi lên trước ngăn cản hai người họ và nói: "Văn Hiên ~ tình anh em của hai người thiệt tốt ghê, tôi có chút hâm mộ đấy!"
Lý Văn Hiên ôm vai Bạch Tuấn Nam đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, tôi và Tuấn Nam từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm của bọn tôi không tốt thì còn ai tốt chứ!"
Lúc này chị cả trong nhóm cũng đi tới khoác vai Vương Linh nói: "Linh Linh ~ cậu cũng không nên hâm mộ hai anh em bọn họ, quan hệ của mấy chị em tụi mình ở ký túc xá cũng tốt mà, bọn họ là hai người, tụi mình có đến bốn người lận, cần gì ghen tị với họ!"
Nhị tỷ và tam tỷ ở phía sau hùa theo: "Đúng, đúng!"
Lúc này bên cạnh có bạn học nhỏ giọng hỏi: "Hai người họ không phải đang yêu nhau sao?"
Lại có một số bạn học cũng hùa theo: "Đúng, đúng, hai thằng con trai ở chung với nhau buồn nôn chết được, quả thực chính là biến thái!"
"Nhưng không phải bọn họ vừa mới nói là anh em từ nhỏ lớn lên với nhau à?" Cũng có bạn học khác cảm thấy có điểm nghi ngờ.
"Cậu gặp qua anh em nào cứ dính một chỗ với nhau, còn ôm ấp nhau không?" Lập tức có người phản bác.
Lý Văn Hiên nghe bọn họ nói thế thì muốn đi đến đánh bọn họ, nhưng nghĩ đến kế hoạch tốt đẹp hôm qua, liền nắm tay thật chặt cũng im lặng không nói gì.
Nhóm Vương Linh lúc này đứng dậy nói: "Làm sao có thể, Văn Hiên của chúng tôi không phải là người như vậy nhé. Vả lại, hai đứa con trai ôm nhau thì làm sao nào, hai đứa con gái bọn tôi còn ôm hôn nhau mỗi ngày đây nè, các người thiệt đúng là lo lắng vớ vẩn!" Nói xong còn bĩu môi và quay sang nói với Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam: "Văn Hiên, Tuấn Nam ~ hai người ăn điểm tâm rồi à?"
Hai người hiểu ý gật đầu, cũng làm như không nghe thấy những gì mọi người xung quanh nói.
Lúc này Đường Vũ từ ngoài cửa đi vào, ôm Bạch Tuấn Nam từ đằng sau, xoa xoa đầu của cậu nói: "Tuấn Nam, có nhớ anh không?" Kỳ thực Đường Vũ vừa rồi ở bên ngoài nghe thấy bọn họ nói chuyện, nghĩ bọn họ nói cũng không sai lắm, liền thức thời đứng lên, nhìn mọi người xung quanh liếc mắt nói: "Này ~ tôi nói mấy người đó, mấy người làm gì vậy chứ, anh em người ta chỉ ôm nhau đã bị các người nói thành đồng tính. Vậy tôi hiện tại đang ôm Tuấn Nam, sao mấy người không nói gì hết?"
Mọi người đều im lặng, Đường Vũ này ngày thường cũng hay hòa mình thành một với các nam sinh, lúc không có chuyện gì cũng hay đùa giỡn với bọn họ như thế này. Thế là mọi người liền liếc nhìn nhau, tự bản thân lấy làm xấu hổ đi trở về chỗ ngồi của mình.
Chuông vào học vang lên, chuyện này cũng liền dừng lại.
Lý Văn Hiên mặc dù cảm tạ Đường Vũ đi ra nói giúp bọn họ, nhưng nhớ lại Đường Vũ lúc nãy đối với bảo bối của mình vừa ôm vừa xoa, hận không thể băm vằm y.
Bạch Tuấn Nam ngồi bên cạnh Lý Văn Hiên, dường như cảm nhận được tâm tình buồn bực của hắn, đưa tay nắm thật chặt tay của Lý Văn Hiên để an ủi hắn.
Lý Văn Hiên lập tức nguôi cơn giận, ngẫm lại màn nguy hiểm vừa rồi, liền quay đầu nở nụ cười cảm kích với nhóm người Vương Linh.
Nhóm người Vương Linh dường như có vẻ đắc ý, liếc nhìn Lý Văn Hiên, ném cái ánh mắt chiến thắng với một ý tứ "Mau mau khen ngợi tụi tôi đi chứ!"
Lý Văn Hiên không biết làm sao chỉ có thể sờ sờ mũi, không thể không bội phục nhóm cô nương thông minh này.
Thấy bên cạnh có ánh mắt nhìn mình lo lắng, Lý Văn Hiên vui mừng nở nụ cười, may là có cậu ấy ở bên cạnh mình.
Mà chuyện này xem như đã giải quyết xong, cũng không khỏi xem như là hả hê lòng người.
......
Tuyết trắng xóa, cả một vùng đất đắp lên một lớp tuyết, liếc nhìn lại, tất cả mọi người đều bọc kín mình để đi học.
Bạch Tuấn Nam cũng không ngoại lệ, cảm nhận được cái lạnh thấu xương của gió rét mà run rẩy.
Vì tối qua tuyết rơi, sáng nay thì tuyết đã ngừng rơi, cho nên bây giờ là thời điểm tuyết tan chảy, không phải đã có một câu nói như thế sao "Tuyết rơi thì không lạnh, tuyết tan thì lạnh!" Thật là nói rất đúng.
Lý Văn Hiên cũng cảm thấy lạnh, quay đầu thấy Bạch Tuấn Nam lạnh đến rút vai và không ngừng hà hơi liền muốn ôm cậu vào lòng, nhưng nhìn lại mọi người xung quanh, lập tức dừng lại ý định đó.
Đường Vũ lúc này cũng đi theo sau, vì về sau ký túc xá sinh viên có người dọn ra liền dư một chỗ trống, vừa khéo cho Đường Vũ dọn vào.
Đường Vũ vừa đi đến liền ôm vai Bạch Tuấn Nam hỏi: "Tuấn Nam, lạnh không?" Vừa nói vừa liếc nhìn Lý Văn Hiên, vì mối quan hệ đã công khai, cho nên Đường Vũ cũng rất biết điều, vợ bạn thì không thể bắt nạt, mặc dù điều này có chút khác biệt, nhưng cũng gần giống nhau. Chỉ là thỉnh thoảng đe dọa và trêu chọc thằng nhóc Lý Văn Hiên này cũng là một thú vui.
Tuy Đường Vũ không có tỏ vẻ đắc ý, nhưng khi nhìn cái tay khoác lên vai Bạch Tuấn Nam, Lý Văn Hiên cũng biết Đường Vũ đang đắc ý, thế là hung hăng dùng ánh mắt để phanh thây xẻ thịt Đường Vũ.
Khi mọi người đến phòng học đều thở ra một hơi, cảm nhận được thiết bị sưởi ấm, cảm thấy mình đã sống lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...