Anh!! Em Muốn Mua Trà Sữa

Lục Nhân đứng trước trụ sở của tập đoàn Lục thị. Lâu rồi không tới, hình như ông bố của cô lại xây to thêm một nhà rồi.

Vì hôm nay Lục Nhân chỉ bị hiệu trưởng gọi lên gặp phụ huynh cho nên cô cũng không có mặc đồng phục. Trên người là áo phông cùng quần thể thao thoải mái mà thôi. Nhìn qua thì không có vẻ gì là sang trọng nhưng ai có hiểu biết cũng đều có thể nhận ra, bộ quần áo trên người cô có thể nuôi sống một gia đình trong một tháng.

Lục Nhân điềm nhiên bước vào công ty. Cô rất ít khi tới đây cho nên số người nhận ra cô đã ít nay còn ít đến thảm thương. Đại công chúa của Lục thị từ trước đến nay luôn được bao bọc rất kĩ, không có mấy người biết được khuôn mặt thật của cô. Chính vì vậy cho nên Lục Nhân đi vào công ty đã khiến bao nhiêu ánh mắt kì lạ chiếu tới.

- Cô bé này là ai a. Trông xinh đẹp như vậy.

- Có khi nào là con gái của ai không?

- Công ty chúng ta có người có con gái lớn thế này cơ à?

Lục Nhân chỉ mỉm cười không nói gì. Có con gái lớn như cô chắc chắn là phải già lắm rồi đúng không? Hì hì, bố cô cũng hơn năm mươi rồi đấy chứ. Nhưng vẫn đẹp trai lắm mà.

Cô tự nhiên bấm thang máy dành riêng cho tổng giám đốc. Chị lễ tân đứng gần đó thấy vậy thì nghĩ là cô mới đến lần đầu nên không biết. Thang máy này chỉ có cán bộ cấp cao mới được sử dụng thôi.

- Em gái, thang máy này không tùy tiện dùng được đâu, em chuyển qua bên kia giúp chị nhé. - Nói rồi thái độ vô cùng lịch sự mà cúi người chỉ về phía thang máy bên kia.

Lục Nhân thấy thái độ của chị ý lịch sự như thế thì cũng không nghĩ nhiều, gật đầu một cái rồi đi sang chỗ thang máy bên kia đứng chờ.


Thang máy dành cho nhân viên có hai cái. Một cái thì đang đi lên trên tầng cao nhất, xuống được cũng rất lâu. Một cái thì quá nhiều người muốn vào cho nên quá tải. Lục Nhân thở dài một hơi rồi quyết định đi ra sảnh dành cho khách, ngồi luôn xuống ghế sofa, dứt khoát gọi cho Lục Dư Hạ.

- Alo, em làm gì mà lâu vậy? - Đầu dây bên kia, Lục Dư Hạ làu bàu.

- Em tới rồi, nhưng chân em đau. Anh xuống sảnh đi.

Nếu cô nói là không được đi thang máy kia thì anh cô nhất định sẽ trách mắng cô lễ tân kia mất. Mà cô thì rất thích chị lễ tân này nha.

- Thôi được rồi.- Lục Dư Hạ không dám trách cô nên đành lê cái thân cao ráo này đi xuống tầng một.

Lục Dư Hạ xuống dưới sảnh, nhìn trái nhìn phải rồi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi nghịch điện thoại ở ghế. Anh mỉm cười đi tới, tự nhiên mà khoác lấy vai cô:

- Đợi anh lâu không?

- Hai phút ba mươi tư giây. Chậm hơn lần trước.

Lục Nhân không nhìn anh, hờ hững trả lời.

Lục Dư Hạ đen mặt. Con nhỏ này quả là chúa keo kiệt. Tính toán từng phút một với anh.

Ban nãy lúc tổng giám đốc xuống thì nhân viên dưới sảnh đã được một phen nháo nhào. Lục tổng đẹp trai rạng ngời. Là gương mặt đại diện của công ty như mang theo gió xuân đến cho tất cả mọi người ở đây. Thật đúng là quá đẹp trai nha. Chủ tịch Lục phong độ, Lục tổng lại anh tuấn khôi ngô, Lục phu nhân thì vô cùng cao quý, xinh đẹp. Gen nhà người ta tốt thật đấy.

Cho đến lúc Lục tổng thân mật khoác vai cô bé mới đến lúc nãy, bọn họ mới há mồm trợn mắt. Giám đốc có bạn gái rồi sao? Huhu, bạn gái người ta còn xinh như thế này, các cô thực sự là không có cửa rồi.

- Thế rốt cục là anh gọi em tới đây làm gì?

Lục Nhân vừa lướt điện thoại vừa hỏi.

- À, tại em không lên phòng cho nên anh không mang xuống được. Nặng lắm.

Lục Nhân tức xì khói. Tốn mất vài phút cuộc đời của cô rồi đấy!!


- Đừng giận, tối anh mang về cho em là được rồi.

Lục Dư Hạ tự động vuốt lông cho cô.

Lục Nhân cầm cốc trà sữa trên bàn tu một hơi. Bình tĩnh, bình tĩnh. Đây là anh trai mình...bình tĩnh.

- Mà nãy giờ em làm gì mà bây giờ mới tới? Còn cái gì đây? Trà sữa à?

Nhắc đến trà sữa là cô lại nhớ đến Sở Hoàng mặt đỏ. Nghĩ lại thấy vô cùng thích thú nha.

Bất giác cong môi lên cười. Đột nhiên, cô quay sang ôm lấy cánh tay anh trai, miệng ngọt ngào nói:

- Anhhh...

Lại còn cố tình kéo dài ra nữa. Lục Dư Hạ rùng mình, có chút sợ sệt nhìn cô.

- C..cái gì?

- Anh, cho em cái đó đi.

Lục Dư Hạ nhíu mày. Cái đó? Cái gì cơ?


- Là..cái mà anh hay dùng mỗi đêm ấy!!

Lục Nhân ghé sát tai anh thì thầm. Lục Dư Hạ đỏ mặt, vội vàng đẩy cô ra, lắp bắp:

- Em..sao em biết!!

- Sao em lại không biết được!! - Lục nhân nhếch môi cười.

- C..cái đó...đừng để cho người khác biết nghe chưa? - Lục Dư Hạ âm thầm tính toán thương lượng với cô.

Nếu để cho người khác biết anh dùng nói mỗi đêm thì cái mặt này của anh không biết giấu đi đâu nữa.

- Em biết rồi!!

Xì, bày đặt ngại ngùng. Sao lúc dùng cái đó sao không thấy anh ngại một chút nào vậy. Nếu không phải nó khó mua ở bên ngoài thì em cũng không thèm mượn anh đâu.

Bên kia, các nhân viên chỉ thấy hai người bên này như đang chim chuột với nhau mà thôi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận