-“Chị dạy con mình lại đi”_ba thằng Tuấn thái độ không mấy khách khí nói.
-“…”_đáp lại ông chỉ là sự im lặng, khiến ông càng bực dọc.
-“Kêu nó tránh xa con tôi ra”_liết một cái_ “Càng sớm càng tốt”
-“Chú bình tĩnh lại đi”_mẹ Thanh nhẹ giọng.
-“Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh”_ba thằng Tuấn có vẻ như càng lúc càng khó chịu.
-“Chúng nó sai ở đâu chứ. Chỉ là tụi nó mến nhau, muốn bên nhau”_đôi mắt ngấn nước nhìn ba thằng Tuấn_ “Chẳng lẽ như vậy là sai sao!”
-“A..”_ba thằng Tuấn tỏ vẻ ngạc nhiên, cười khẩy_ “Thì ra chị ủng hộ tụi nó phải không. Hèn chi..”
-“Tôi chỉ muốn con mình sống vui vẻ thôi”_mẹ Thanh giải bày.
-“Bà nói vậy mà nghe được á hả. Tụi nó bậy bạ vậy mình phải cản lại chứ”
-“Tôi..”_mẹ Thanh bất lực, thở dài.
-“Ba”_thằng Tuấn bước vào kêu.
-“Chào chú”_đáp lại chỉ là cái liết khinh bỉ của ba thằng Tuấn.
-“Đấy. Con bà về đấy. Kêu nó đừng có bám con tôi nữa”
-“Ba”_thằng Tuấn nhắc nhở.
-“Tao còn chưa tính tội mày đó”_quay ngoắc sang nhìn nó.
-“Chú bớt giận chút đi ạ”_Thanh đẩy chén trà qua sang cho ông. Ông cầm lấy hất vào mặt thẳng vào mặt Thanh, hung hổ đẩy ghế đứng lên.
-“Không cần mày giả tạo”_ông quát.
-“Thằng Tuấn lên thu xếp hành lý theo tao về”_gầm một tiếng_ “Nhanh”
Thằng Tuấn khó xử nhìn Thanh, Thanh quan tâm nhìn mẹ, rồi quay sang nó gật đầu. Thằng Tuấn lẻo đẻo lên lầu xếp lại mấy bộ đồ.
Cuối cùng cũng xa nhau, Thanh nghĩ, nhưng anh tin đây chỉ là thử thách, không là mãi mãi. Một thời gian nữa thôi, qua giai đoạn này, hai người có thể bên nhau.
Thằng Tuấn chầm chậm mà xách mấy cái ba lô đi ra cửa, nó nhớ lại lần đầu tiên nó đến căn nhà này. Lần đầu nó gặp anh, người anh họ mà nó không mấy ấn tượng. rất nhiều cái gọi là lần đầu tiên, còn có sự chăm sóc của anh. Anh cho nó ở nhà, nấu cho nó ăn, mua đồ cho nó, còn đặc nick name cho nó nữa.
Kí ức như dòng thác ùa về, những hình ảnh lần lượt vờn qua, khiến người ta như khắc sâu thêm. Xa anh rồi, nó không biết bao giờ mới trở lại căn nhà này nữa.
……………………………………….
-“Mẹ”_Thanh nhẹ nhàng ngồi xuống ôm lấy mẹ vào lòng, không biết là ai đang sưởi ấm cho ai, ai đang vổ về ai đây.
-“Mẹ không sao”_mẹ vuốt mái tóc Thanh_ “Chỉ là mẹ thấy bất lực. Mẹ không bảo vệ được con”
-“Mẹ”_tha thiết mà gọi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Thanh buông vòng tay, là số của công ty.
-“Thanh nghe”
-“Cậu Thanh hả”_là bà chị nhân viên cùng phòng, Thanh nhận ra giọng nói của chị ta.
-“Có việc gì à”_anh đã bàn giao công việc rồi mà.
-“Bản kế toán tuần trước có vài số liệu không khớp. Cái này chỉ có chú đang theo dõi mà”
-“Ừ”
-“Chị biết chú đang nghĩ phép.. nhưng phiền chú vậy. có thể đến công ty một chút không”
-“Được”_Thanh nhìn đồng hồ, hiện tại chỉ mong có thể hòa vào công việc_ “Tôi đến ngay”
Thanh sửa soạn định ra khỏi nhà thì thấy thằng Tuấn bước vào, anh ngạc nhiên mở to mắt. nó phóng đến ôm chầm lấy anh. Không phải là anh tưởng tượng.
-“Em bỏ quên mấy thứ”
-“Ừ”
-“Em lên lấy đây”
-“Tuấn nè!”_đột nhiên rất muốn khẳng định_ “Anh yêu em”
-“Em cũng vậy”
-“Hãy chờ anh”
-“Bao lâu em cũng chờ”_thằng Tuấn chắc nịch đáp.
Thanh dẩn xe ra khỏi cửa thì nhìn thấy ba thằng Tuấn đang đứng trên lề đường. Hình như ông ta thấy anh, nên có ý định băng qua bên kia lộ.
Lúc ba thằng Tuấn qua nửa con đường thì bất ngờ từ xa xa một chiếc xe ô tô chạy đến. Thanh nhận ra chiếc xe hướng về ông mà lao đến, vận tốc dường như không có ý định giảm xuống, chiếc xe đang mất kiểm soát. Nảo chỉ mới phát ra một tín hiệu nguy hiểm, thì cơ thể đã nhanh hơn lao đến.
‘RẦM’
Đoạn đường náo loạn, dòng người đi đều ngoảnh đầu nhìn lại, một nam thanh niêm nằm dài trên đường, dòng máu đỏ thắm len lỏi lăn trên vạch trắng tinh kẽ đường. Chiếc xe gây tai nạn có ý định bỏ trốn bị người ven đường giử lại.
Giao thông ùn tắc, đèn màu vẩn luân phiên chớp tắt, người dân xung quanh củng náo loạn. “Gọi cấp cứu nhanh.. ai gọi cấp cứu” “Đã báo công an chưa” “Có ai biết sơ cứu không” ...
.......................................
-“Anh ấy có sao không bác sĩ”
-“Giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua”_bác sĩ nhìn bệnh nhân vẩn miên mang trên giường bệnh_ “Chỉ là không biết lúc nào sẽ tỉnh lại”
-“Ý thầy là..”_Phương củng nhìn về phía Thanh.
-“Uhm”_vị bác sĩ già gật đầu_ “Con hãy giải thích cho cậu ấy đi. Ta đi trước”
-“Cảm ơn thầy”_Phương tiển ông ra khỏi cửa, rồi quay lại vổ vai trấn an thằng Tuấn. Trông nó khá mệt mỏi, hơn ba ngày rồi nó vẩn chưa ngủ đàng hoàng thì phải.
-“Anh Thanh sẽ sớm bình phục thôi mà. Em về nghĩ chút đi”_Phương thực lo nó không gắng gượng nổi nửa.
-“Anh nói cho em biết đi”_đôi mắt đen sâu thẳm, vì mất ngủ dài mà u hồn nhìn Phương_ “Bao giờ anh ấy mới tỉnh lại”
-“Việc này”_Phương lưởng lự, cũng không có ý định giấu nó_ “Không chắc được.. chấn thương thế này, có thể không bao giờ tỉnh lại”
-“Sống thực vật”_thằng Tuấn kinh hoàng, chấn động, run cả người. Cái này là thực sao, không phải chỉ có trong phim thôi ư.
-“Hay là em về nghĩ chút đi”_Phương khuyên răn_ “Nếu em cũng ngã quỵ thì thằng Thanh trông chờ vào ai”
-“Em muốn ở bên anh ấy một chút”_thằng Tuấn ngồi xuống bên giường bệnh, nắm lấy tay Thanh. Nhìn gương mặt anh xanh xao, chỉ mới mấy ngày mà hóp má đã rõ ràng. Nói người không biết nói mình, thằng Tuấn không hề nhận ra bộ dáng hiện tại của nó cũng chẳng mấy sức sống cả.
Phương xoay người bước ra khỏi phòng, những người đứng ngoài cửa đều mang vẻ mặt u sầu. Phương lắc đầu ra hiệu cho họ đừng làm phiền hai anh em họ chúng nó lúc này. Ba mẹ thằng Tuấn nhìn sang mẹ Thanh, rồi nhìn nhau, bước lại gần an ủi mẹ Thanh. Mẹ Thanh lại lần nửa rơi nước mắt, không khóc nổi nữa, nước mắt có lẽ còn sức, nên cứ rơi. Mẹ thằng Tuấn củng không kìm lòng được, bờ môi cũng run lên, khóe mi viền đỏ ửng.
........................................
-“Hôm nay em hoàn thành rất tốt bài thuyết trình rồi”_thằng Tuấn lau má Thanh, nhúng cái khăn vào nước vắt, chuyển xuống lau tay.
“Cái bài hôm tuần rồi em kể anh nghe đó”_chăm chú mà lau ngón tay, động tác thuần thục, có vẽ như đã từng làm rất nhiều lần_ “Giảng viên nói có ý tưởng.. nhưng mà”_ra vẻ bất mản, thở dài mà nhúng cái khăn vào thau nước.
“Giảng viên nói phong cách trình bày chưa tốt. Thật là”
Thằng Tuấn đứng dậy, bưng thao nước vào tolet đổ đi. Bước ra nhìn vào giường, anh vẩn ngủ say nằm đó, anh ngủ yên bình lắm, anh có biết em cực khổ bao nhiêu không.
-“Rốt cục bao giờ anh mới tỉnh lại đây”_tựa lưng vào tường, vô hồn mà nhìn về người con trai đang an lành thiếp đi trên giường bệnh.
-“Thấm môi anh chưa con”_mẹ thằng Tuấn đẩy cửa bước vào, đến bên nó.
-“Chưa”_thằng Tuấn lắc đầu_ “Mẹ làm đi. Con đi ra ngoài chút”_ dỏi theo bong lưng đứa con trai của mình, mẹ thằng Tuấn lo âu nhận ra rằng nó gầy đi nhiều, sau lưng nhìn bộ dáng có vẻ hốc hác hẳn.
Với tay lấy ly nước trên đầu giường, từ tốn là thấm từng giọt vào đôi môi trắng hồng.
-“Con đang muốn trừng phạt chúng ta sao”_nảo nề mà tự hỏi lòng mình, cứ để hai đứa nó bên nhau có tốt hơn bây giờ không. Một đứa nằm đây, nằm im lìm, một đứa cố tỏ ra vẻ bình thường, có khi bây giờ lại đang trốn ở nơi nào đó mà rơi lệ.
-“Ta sai rồi. Chúng ta sai rồi. Con tỉnh lại đi”_nắm lấy bàn tay mềm lạnh, giọt nóng hổi rơi trên mu bàn tay_ “Xin con”
Bà hy vọng vẩn chưa muộn khi nhận ra rằng nhìn con mình an lành, vui vẻ mới là đều quan trọng. Đời người mấy mươi năm thôi mà, thiên hạ bàn tán là gì chứ, họ nói được đến khi nào. Vì ba bốn lời của người ngoài mà ép con mình sao. Rốt cuộc là nghĩ cho nó, hay là gán cho nó đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...