Lúc nó đang học thì nhận được được thoại anh Thanh, anh nói là hôm nay anh có việc không rước nó được bảo nó tự về. Về nhà thì đợi anh, không cần nấu cơm để anh mua cái gì về ăn luôn. Hai anh em sống với nhau là thế, anh Thanh tuy nấu nướng thông thạo nhưng nói thẳng là anh khá lười, hiếm khi nấu cơm. Nó thì lại không biết làm đồ ăn, chỉ nấu được cơm điện. Hai anh em sống ở nhà chứ toàn ăn cơm ngoài, có lần nó hỏi anh Thanh để nó chia tiền mua thức ăn với, anh Thanh trừng nó một cái nên nó im luôn. Anh Thanh khi giận lên khiến cho người khác rất muốn dổ dành, như một con mèo xù lông vậy, cần nhẹ nhàng nhẹ nhàng với nó chứ không nở cương lên. Sống với anh hơn một tháng nó mới cũng dần hiểu về anh nhiều hơn, anh lúc làm việc rất nghiêm túc, cuộc sống rất nề nếp, nhưng đôi lúc cũng như một đứa trẻ nhiều tuổi. Và anh thường tỏ ra là một người dà dặn, chẳng phù hợp với gương mặt ‘sơ sinh’ của anh. Nó còn nhớ khi thằng Duy lần đầu gặp anh còn hỏi nó anh là em trai nó hả nửa chứ, không biết cái thằng này nói anh Thanh trông trẻ hay còn có ý khác. À và còn nhiều thứ khác nữa, như anh thường hay mua nhiều vé số, có ngày mua hơn trăm tờ, lúc đầu nó nghĩ là anh cầu may, nhưng dần nó phát hiện không phải thế, vì có khi anh mua về để sang một bên chẳng màn đến việc dò số. Nó thắc mắc, anh nói lúc đi ngang qua công viên thấy một cậu bé bán nên mua, có khi là ông cụ, thường nhất là của bà lão ngồi xe lăn hay đi qua con đường này.. Lúc đó nó mới biết được anh mua không phải vì hy vọng sẽ trúng, vì nó từng nghe anh nói, cầu người chi bằng cầu mình, tương lai nên tự mà nắm lấy.
Cũng may cho nó là thằng Duy vừa nghe nó nói anh Thanh hôm nay bận thì hắn nói để hắn đưa nó về cho, thế là đở tốn tiền xe. Chiếc xe đang chạy thì đột ngột bị ngã, nó chưa kịp hoàn hồn thì có một chiếc xe máy lao đến, thằng thanh niên ngồi sau giật cái cặp của nó chạy mất. Khi nó lồm cồm ngồi dậy la lên một tiếng thì chỉ còn vương lại khói xe của hai thằng kia. Đoạn đường này vắng toanh nên cũng có ai ‘xông’ ra giúp nó. Vì thằng Duy không có mang cặp nên chỉ có mình nó bị giật đồ. Xui xẻo thật, nó về nhà nằm dài trên bộ ghế ủ rủ. Giấy tờ nó để trong ví mang trong túi quần nên không có mất, nhưng phần lớn số tiền mẹ mới gửi cho nó đều ở trong cặp cả. Giờ mà xin nửa chắc chắc sẽ bị mắng, thế nào mẹ cũng nghĩ nó tiếp tục ăn chơi cho coi. Hey cái số nó sao mà xui quá đi. Mà nếu không xin thì tháng sau nó sống sao đây TRỜI!
Cạch. Đang miên mang suy nghĩ thì đèn nhà sáng lên.
-“A a”_anh Thanh hét lên, rồi như hoàn hồn, vuốt vuốt ngực_ “Chú mày định hù anh chết hả? Sao không bật đèn, mà còn nằm một đống ở đó nửa”
-“Anh về”_nó lơ đễnh đáp.
-“Ờ, chú mày sao vậy. Thôi ăn trước đi, có gì từ từ kể anh nghe”_anh đi vào bếp, nó nhìn theo dáng anh bước đi cũng chẳng buốn ngồi dậy. Nó hiện tại là đang bận suy nghĩ cho tương lai nó, chẳng buồn quan tâm việc khác.
..............
-“Chỉ có vậy?”_anh Thanh nhìn nó hỏi một câu sau khi nghe nó trình bày lại toàn bộ câu chuyện oanh liệt bị giật đồ của nó chiều nay.
-“Như thế mà anh nói là ‘Chỉ có vậy’ hả?”_nó ngao ngán thở dài_ “Giờ không biết ở nhà có tiền gửi thêm cho em hông nữa”
-“Rồi. Đợi anh chút”_anh Thanh rời khỏi ghế đi vào phòng làm việc. Một lát sao anh mang ra một sấp năm sáu tờ năm trăm đưa cho nó_ “Đừng có điện về nửa. Thím 3 mới gửi cho em tuần trước giờ em đòi nửa sau thu xếp kịp. Em cứ lấy mà dùng”
-“Sao được”_nó trả lại tiền vào tay anh_ “Em ở nhà anh, ăn của anh không nói, giờ còn lấy tiền anh nữa sao mà được”
-“Vậy coi như anh cho chú mày mượn đi”_anh nắm tay nó, đưa tiền trở lại bàn tay nó_ “Anh nói thật, tiền bạc với anh không có quan trọng. Muốn có là có hà. Tình cảm anh em mà chú mày cứ hay tính toán. Nếu vậy thì xem như anh ượn, chú mày muốn trả thì trả tùy chú mày. Chú mày không nhận là không xem anh đây là anh rồi”_lại là cái ánh mắt đó, ánh mắt khiến nó không biết nên từ chối thế nào, ánh mắt cứ như là việc này là đương nhiên vậy. Trong lúc thằng Tuấn đang khó xử không biết làm sao thì anh Thanh đã đứng dậy đi về phòng ngủ rồi.
Cứ như vậy, nó lại mắc nợ người anh họ này nữa. Nó không biết sau này nó phải trả bao nhiêu mới hết cái ân tình này cho anh. Nợ tài sản cò dể trả, nợ ân tình thì trả sao đây. Chắc phải trả dài dài, có khi là hết cả đời luôn không chừng.
-“Êh heh Tuấn Tuấn”
-“Gì mạy?”_nó quay mặt lại thì ra là thằng Duy đang kêu nó.
-“Đi chi nhanh vậy mạy”_thằng Duy hay tay chống gối thở cái ‘phù’_ “Tao tính hỏi thăm vụ hôm qua. Bạn bè quan tâm mà”_thằng Duy quàng vai nó, hai đứa sóng đôi vào lớp.
-“Vậy là anh họ mày ày mượn tiền hả?”_thằng Duy nằm dài trên bàn ngoảnh mặt lại hỏi nó sau khi nghe nó tâm sự.
-“Ừhm”_thằng Tuấn gật nhẹ đáp, mắt nó vẩn nhìn về phía trước, không thèm ngoảnh lại nhìn thằng Duy một cái.
-“Ông anh mày tốt thật, tao củng muốn có người anh như ổng. Cứ như con chị tao. XÌ, xin hai trăm đồng cũng hổng cho”_thằng Duy thương cảm cho cái số của nó, giọng nói tràn đầy ganh tỵ_ “Êh mày nghe tao nói hông vậy”_giờ nó mới phát hiện cái thằng kế bên không hề để ý đến nó.
-“Thì đang nghe nà.. mày nói đi”_thằng Tuấn vẩn một mực ngắm về phía trước, nhìn qua có vẻ như đang rất chăm chú nghe giảng.
Tò mò dỏi theo hướng mắt của thằng Tuấn, thằng Duy phát hiện ra một việc chứng minh rằng thằng Tuấn không hề chăm chỉ như thế. Phát hiện mới này khiến cho thằng Duy vô cùng hãnh diện, kiểu như là hắn vừa mới khám phá ra một lục địa mới.
-“Thấy nhỏ Linh xinh hông”_thằng Duy huých vào hông thằng Tuấn, thằng Tuấn có tật giật mình, nó hoàn hồn mới phát hiện gương mặt thằng bạn kế bên có điểm khả nghi.
-“Ý mày sao?”_thằng Tuấn nghi hoặc.
-“Tao hỏi mày nó xinh không thôi. Không biết xinh hông mà có người ngắm người ta chằm chằm mạy”_thằng Duy lếu láo, sờ sờ mủi.
-“Ờ thì.. thì xinh”_thằng Tuấn ấp úng, khó trách nó, Thùy Linh là một cô gái rất xinh đẹp, vừa vào học đã ngay lập tức được mấy đứa trong lớp gán ngay cho cái danh hoa khôi. Cô nàng lại có vẻ kêu ngạo, lại cao cao, rất thu hút người khác.
-“Đừng nói với tao mày để ý nhỏ đó nha”_thằng Duy nhìn nó.
-“Tao cũng hỗng biết, chỉ thấy nó đẹp, rất thu hút muốn dòm. Khì”_thằng Tuấn thật thà đáp.
-“Thôi mày ơi. Con đó chảnh lắm”_thằng Duy tỏ vẻ kinh nghiệm, vuốt vuốt cái cằn nhẳm bóng của hắn nhìn nó_ “mày tuy có cải mả bề ngoài khá đẹp”_thằng Duy gật gù_ “Nhưng con nhỏ đó tao thấy nó coi bộ khinh người à. Không có iphone không có ày số đâu con”
-“Thì tao có nói gì đâu”_thằng Tuấn nhúng vai, tỏ vẻ thờ ơ. Cái này nó cũng đã từng nghe qua rồi. Nhưng không vì vậy mà nó ghét con nhỏ Thùy Linh, nó nghĩ người đẹp thì có quyền làm à.
Cái chuông trên tường ‘reng reng’một cái báo hiệu hết giờ học. Nó quay qua đánh thức thằng Duy dậy chứ không chừng có khi nó ngủ luôn quá. Hai thằng đi cùng một đoạn hành lang rồi thằng Duy quẹo sang nhà xe, nó thì bước ra cổng đợi anh Thanh rước. Nó đứng ven đường đợi xe thì mắt nó chợt sáng lên. Số là nó nhìn thấy Thùy Linh củng đứng dưới lề đường như nó, hình như nàng ta đang đợi ai. Nó bước lại nói chuyện với Thùy Linh, dù sao cũng là bạn cùng lớp mà.
-“Linh! Tình cờ vậy”_nó mỉm cười chào hỏi.
-“Ờ, tình cờ”_nàng liếc nó một cái rồi tiếp tục ngó quanh tìm kiếm.
-“Linh đợi rước hả”_nó nghĩ nàng cũng giống nó.
-“Ừ”_nàng lơ đểnh đáp, rồi lẩm bẩm_ “sao lâu quá không biết”
Tinh tinh
Tiếng còi xe quen thuộc vang lên, chiếc xe ô-tô dừng lại bên thằng Tuấn, anh Thanh hạ cửa xe kêu nó.
-“Đợi anh lâu chưa”_Thanh mở cửa bước ra khỏi xe.
-“Cũng mới hà”
-“Cô bé này là bạn em hả”_Thanh hướng đến Thùy Linh mở lời.
-“Dạ. Bạn cùng lớp em. Tên Thùy Linh”_thằng Tuấn giời thiệu rồi mới phát hiện hơi bị hố. Dù sao nó và Thùy Linh củng có nào đâu thân.
-“Anh.. anh Thanh”_Thùy Linh hướng Thanh mở lời
-“Ơ em là..”_Thanh ngạc nhiên nhìn cô bé.
-“Thùy Linh.. em gái anh Phương nà, anh hổng nhớ em hả?”_Thùy Linh nở một nụ cười.
-“Ah anh nhớ rồi. Thấy em hơi quen mà không nhận ra. Em lớn quá”_nói về cô bé Thùy Linh này anh cũng không ấn tượng lắm, chỉ gặp mặt vài lần mấy năm trước.
-“Hai người quen nhau hả”_Thằng Tuấn mở lời, chứ không chừng nó bị bỏ rơi thì sao.
-“Ừ Thùy Linh là em gái bạn anh”_anh Thanh cũng vui vẻ nhận người quen_ “Không ngờ hai đứa học chung.Ủa mà em hình như đang chờ ai hả?”
-“Ông anh em hôm nay đi đâu mà giờ chưa rước em nữa hỗng biết”_Thùy Linh giậm chân tỏ vẻ nũng nịu.
-“Khì”_thấy bộ dáng cô bé khiến Thanh phì cười_ “Hình như hôm nay Phương có việc đi Hà Nội rồi, đột xuất, chắc quên báo cho em”
-“Hả. Cái ông này thật là”
-“Thôi, để anh chở về cho. Cũng tiện đường mà”_tiện đường của anh Thanh và thằng Duy là khác xa. Nhà con nhỏ Thùy Linh đúng thật là nằm trên đường về nhà anh Thanh thật. Cũng nhờ vận may này mà nó thấy được một phần khác của Thùy Linh. Nhỏ trước người lạ thì kêu căng là thế nhưng gặp người quen lại hòa nhã, thân thiết, rất là gần gũi. Nhỏ lại hay cười, nụ cười nhỏ rực rở thật, không hổ cái danh hoa không nha.
Tạm biệt nhỏ rồi hai enh em về nhà. Trên đường về nó khéo léo hỏi anh Thanh về con nhỏ, nhưng mà anh Thanh cũng chẳng biết gì nhiều cả.
………………………..
Tác giả lảm nhảm:
Một vài tình tiết trong truyện là ‘khát vọng’ của tác giả, đến giờ vẩn chưa gặp ai đối xử mình như vậy. Thôi đành hoàn thành trong truyện vậy.
Tôi mong tình yêu màu hồng,
Nào hay tình yêu cũng có giông có bão.
Tôi chờ vạn sự chân thành,
Người lại cho thấy rành rành dối gian.
Thôi thôi! Đừng nói, đừng nhiều lời.
Khi tình đã hết, hởi ôi tình chết.
Tuyệt vọng,
Tôi sẽ không.
Vì tôi vẩn tin màu hồng tình yêu.
Và tôi đã biết
Người ơi tôi đã biết!
Biết rằng, tình yêu thì không toàn hồng,
Nhưng
Màu hồng đâu đó có trong tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...