Anh Em Họ Chúng Nó


Trở lại thành phố vào buổi chiều vì sáng mai thằng Tuấn lại có giờ học. Dĩ nhiên, khi xuống mỗi người một nẻo nhưng khi về là cùng nhau.
Nếu nói không có sự khác biệt là không thể tin, người xưa nhưng danh nghĩa đả khác dĩ nhiên có điểm khác. Nhưng cái khác này cũng không có cái gì quá xa lắm, thân nhau thì lúc trước cũng than nhau rồi, anh em thì vẩn là anh em. Có điều thỉnh thoảng lại ngủ cùng nhau, mà tần số ngày càng lớn. Càng không đơn giản chỉ là nhắm mắt ngủ như trước.
Khi gặp nhỏ Thùy Linh trong lớp học thằng Tuấn nhận ra rằng nó không hận nhỏ như nó nghĩ, biết nói sao, nó không có cái cảm giác lồng lộn lên ghanh ghét, cũng chẳng hung hăn trừng nhìn nhỏ, không xa lánh như tránh tà, lại không phải sợ hãi không muốn tiếp cận nhỏ. Nó chỉ là không nghĩ bản thân và nhỏ có thể như trước, đơn giản thế thôi, ngoài ra không nhiều thêm những thứ khác. Nó cũng kinh ngạc, vì sao lại như thế, không phải nó nên hận nhỏ hay sao!
Thằng Duy hôm nay lại tỏ ra khá bực dọc, hỏi ra mới biết hắn và bà chị của hắn cải nhau. Không biết cách an ủi, đành chịu trận lắng nghe thằng Duy sổ trận vậy. Việc này cũng không hẳn là xấu, ít nhất thằng Duy không ngủ trong suốt giờ học, quả là một kì tích. Có đôi khi thằng Tuấn củng nghi ngờ có phải thằng này ở nhà không được ngủ hay không mà vào lớp là ngủ gà ngủ gật, rồi tự cười, sao lại có ý nghĩ kì quái như vậy chứ.
Tràng giang đại hải một hồi đến cuối cùng thằng Duy hùng hồn phán một câu xanh rờn là hôm nay tao không về. Thằng Tuấn lại hỏi nếu không về mày đi đâu, thằng Duy nghĩ nghỉ một hồi rồi quay sang nhìn nó, ánh mắt thành khẩn đến long lanh khiến thằng Tuấn chân lông dựng thẳng mà rùng mình.
-“Mày thu nạp tao nha”_thằng Duy chấp hai tay trước ngực, nhìn rồi nhìn nó, chớp xong lại chớp chớp.
-“Ngộ không à.. sư phụ không thể tự ý quyết định chuyện này”_thằng Tuấn tỏ đạo mạo, vổ vổ đầu thằng Duy, lại bị thằng Duy né sang hướng khác.
-“Đi..”_thằng Duy không bỏ qua cơ hội_ “Đi mà..Tuấn.. Tuấn đại ca..”

-“Mày cũng biết tao đang ở nhờ nhà anh họ mà”_nên tao đâu có tự quyết định được, với lại hiện tại tao cũng muốn ‘riêng tư’ một chút. Tự dưng rước kì đà về làm gì, dĩ nhiên những lời này do bụng thằng Tuấn nói với tim nó. Vẽ mặt thì vẩn ánh lên tia khó xữ.
-“Tao có thể giúp mày việc nhà.. cái gì cũng được thu nạp tao đi.. nếu không..”
-“Không thì sao”_thằng Tuấn cau mày hỏi
-“Ngủ ngoài đường chứ sao”_nhún vai tỏ vẻ bất lực.
-“Mày đùa à”
-“Đâu có.. tao hết tiền òi”_lại còn tự móc túi chứng minh hoàn toàn rổng toét. Nhìn vẻ mặt như muốn siêu lòng của thằng Tuấn, thằng Duy mở cờ trong bụng, ừ thì trong túi hắn rổng toết thật nhưng trong ba lô thì ai biết đâu.
-“Để tao hỏi anh Thanh thử”_thằng Tuấn lấy điện thoại ra, rồi lại nghĩ không biết nên gọi hay không, vô tình nhấn gọi rồi lại nhớ ra chắc bây giờ anh đang làm việc thế là tắt nhanh. Nhanh chóng điện thoại báo có tin nhắn từ Thanh.
“Sao lại gọi anh”
“Nho a ak hjhj”
Qua vài phút cũng không nhận được re nào từ Thanh, dưới sự thúc giục của thằng Duy, đành nhắn tiếp.
“Bn e mun qua o nho vaj ngay ak”
“Con trai?”
“Uh.. hjhj.. dc ko a?”
“Bạn cùng lớp với chú mày?”
“Dung oi”
“Chú mày tự quyết định đi. Bye. Anh còn có việc”

Thế thì có lẽ được, nó cho thằng Duy một cái gật đầu, thằng Duy phát mừng ra mặt. Thằng Tuấn củng nói rỏ chỉ vài ngày thôi đó, thằng Duy gật gù nói chỉ hai ngày là được. Thằng Tuấn nghĩ tới mà thấy tức cười, thằng này trốn nhà đi mà còn biết trước ngày về hả ta, nghe cứ như là đi nghĩ ngơi du lịch đâu đó á.
Cốc cốc
-“Vào đi”
-“Thanh chú kí dùm chị cái này”_người phụ nử đặt tập hồ sơ lên bàn làm việc, tiếp tục giải thích_ “Dự toán cho kế hoạch lần này”
-“Kế hoạch đấu thầu hả chị”_Thanh lật lật xem qua
-“Uhm.. còn có mấy cái thu chi trong tuần này nửa chú xem luôn giúp chị”
-“Chị đợi em lát”_Thanh xem qua rồi gật gật tỏ hài long, cô này làm việc khá hiệu quả_ “Chị ra ngoài trước đi.. khi nào xong tôi sẽ gọi”
Cốp cốp vài bước lại dừng lại, Thanh ngẩng đầu lên xem còn có việc gì không thì thấy chị ta nhìn Thanh chăm chăm, ánh mắt soi mói kì lạ, vẻ mặt cười cười.
-“Chú Thanh đang yêu phải không”
-“A sao chị nói vậy”_Thanh thoáng bất ngờ
-“Thì thấy vẻ mặt chú dạo này tươi tươi nên chị đoán vậy”_hình như bản tính bà tám bộc lộ thì phải.

-“Đang trong giờ làm việc thì phải!”_Thanh nhẹ nhàng nhắc nhở, chị ta tỏ ra mất hứng rồi xoay người ra ngoài. Làm việc phải có nguyên tắc của mình, Thanh không bao giờ lảng phí thời gian làm việc vào những việc thế này, song phẳng, một ngày anh bán 6 tiếng cho công ty, thì 6 tiếng đó anh chỉ làm việc, ngoài ra thời gian khác thì không bao giờ lôi công việc vào.
Gấp lại hồ sơ, những cái thuộc thẩm quyền thì xem qua cẩn thận rồi kí, phải chịu trách nhiệm với chử kí của mình nên không thể qua loa được. Xem rõ từng con số và điều khoản, dù đó là nhân viên đắc lực nhất dưới tay mình thì cũng đôi khi có sơ soát. Người lảnh đạo mình phải chịu trách nhiệm vì thế không nên hời hợt. Lấy hồ sơ hoạch địch cho tài chính cho kế hoạch đầu tư ra, cái này cần phải thong qua boss tổng xem xét. Kế hoạch lần này do boss trực tiếp chỉ đạo.
Định cung tay gỏ cửa mới phát hiện hình như bên trong xếp đang có khách, cửa lại hở không khóa, định xoay bước đi lại nghe được tiếng xếp nhắc đến một người quen khiến Thanh dừng bước.
-“Quốc à cậu củng đừng có quá đáng nha”_tiếng xếp cau có_ “Kế hoạch lần này với công ty chúng tôi rất quan trọng bao nhiêu chắc cậu củng rỏ. A các cậu vốn không hợp với dự án này”
-“…..”
-“Người cậy đề cử thì tôi củng đả nhận rồi.. bây giờ cả kế hoạch này cậu cũng muốn nuốc sao?”
Tập đoàn A, Quốc, người của Quốc đề cử sao, Thanh hoang mang, bước về phòng mình. Có phải là anh không? Có khi nào anh là lính nhảy dù? Nghĩ lại cũng thấy mình vào vị trí này quá dễ dàng rồi còn gì, nhưng vẩn không muốn tin. Chẳng lẽ không cách nào thoát khỏi gả ta sao. Hay vốn dĩ không phải là mình, chỉ do anh quá nhạy cảm thôi, Quốc từ sớm đã quên mất anh rồi. Cười khẩy, có thể dễ dàng quên vậy thì không dây dưa lâu thế. Mà chẵng phải chấm dứt rồi à, đúng hết rồi, con người thật khó hiểu, mà anh lại là một con người, lại còn nhạy cảm, nên càng không giản đơn, phi logic quá. Con người càng lý trí hình như là để che giấu đi tâm hồn yếu cảm của mình.
Cuối cùng củng nên làm sáng tỏ, một cuộc điện thoại thôi mà. Một thời gian khá dài không lien lạc, vẩn còn là bạn được chứ, dù gì cũng từng than hơn là bạn thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận