Anh Em Họ Chúng Nó


-“Anh có chuyện muốn nói”_nên một lần nói rõ ra, sẽ tốt hơn cho cả hai.
-“Anh nói đi”_thằng Tuấn ngồi bên cạnh nhìn anh chờ đợi
-“Chuyện này..”_Thanh hít sâu_ “Anh là gay”_khẽ nhìn sang biểu tình của thằng Tuấn, không có cái bộ dạng gì ngạc nhiên cả, có lẽ nó sớm đã biết. Chỉ có bản thân anh khư khư không mở lòng thôi.
-“…”_thằng Tuấn không nói gì, chờ anh tiếp tục
-“Anh nghĩ chắc việc này chú mày cũng biết rồi”_hai ngón cái vân vê vào nhau, Thanh lại nhìn thằng Tuấn, chỉ nhận được cái gật đầu của nó_ “Anh.. anh..”
-“Như thế nào”_thấy Thanh ấp úng thằng Tuấn có vẻ sốt ruột

-“.. anh.. anh có tình cảm chú mày.. cái đó không là tình anh em”_hít sâu một hơi rồi thả ra, cuối cùng cũng đối mặt được, không quá khó nhỉ
-“....”_không phải bất ngờ đến á khẩu, chỉ là không biết phải nói gì, thằng Tuấn chọn cách im lặng và lắng nghe. Tâm nó dao động, tự mình cảm nhận và được người khác xác nhận là hai việc khác nhau.
-“Thế còn chú mày?”_Thanh quay sang nhìn nó, khẻ cười_ “Đi đến bước này chắc không thể là an hem như lúc trước rồi.. chú mày tự chọn lựa đi.. nếu không muốn ở cùng anh sẽ..”
-“Em biết…”_thằng Tuấn cắt ngang lời Thanh_ “Từ lâu em đã biết anh em họ chúng ta không giống như những anh em khác… em nghĩ mình cũng thích anh”
-“Không cần vội vàng, hãy suy nghĩ kỉ đi, anh cho chú mày thời gian”_Thanh rờ sô pha đứng lên_ “Tạm thời anh sẽ về quê.. chú mày cứ suy nghĩ cho kĩ.. thật kĩ.. con đường này nếu không yêu nhau thật sự quyết không dễ đi”
-“Em biết em cần gì”_thằng Tuấn kéo lại tay Thanh
-“Chú mày hiểu cái gì là yêu không..”_Thanh hạ mi nhìn nó, nhìn vẻ mặt của nó, Thanh biết nó vẩn chưa xác định rõ. Nó không hiểu yêu là cái gì, nó đã yêu chưa, hay là cảm thấy quen khi ỏ bên Thanh, như một lối mòn quen chân không muốn chuyển sang đường khác. Thanh đã đối mặt với tình cảm bản thân, không đồng nghĩa là sẽ ép buộc nó.
-“Khi nào chú mày nhận ra chú mày yêu anh..hiểu thế nào là yêu.. anh sẽ đợi”_Thanh sải bước về phòng, thu dọn vài thứ, về quê. Cũng như bao lần, nhà là nơi có thể cho anh an trú, mẹ là nơi cho anh ấp ủ.
…………………………
Mái nhà yên bình như vậy, hang cây vẩn xanh như thế, lòng con người cũng nên hòa vào thiên nhiên. Có những việc bề trên ắt đã có sắp sếp, mọi việc theo ý người vậy. Vừa vào nhà là Thanh ôm chằm lấy mẹ, bà củng không hiểu việc gì xãy ra với con trai, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu con mình. Đứa con bà đúng là số khổ, trời gieo oan trái, nó rất mềm yếu, nội tâm nó mỏng manh vô cùng. Hà cớ gì cho nó là một thằng con trai cứ, nó cứ phải dồn nén tất cả lại, cứ phải tỏ ra mạnh mẽ, muốn khóc cũng không thể òa khóc nức nở được. Vì phải dồn nén nên tâm hồn lại càng thêm mỏng manh, cái gì cũng nghĩ cho người khác, để cuối cùng người bị tổn thương là ai chứ.
Thanh về đến trưa thì nhà có khách, Thím 3 nghe tin Thanh về nên qua hỏi thăm, sẵn tiện hỏi hang tình hình thằng Tuấn, vì cả hai tháng rồi nó chưa có về. Thanh tỏ vui vẻ tiếp chuyện, bảo thằng Tuấn bận học lắm. Đối mặt với Thím 3 Thanh củng có phần e dè, sợ bị nhìn thấu, có lẽ do tự ti bản thân mà ra. Thím 3 đột nhiên hỏi Thanh “Con thấy ổn chứ?”. Thanh không hiểu ý tứ câu nói, nên chỉ gật đầu mỉm cười nói “Con khỏe”. Thím 3 gật gù nói “Thế à!”, rồi quay sang tiếp chuyện với má Thanh.
Cả ba người đang ngồi uống nước trà trò chuyện thì cửa cổng lại mở, một người khác bất ngờ tiến vào. Thanh ngạc nhiên trợn mắt, hai người lớn củng tỏ ra bất ngờ. Chỉ có người khách mặt vẩn đăm chiêu, ánh mắt gián vào người Thanh. Thanh mỉm cười. Tâm hồn anh lại dậy sóng.

-“Nói chuyện đi”_thằng Tuấn gật đầu chào mẹ Thanh và mẹ nó rồi hướng Thanh mở lời
-“Ơ..”_Thanh cười méo xẹo
-“Con mới về à”_mẹ thằng Tuấn nhìn nó, quái không phải nó mới điện thoại bảo bà qua đây xem thằng Thanh thế nào sao, nhanh như vậy mà đã về rồi.
-“Dạ”_thằng Tuấn vẩn gián mắt vào Thanh_ “Đi.. nói chuyện chút”_rồi hất cổ, đi trước. Thanh củng đứng lên đi theo nó.
-“Tụi nhỏ không biết có chuyện gì”_mẹ Tuấn nhìn mẹ Thanh thằm dò.
-“Chuyện của đám nhỏ mình theo không kịp.. à mà thím bán dừa nhiêu chục vậy”_mẹ Thanh chuyển chủ đề, thoàng nhìn bong dáng hai đứa nhỏ đi xa xa, trong lòng không khỏi thở dài.
Theo thằng Tuấn ra khu vườn sau nhà, hai anh em họ chúng nó vẩn chưa nói lời nào. Chợt thằng Tuấn dừng lại bên một góc dừa, tựa lưng vào thân dừa, nó bắt tréo tay trước ngực, nhìn Thanh.
-“Sao đột ngột vậy”_Thanh lại bán nụ cười

-“Uhm..”_thằng Tuấn trầm giọng, như đang kìm nén_ “Em muốn như trước”_nó rất khó chịu. Thanh đột ngột ra đi, bỏ lại nó. Nó biết cái lần ra đi này không hề giản đơn, nếu không giử lại nó sẽ bị mất mãi mãi. Yêu là cái gì thì quan trọng thế sao, nó không hiểu rõ yêu, không muốn nghĩ thêm nữa, nó chỉ biết cứ như trước kia đi, như trước kia nó sẽ không khó chịu. Lòng nó ấm, tim nó rộn ràng, không bọ thắt lại. Vậy hà cớ gì đi tìm khái niệm cho chữ yêu, sống hướng về cái yêu xa xa chi bằng sống như trước, sống bên anh, hai người vui vẻ qua ngày, tốt hơn không!
-“Em có thực là yêu anh không?”
-“ĐÚNG”_thằng Tuấn lớn giọng đáp_ “Em không biết thế nào là yêu”
-“Đây chỉ là nhất thời thôi, là chú mày đang lầm tưởng....”
-“Anh thôi đi”_thằng Tuấn ngắt lời Thanh, bấu lấy bả vai anh_ “Em không biết thế nào là yêu, nếu yêu là muốn ở bên cạnh người mình yêu.. EM YÊU ANH, nếu yêu mà muốn chiếm giữ tâm hồn người mình yêu.. EM YÊU ANH, nếu yêu là bực mình, tức giận khó chịu khi thấy người mình yêu bên cạnh người khác.. EM YÊU ANH, nếu yêu là muốn chiếm hữu người mình yêu.. EM RẤT YÊU ANH, còn nếu yêu là khao khát người mình yêu.. anh biết không.. em tột cùng yêu anh...”_mỗi câu ‘em yêu anh’ thằng Tuấn hét lớn, đến câu cuối cùng, lời nói ngọt ngào nhẹ dịu bên tai Thanh.
‘Chát’ một cánh tay hạ xuống, cánh tay còn lại vươn lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận