Anh Em Họ Chúng Nó


-“Buông ra.. anh nói buông ra”_Thanh giằng co, muốn thoát khỏi tay nó_ “Chú mày phát điên gì vậy”
-“Phải không?”_thằng Tuấn lặp lại câu hỏi củ, nhìn thẳng vào mắt Thanh
‘Chát’ một tiếng lanh lảnh vang lên, bàn tay Thanh run run ửng đỏ, thằng Tuấn nghiêng hẳn mặt sang một bên cho thấy đạo lực rất mạnh.
-“Đừng có lấy anh ra làm trò đùa”_Thanh tức giận ‘hừ’ một miếng, mạnh bạo gạt tay nó ra, thẳng bước vể phòng. ‘Rầm’ một tiếng cửa phòng đóng chặt, Thanh tựa lưng vào cửa, thở hổn hển. Nâng bàn tay trái lên, trên tay vẩn còn vương lại cái cảm giác mát lạnh của da thằng Tuấn. Thanh nhắm chặt mắt, ngửa cổ lên cao. Tại sao cứ phải dồn ép anh chứ, anh không muốn, quả thực không muốn. Sao thằng Tuấn lại đối xử với anh như vậy, nó không hiểu, anh chỉ muốn tốt cho nó thôi. Lời nói của mẹ lại vang lên trong đầu anh.
-“Thanh, lại đây mẹ nói cái này”_khi thằng Tuấn đã leo lên xe mẹ Thanh kéo Thanh lại có việc muốn nói
-“Gì mẹ?”_Thanh nhìn thằng Tuấn đang ngịch con vịt treo trong xe mĩm cười_ “Con đang vội”
-“Con và thằng Tuấn là quan hệ gì”_mẹ Thanh nghiêm túc hỏi
-“Mẹ hỏi gì ngộ vậy”_Thanh nhìn mẹ bật cười_ “Cái này mẹ rỏ hơn con chứ”

-“Mẹ cũng muốn nhắc con chuyện đó”_mẹ nhìn thẳng vào Thanh_ “Nó là em họ của con, đừng có đi quá xa”
-“Mẹ!”_Thanh chau mày nhắc nhở, đối với việc ‘giới tính’ của Thanh mẹ Thanh đã biết từ lâu. Là người sinh ra và nuôi lớn sao mẹ Thanh không nhận ra chứ.
-“Con hiểu mà”_Thanh nắm tay mẹ trấn an_ “Nó mãi là em họ của con”
-“Dù sao cũng là bà con dòng họ. Con đừng có..”_mẹ Thanh nghẹn ngào
-“Con xin lỗi.. mẹ”_Thanh ôm chằm lấy mẹ, thằng Tuấn tình cờ nhìn thấy cảnh này, mỉm cười quay sang hướng khác
-“ Mẹ biết con có chừng mực. Mẹ chỉ muốn nhắc con, anh em thân nhau cũng có giới hạn thôi, đừng đi sai đường”
‘Đừng có đi quá xa’, ‘đừng đi sai đường’ câu nói của mẹ vang vọng trong đầu Thanh. Anh em trong nhà đâu cần phải thân nhau đến mức như Thanh và thằng Tuấn, gần gũi nhau quá mức như vậy. Thanh nghĩ lại đúng là có những hành động quá giới hạn rồi, anh em có phải sẽ được cùng nhau tắm nếu vội, anh em có phải sẽ thi thoảng ngủ cùng nhau nếu thấy buồn, anh em trong nhà sẽ quan tâm nhau từng li từng tí chứ, anh em trong nhà có phải sẽ có xu hướng dín chặt vào nhau, và anh em nếu là an hem thì sẽ không có dục vọng với nhau, chắc chắn không... thằng Tuấn chỉ là vô tâm như thế, nó tin tưởng anh. Anh không nên lợi dụng nó. Phải biết chừng mực, lời nói của mẹ như cảnh tỉnh Thanh trong đêm mơ.
‘RẦM’ một tiếng, Thanh giật thót cả mình, tiếng động lớn như vậy có thể thấy rằng người đóng cửa là cố ý lấy cánh cửa trút giận, hay là muốn cảnh báo với một người khác ở phòng đối diện cũng không chừng. Thanh cũng chẳng màn nhiều, bước lại thả mình xuống giường, thất thần nhìn trần nhà.
Không biết là bao lâu, chuông điện thoại vang lên khiến Thanh giật mình, là thằng Phương.
-“Có việc gì à”_Thanh uể oải
-“Mày sao vậy”
-“Không sao. Có gì không tao mệt”_Thanh thực rất muốn yên tỉnh
-“Tao muốn hỏi mày có muốn đi xem phim không?”
-“Phim?”_Thanh cao giọng xác nhận
-“Ừ. Hôm trước mày nói tao muốn xem lại ‘Hồng Môn Yến’. Tao thấy nay có suất chiếu”
-“Mấy giờ”_Thanh đột nhiên muốn ra ngoài, không thể tự nhốt mình như vậy được, anh có làm gì sai đâu.

-“Vậy chút tao qua đón mày. Tao có vé nà”
-“Vậy.... lát gặp”
-“Uhm. Lát gặp”
Tắt điện thoại. Thanh bước vào phòng vệ sinh. Phải tắm rửa cho thoải mái, anh cảm thấy như có rất nhiều thứ bám vào thân, rất khó chịu. Còn đang ngâm mình trong bồn tắm thì Thanh nghe tiếng chuông cửa ‘king koong’ vang lên. Chắc thằng Phương đến, bước ra khỏi bồn, tắm lại sạch sẽ.
-“Anh Phương”_thằng Tuấn mở cửa thì thấy Phương
-“Uhm. Không mời anh vào à”_Phương cười đùa, thật trong lòng cậu đang ai oán vô cùng, trước kia đến nhà thằng Thanh có cần phải câu nệ nhiều thứ đâu chứ, giờ thì câu giống như một người khách thực sự rồi.
-“A.. vào đi”_thằng Tuấn nghiêng người sang một bên cho Phương đát xe vào rồi đóng cửa lại_ “Anh qua có việc gì không?”
-“Ơ.. “_Phương có hơi sững sờ, thằng Tuấn đóng vai chủ nhà quá đỉnh rồi còn gì, trước đây thằng Thanh chưa bao giờ hỏi cậu những câu như thế. Chỉ vài giây bất ngờ, Phương mĩm cười nói_ “Qua rủ Thanh đi xem phim”_Phương có cảm giác sao mà giống mình đang hỏi mượn món đồ của người khác quá.
-“Mà má của em bị gì vậy?”_Phương nhìn bên má đỏ ửng của thằng Tuấn hỏi
-“Xem phim?”_thằng Tuấn cau mày phớt lờ câu hỏi của Phương, đúng lúc đó thì Thanh từ trên cầu Thanh bước xuống.
Phương thoáng cái bất ngờ vì cách ăn mặc táo bạo của Thanh hôm nay, bình thường ăn mặc rất thời trang nhưng chủ yếu là thanh lịch, hôm nay khác nha. Chiếc áo màu xanh đen sẩm màu rộng cổ, mặc lệch qua một bên, để ấp ấp mở mở bờ vai trắng mịn, không thấy hết vai nhưng xương quai xanh hoàn toàn có thể. Quần jean xé màu lam bạc, giày cũng màu xanh nhưng đậm màu hơn áo, áo phía trước trong quần, phía sau để ngoài. Cộng thêm mái tóc cố tình làm rối lên. Có thể nói trông rất bụi, so cool.

-“Đi”_Thanh hướng Phương mở lời
-“Chưa mà, đi sớm phải đợi đó”_Phương bình thường ngồi xuống ghế sô pha, mới phát hiện hình như có mình cậu là có thái độ như mọi người, hai người kia vẩn đứng, thằng Tuấn nhìn chằm chằm Thanh, Thanh mắt đảo lơ hết chổ này đến chổ khác
-“A Tuấn muốn đi xem phim không anh còn..”
-“Nó không đi đâu”_Thanh cắt lời Phương_ “Mình đi”
-“Tao nói còn sớm mà”_Phương nhìn đồng hồ, còn hơn tiếng nửa lận
-“Vậy đi ăn trước”_Thanh nói xong cất bước đi ra cửa, thằng Phương cũng đành đứng lên lẽo đẻo đi theo.
-“Không cần đợi anh về”_Thanh bước đến cửa, không quay đầu lại nói.
‘Két’ một tiếng, cánh cửa đóng lại, tiếng xe xa dần. Thằng Tuấn ‘khì’ một tiếng thở mạnh, được, nếu anh muốn vậy thì vậy đi.
-“Thì ra là vậy”_thằng Phương bặm môi ngẩm nghĩ sau khi nghe Thanh kể lại sự việc diễn ra giửa anh và thằng Tuấn. Xem phim xong hai thằng đi uống cà phê, thằng Phương mới mở lời thắc mắc tại sao cậu cảm thấy thái độ hôm nay giữa hai người khang khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận