Nói là đi hái mận nhưng khi về lại xách thêm một cái túi cam. Về đến nhà cũng đã xế chiều, cơm nước xong Thanh hỏi thằng Tuấn có muốn về không anh đưa cho về, nó nói cũng tối rồi đi lại mắc công quá, thế là nó lại ở qua đêm. Hai thằng ton ton ra ngoài sau nhà hóng mát, ăn trái cây. Ban đầu thì Thanh ngồi trên xích đu, thằng Tuấn xếp bằng dưới đất. Ngồi một chút nó than tê chân quá nên cũng bon chen phóng lên xích đu. Thanh đuổi nó cách gì cũng không xuống, cái xích đu mà nhét hai thằng thật là chật chội. Thanh phải ngồi sát ngoài mép, thằng Tuấn thì vô tư, hình như nó không thấy chật thì phải.
Khung cảnh khá tình tứ, Tuấn choàng tay ra sau để lên vành xích đu, trông cứ như đang ôm Thanh vậy. Nhưng ngồi thử coi mới biết muốn có tình tứ phải khó chịu thế nào.
-“Khi nào mình về nhà”_thằng Tuấn gặm miếng cam hỏi, giọng điệu cứ nhu đứa nhỏ xa nhà vòi về nhà, về mái ấm
-“Chiều mai chú mày có tiết phải không?”_Thanh liết mắt nhìn Tuấn, nó gật đầu_ “Sáng mai về”
-“Ờ.. ở đây đi luôn hả”
-“Chú mày không về nhà lấy đồ sao?”_Thanh hỏi
-“Chắc cũng phải ghé qua”_thằng Tuấn gật gù
-“Thì vậy đi”_Thanh ngửa đầu lên ngắm trăng, hôm nay là 14 trăng đẹp
-“Anh quyết định xong chưa?”_thằng Tuấn nghiêm túc hỏi
-“Việc gì?”_Thanh bất ngờ với câu hỏi đột ngột
-“Việc của anh đấy”_Thằng Tuấn nhìn thẳng Thanh_ “Anh quyết định chưa?”
Thanh khẻ cười, lại ngẩng đầu lên ngắm trăng, lời nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát_ “Xong rồi. Anh đã tìm được nơi mình cần đi rồi”
-“Tuấn nè”_Thanh nhẹ nhàng gọi tên nó_ “Chú mày có ước mơ gì không?”
-“Ứơc mơ?”
-“Uhm. Là ước mơ. Lúc nhỏ anh ước mơ mình lớn lên làm một luật sư, một luật sư có thể đứng trên tòa thao thao nói nói”_nó thấy gương mặt anh bừng sáng dưới ánh trăng_ “Có phải rất ngây thơ không?”_Thanh bất ngờ quay lại, mĩm cười nhìn nó.
-“Sao lại ngây thơ, ước mơ rất đẹp mà”_nó nhìn anh
-“Hì.. chú mày cũng ngây thơ như vậy. Không có tiền làm sao học tiếp, không có tiền ai nhận mình làm tập sự, có ai nhận mình làm đệ tử đâu”_Thanh lại cười, cúi mặt cười
-“...”_tay thằng Tuấn chạm vào vai anh, Thanh mĩm cười, vỗ vổ tay nó, tỏ ý không sao
-“Hey.. chú mày an tâm, anh mày bây giờ có tiền. Nên chú mày cứ nói ra đi, chú mày ước mơ cái gì anh sẽ giúp chú mày hết mình”_Thanh nhìn nó chờ đợi
-“Em muốn anh vui”
-“Hả?”_Thanh mở to mắt nhìn nó
-“Ý em là.. chưa biết nữa.. hì hì”_thằng Tuấn gượng gạo gải đầu, sao nó lại nói ra cái lời sến rệt đó chứ, lúc nãy tại vì thấy anh như vậy, nó thật lòng nói ra suy nghĩ của mình thôi. Qủa thực lời nói ấy chưa kịp thông qua não đã thốt ra rồi.
Thanh ngã người, thả lỏng toàn thân tựa vào người thằng Tuấn. Cảm giác mềm mại, hơi thở của nó phả vào tóc anh, tư thế ngắm trăng này thật tuyệt. Thằng Tuấn cũng không có đẩy anh ra hay cảm thấy khó chịu gì, Thanh cười khổ, mình đang lợi dụng sự tin tưởng của nó sao_ “Tuấn anh là gay”_Thanh buộc miệng thì thào nói
-“Hả? Anh nói cái gì”_lời nói nhỏ quá nó không nghe rõ
-“Không có gì”_Thanh thở cái phù, phóng xuống khỏi cái xích đu_ “Đi ngủ. Anh bảo anh buồn ngủ”
-“Vậy đi ngủ”_Thằng Tuấn cũng phóng xuống, tóm lấy tay Thanh kéo lại cù lét. Thanh nhất thời bị tập kích la oai oái vùng chạy, hai thằng to xác chạy vòng vòng quanh cái giếng, dưới anh trăng vàng vắt vẻo trên à đùa giởn, tiếng cười giòn như mảnh trăng vàng vang xa.
Khung cảnh này cũng lọt vào mắt một người, mẹ Thanh thở dài, khép cánh cửa sổ lại, ngao ngán lắc đầu.
.............................
Sáng hôm sau thì hai thằng rời nhà Thanh thật sớm vì còn ghé qua nhà thằng Tuấn nữa. Suốt cả đoạn đường Thanh không nói lời nào, khuôn mặt khá bình thản, nhưng thằng Tuấn nhận ra có điểm xa lạ. Mặc kệ nó nói cái gì Thanh cao hứng lắm là ậm ừ vài cái, dường như không muốn trò chuyện cùng nó. Đến Nam Thành phố thì thằng Tuấn không nhịn được nữa, mở lời
-“Hôm nay anh làm sao vậy?”
-“Làm sao?”_Thanh khó hiểu, chau mày
-“Thái độ anh vậy là sao”_Tuấn quay sang nhìn khuôn mặt cố tỏ vẻ không có gì của Thanh, càng bực
-“Chú mày nói cái gì vậy”_Thanh cười khẩy, tỏ vẻ không hiểu
-“Anh biết em đang nói gì mà”_Tuấn nghiêm giọng, bực dọc nhìn Thanh
-“Chú mày càng nói càng khó hiểu”_gương mặt nghiêng nghiêng chăm chú lái xe, chẳng thèm nhìn nó một cái, đúng hơn là từ sáng đến giờ chưa nhìn mặt nó lần nào. Thái độ như vậy là sao, có gì nói thẳng ra chứ như vậy nó bực mình lắm.
-“Được..”_nó hậm hực, quay mặc ra cửa sổ. Nó cũng biết khó chịu nha, từ sáng tới giờ làm thằng hề rồi, nói chuyện người ta cũng chẳng thèm quan tâm, lại trưng ra cái bộ mặt như muốn ăn đấm như vậy nữa. Nếu còn nhìn thêm nữa nó không dám chắc là không xông đến đấm một phát cho vở cái mặt đó ra đâu.
Không chỉ buổi sáng hôm đó, cả mấy ngày hôm sao thái độ Thanh vẩn thờ ơ như vậy. Lạnh nhạt như người dưng vậy, ví như khi Thanh đang xem ti vi, nó lại ngồi xuống gần thì Thanh nhích ra xa, rồi đổi sang ghế khác, hay lúc nó pha cà phê hỏi Thanh uống không, anh chỉ thờ ơ đáp, chú mày uống đi rồi sải bước về phòng, còn lúc nó đi tắm quên mang khăn kêu Thanh mang vào nhà tắm dùm nó, Thanh một mực bảo nó không được mở cửa rồi cố ném vào qua khe hở trên, kết quả cái khăn rớt xuống nền nhà tắm ướt nhẹp. Bực mình chưa, ‘Cạch’ một cái nó mở toang cửa phòng tắm bước ra, tay cằm cái khăn ướt nhẹp vứt cái ‘bạch’ xuống trước mặt Thanh.
-“Rốt cuộc anh muốn sao?”_nó nghiến răng nhìn anh
-“Mặc đồ vô trước đi rồi nói”_Thanh ái ngại nhanh chóng xoay mặt đi, thằng Tuấn đang trần như nhộng trước mặt anh. Đang định bước đi thì khủy tay bị nắm chặc_ “Đau, buông ra”_Thanh chau mày, nhưng vẩn không quay mặt lại
-“Có phải anh chán em rồi không”_đạo lực trên tay càng mạnh, lời nói hung hăng
-“Chú mày nói năng lung tung cái gì không biết”_Thanh lấy bàn tay còn lại gở tay nó ra, nhưng có vẻ như là vô ích, nó nắm rất chặc_ “Buông ra”_Thanh bất mản, hét
-“Có phải hay không”_thằng Tuấn bất ngờ hét lớn, giật một phát, kéo cả người Thanh quay lại, đối mặt với nó. Thanh có thể nhìn thấy đôi mắt hừng hực lửa của nó, hơi thở hổn hển, giọt nước lăn dài trên khuôn ngực nhấp nhô mạnh vì hô hấp dồn dập
-“Buông ra.. anh nói buông ra”_Thanh giằng co, muốn thoát khỏi tay nó_ “Chú mày phát điên gì vậy”
-“Phải không?”_thằng Tuấn lặp lại câu hỏi củ, nhìn thẳng vào mắt Thanh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...