Ánh Dương Rực Rỡ

…****************…

- Em muốn rời khỏi câu lạc bộ phát thanh viên!

[ Tại sao? Chả nhẽ lại là chuyện bữa sáng? Tôi lúc đó chỉ là muốn trêu chọc hai người thôi!! Cậu cũng đánh tôi rồi, còn tức giận sao?]

Mộ Hàn Chu nghe giọng nói bên kia đã hốt hoảng đến độ sắp khóc tới nơi, thở dài nói - Không liên quan đến chuyện đó!! Là do em muốn tập trung vào học tập, vì lý do cá nhân thôi!!

Tống Hạo Nhiên muốn nói lại thôi, Mộ Hàn Chu nói một câu tạm biệt rồi tắt máy luôn.

Khi Mộ Hàn Chu định đi thì âm báo tin nhắn vang, nhìn vào màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ - Đừng nghĩ tới, tôi không cho phép!!

Sau đó là tiếng loa phát thanh vang lên một giọng nói trầm thấp của nam, Mộ Hàn Chu vừa nghe liền nhận ra là ai.

[ Xin thông báo!! Cuộc thi đã đến hồi kết thúc, kết quả cuộc thi sẽ được công bố sau bữa trưa nữa!! Đề nghị các sinh viên hãy rời khỏi sân vận động!! Xin cảm ơn!]

[ Xin thông báo!! Đã đến giờ trưa, đề nghị các sinh viên đến căn tin trường nghỉ ngơi, giữ sức khỏe để tiếp tục tham gia cuộc thi. Xin cảm ơn!!]

[ Xin thông báo!!..]

Nữ sinh vừa nghe tới căn tin liền nháo nhào chạy ra khỏi sân vận động, mặc kệ hình tượng mà xô đẩy nhau.

Những thí sinh vừa tham gia cuộc thi, mồ hôi chảy đầm đìa đang uống nước nghe vậy cũng giật mình xuýt nữa thì nghẹn chết.

Ho sặc sụa văng hết nước vừa mới uống ra ngoài, còn có văng luôn nước miếng hay không thì không biết!!

Rồi cũng chạy thật nhanh đến nỗi chỉ nhìn thấy một làn khói bụi mịt mù, người biến mất.

Họ như vậy cũng hợp tình hợp lý, vì dù sao vừa mới vận động mạnh, lại vừa đói cho dù rất mệt khi nghe tới đồ ăn ai cũng sẽ như vậy.

Sân vận động chẳng mấy chỉ còn lại lác đác vài người còn lại, họ ở lại làm công tác xu dọn đống chiến trường này đi.

Tiêu Lập Trình gác khuỷu tay trái lên vai Mộ Hàn Chu, tay kia thì túm lấy cổ áo mình lau sạch mồ hôi trên trán.

Thấy cậu chuẩn bị cởi áo đang mặc kia, Mộ Hàn Chu vội cầm cánh tay ngăn lại - Nè, không thấy xấu hổ sao??

Tiêu Lập Trình cười khẩy đáp - Đều là nam nhân, xấu hổ cái đéo gì?

Cậu quay đầu liếc mắt nhìn đám bạn đứng gần đó, hỏi lại một lần nữa - Mấy đứa, có xấu hổ không??

Mộ Hàn Chu quay đầu lại cũng phải giật mình, trố mắt nhìn đám bạn.

Tất cả đều đã cởi trần, đứng dưới cái nắng oi bức mà tay nắm áo tay cầm quạt vẩy vẩy.

Dù sao cũng là thanh niên trai tráng, ai nhìn cũng cơ bụng tám mũi, tay chân cơ bắp cuồn cuộn nhìn mà ham.

Họ mệt mỏi nói - Xấu hổ sao?? Ha ha ha ha!!

Lục Tinh Triết lại gần, cúi đầu nhìn Mộ Hàn Chu nói - Tiểu Chu Chu ah~~ Chúng ta cũng không phải con gái, có gì mà xấu hổ hả??

Quay đầu hỏi ba người còn lại - Tụi bây có không?

Khương Vân, Bạch Dương và Thẩm Minh đều lắc đầu cười một trận lớn.

Mộ Hàn Chu nhìn người trước mặt cao hơn mình nửa cái đầu, không chút sợ hãi nói - Các người mau mặc quần áo vào nhanh chóng đi!! Nếu không thì đừng trách!!

Nghe thì như đang ra lệnh nhưng thực chất là đang nhắc nhở, ở đây có camera.


Cái tên Tống Hạo Nhiên bây giờ đang coi camera, nếu nhìn thấy bọn họ không một mảnh vải che thân thì chắc sẽ không bỏ qua.

Tiêu Lập Trình thấy sắc mặt của Mộ Hàn Chu đột nhiên biến sắc, vội vàng mặc lại áo nghi hoặc hỏi nhỏ - Tiểu Chu Chu, có chuyện gì sao?

Mộ Hàn Chu thì thầm đáp - Camera bây giờ là Tống Hạo Nhiên, cậu nói xem có chuyện gì không?

Tiêu Lập Trình giật giật khóe môi, nhìn đám người kia thành thực mặc áo lại cho đoàng hoàng.

Đám bạn nhìn nhau không hiểu, thấy lớp trưởng như vậy cũng nhanh chóng mà áo vào.

Mộ Hàn Chu bị Tiêu Lập Trình kéo đi, không thể phản kháng.

Cả đám đến phòng tắm rửa sạch sẽ hết bụi bẩn và mồ hôi trên người, xong liền một mạch đến căn tin trường.

Chẳng mấy chốc cả đám đã tụ tập ở căn tin trường, vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của các nữ sinh.

Đám nữ sinh kia không khác gì tổ kiến, vừa mới bước hai bước qua cửa kính đã chật kín người bao vây xung quanh bọn họ.

Vì giơ điện thoại chụp lách tách liên tục, miệng thì không ngừng luyên thuyên.

- Woa~~ Là Mộ Hàn Chu, nam thần của ta, đẹp trai quá đi!!

- Ê~~ Nam thần Tiêu Lập Trình cũng ở đó kìa, bọn họ là cặp đôi hoàn hảo đó!!

- Ahhh~~ Lúc nào xuất hiện cũng ở cùng nhau, tụi bây có thể rất có cảm giác cặp không?

- Mộ Hàn Chu ahhh~~~!!!

- Tiêu Lập Trình ahhh~~!!!

- Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì, căn tin hôm nay đã có thể khiến Thập đại nam thần của trường tụ tập về đây vậy?

- Tôi còn nghe nói, Học trưởng Dịch Hành cũng ở đây đó?

- Thôi đi!! Mấy nam thần kia đã khiến chúng ta suýt thì nhồi máu cơ tim rồi, Dịch học trưởng có thật sự xuất hiện đi chăng nữa… có cho lá gan cũng không dám lại gần!!

- Sao vậy? Dịch học trưởng rất đẹp trai mà!!

- Ai bảo không đẹp chứ!? Đã soái, học giỏi lại là con nhà quyền quý!! Vừa có tiền, vừa có quyền lực lại còn là cao thủ võ thuật, nếu có thể lại gần ai mà chẳng muốn!!

- Vậy tại sao lại, không có ai dám lại gần Dịch học trưởng?

- Đây là chuyện mà ai cũng biết!! Dịch học trưởng, tuy đang học năm cuối ở trường mình nhưng đã làm thực tập sinh của bệnh viện trung ương bên cạnh rồi!!

- Tôi còn nghe nói, Dịch học trưởng chỉ cần tốt nghiệp một cái liền lên làm chính thức đó??

- Thật không?? Thật không??





Đám người phía sau cũng được hưởng ké sự hâm mộ, đứng nghiêm chỉnh nhìn đám nữ sinh kia như con mồi.

Lục Tinh Triết nghiêng người, nhìn đám nữ sinh kia nói - Lại được hưởng ké danh tiếng của Mộ ca và Tiêu ca rồi, thật thích cái không khí này.


Khương Vân hùa theo - Tao hình như cảm nhận được sự yêu thích của bọn họ giành cho tao rồi!!

Bạch Dương cười tươi nhất, nhìn bọn họ nói - Tao coi thường tụi mày, mới vậy đã vui sướng rồi!!

Lục Tinh Triết nhìn cái đứa đang cười hớn hở đến nỗi nhe cả hàm răng khểnh vô duyên, trừng mắt nói - Mày thì khác gì bọn tao?? Nhặt lại liên sỉ bạn ơi!?

Bạch Dương bị nói trúng tim đen, tức giận nhéo tai Lục Tinh Triết nói - Mày nói lại lần nữa coi!?

Mộ Hàn Chu chẳng quan tâm bọn họ đang làm gì, ngó nghiêng xung quanh không thấy bóng dáng quen thuộc chợt buồn bã mà rời đi trước.

Thẩm Minh đánh vào đầu cả ba bọn họ nói - Được rồi!! Đừng ở đây làm dáng nữa, bọn họ đi hết rồi kìa!! Thật mất mặt!

Bọn họ lúc này mới để ý thấy đám nữ sinh kia đã biến mất từ lúc nào chẳng hay, trống trải vô cùng.

Lục Tinh Triết kinh ngạc hỏi - Sao lại đi hết rồi?

Bạch Dương chỉ về phía phát đồ ăn, thâm tình đáp - Tiểu Chu Chu vừa rời đi thì Tiêu ca cũng đi luôn, hai đại nam thần rời đi thì bọn họ lẽo đẽo đi theo chứ sao!!

Khương Vân tức giận nói - Mới đứng chưa được bao lâu mà, sao lại đi nhanh như vậy, bộ vội lắm hay gì?

Bạch Dương hừ lạnh nói - Hừ~~!! Tính khí của hai người họ đâu phải chúng ta không biết!! Một người lạnh lùng ít nói, một người hoạt bát đến tận cùng!!

Lục Tinh Triết xoa đầu, suy nghĩ nói - Hai con người này như hình với bóng, chúng ta muốn chen vào cũng không động nổi!!

Thẩm Minh nhìn bọn họ túm lại một chỗ, thay phiên nói xấu hai người chẳng thèm quan tâm nữa mà bước theo gót luôn.

Ba người kia thấy Thẩm Minh cũng bỏ đi thì lập tức chạy theo, không ngừng cà khịa đối phương quá vô tình vô nghĩa.

Khi đám người Thẩm Minh lấy khay cơm thì Mộ Hàn Chu đã tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, ăn cơm rồi.

Tiêu Lập Trình nhìn dáng vẻ không quan tâm sự đời của anh, ngạc nhiên hỏi - Sao thế??

Mộ Hàn Chu ngán ngẩm đáp - Tao không tìm thấy lão sư đâu?

- Khụ khụ khụ!! Mày… thật là hết thuốc chữa mà!!

Tiêu Lập Trình giật mình, suýt thì phun cả ngụm canh vừa mới uống chưa kịp nuốt vô cổ họng mà ho sặc sụa.

Thẩm Minh thấy vậy, đặt khay cơm xuống không ngừng vỗ lưng Tiêu Lập Trình, lo lắng hỏi - Tiêu ca, sao vậy?

Khương Vân ngồi xuống ngay cạnh, giở giọng bát quái nói - Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại bị sặc? Bộ cậu đói đến không kịp phản ứng sao?

Lục Tinh Triết ngồi bên cạnh Mộ Hàn Chu nói - Mày im đi!! Không thấy Tiêu ca mặt đỏ như gấc rồi hay sao, còn giở trò trêu chọc nữa!? Muốn bị ảnh đánh hay gì?

Tiêu Lập Trình khó khăn lắm mới hồi phục lại nhịp thở, trừng mắt nhìn hai người suốt ngày cãi nhau chí chóe qua lại thì không khỏi bực mình quát - Tất cả có im miệng không thì bảo? Có cần tôi giúp hai người khâu lại cái miệng kia lại không?

Cả hai nghe vậy lập tức im bặt, không dám nói gì thêm nhưng ánh mắt trừng qua lại vẫn không kém phần sát khí.

Nhìn Thẩm Minh nhẹ nhàng nói - Được rồi, tôi không sao!! Cậu mau ngồi xuống đi, cơm canh sắp nguội hết rồi đó!!

Thẩm Minh nghe lời ngồi xuống, vẫn còn lo lắng hỏi - Tiêu ca, anh thấy ổn thật chứ? Nếu thấy không ổn thì nói trước với tôi, em họ tôi học khoa y!!


Tiêu Lập Trình lắc đầu không cần, ra hiệu tiếp tục ăn cơm đi.

Đang ăn vô tình nhìn về phía bàn đối diện với cửa sổ căn tin, một nam sinh đang ngồi ăn một mình lại không ai dám ngồi gần.

Dịch Hành ngồi đó lẻ lời một mình, nhìn thật đáng thương.

Tiêu Lập Trình định sang đó thì một nam sinh từ đây xuất hiện chạy tới, còn ôm mấy lon Cocacola ngồi xuống đối diện với Dịch Hành.

Hứa Tiểu Thần vừa ngồi đã thao thao bất tuyệt với một đống câu hỏi - Xin chào!! Anh lại ngồi ăn một mình à? Bạn anh đâu? Sao lần nào em gặp anh cũng thấy anh ăn một mình vậy?

Dịch Hành đang ăn cũng phải ngước đầu nhìn, nhưng chỉ một cái liếc mắt đáp - Cậu không nói chuyện không ai bảo cậu câm đâu.

Hứa Tiểu Thần không một chút tức giận nào, vui vẻ nói - Dịch học trưởng, em chỉ muốn làm tăng bầu không khí thôi mà!! Anh không thấy xung quanh anh không có lấy một người nào sao, nhìn rất cô độc đó!!

Dịch Hành không nói gì, tiếp tục ăn mặc kệ Hứa Tiểu Thần.

Hứa Tiểu Thần thấy vậy không những không xấu hổ mà còn luyên thuyên nhiều hơn - Dịch học trưởng… ah??

Đang nói, Dịch Hành đập mạnh xuống bàn ngẩng đầu hỏi - Rốt cuộc thì cậu muốn gì? Nói thẳng đi!!

Hứa Tiểu Thần cười tươi đáp lại như đặt được mục đích, giơ một lon Cocacola đưa về phía Dịch Hành nói - Em đưa cho anh một lon, chúng ta hẹn hò!!

Phụt~~!!

Tiêu Lập Trình ở gần đó nghe vậy thì không nhịn được cười, phun thẳng thứ vừa mới ăn vào mặt Thẩm Minh.

Thẩm Minh không nghĩ tới, đang ăn cơm cũng bị trúng đạn.

Nếm trải cảm giác bị đối phương trực tiếp phun hết nước rãi và thực ăn vào mặt, Thẩm Minh chỉ biết nhắm chặt hai mắt lại cảm nhận.

Tiêu Lập Trình hốt hoảng chạy tới, tay rút hai ba tờ giấy lau hết cả khuôn mặt không trừ gì cả, cho tới khi khuôn mặt sạch sẽ.

Chấp hai tay nhìn Thẩm Minh, nói - Thật xin lỗi!! Tại tôi bất cẩn quá!! Hay là để tôi bù đắp thứ gì đó được không?

Thẩm Minh mở mắt nhìn người trước mặt, khẩn cầu nói - Vậy hẹn hò với tôi đi!! Chỉ một ngày thôi, có được không?

…****************…

Mộ Hàn Chu sau khi ăn xong, không vui vẻ gì đi dọc hành lang cho tiêu cơm.

Đang đi đột nhiên chuông điện thoại vang lên, nhìn tên hiện thị trên điện thoại là Lạc Dư thì lập tức dừng lại bắt máy.

- Alo~~!!

{ Chu Chu, nghe Tống ca nói em tìm chị, có việc gì sao?}

- Chị đang ở phòng phát thanh sao?

{ Uhm~~!! Sao vậy? Cần gì sao?}

- Vậy thì tốt quá rồi!! Lạc tỷ tỷ, chị xem camera giúp em, xem lão sư của em đã đi đâu? Tại sao em gọi điện thì không bắt máy, em đi tìm lại không thấy bóng dáng!?

{ Ừm~~!! Được!!}

Mộ Hàn Chu vừa mới cúp máy chưa được bao nhiêu, âm báo tin nhắn lập tức vang lên.

Mở ra liền thấy dòng chữ không dài cũng chẳng ngắn - Phòng y tế, khu A. Tầng ba, dãy 7, phòng 2.

Mộ Hàn Chu nhanh chóng quay lại lớp mình, lấy ra một lồng cơm đã để sẵn trước đó.

Chạm vào cảm thấy âm ấm, thầm nghĩ chắc không sao liền quay đầu chạy một mạch tới khu A.

Dựa theo địa chỉ ghi trên điện thoại, Mộ Hàn Chu đã tìm thấy căn phòng số hai to tướng, in trên cửa ra vào.

Mộ Hàn Chu từ từ mở cửa bước vào, đã thấy căn phòng thật rộng, còn rộng hơn phòng mình đang thuê.


Bước thêm hai bước đã thấy một chiếc giường màu trắng, được bao bọc ba mặt đều là vải trắng bọc kín.

Nhìn lại cảm thấy vừa rùng rợn vừa khó chịu, nếu không biết còn tưởng đây chính là nhà xác.

Mộ Hàn Chu vén vải trắng trước mặt ra, ngó đầu vào trong nhìn thấy người đang nằm trong đó là Giang Tiêu thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Hàn Chu ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn Giang Tiêu vẫn còn chìm trong giấc ngủ thì mải mê ngắm nhìn.

Thấy Giang Tiêu không biết mơ thấy gì mà nhíu mày, bàn tay không theo chủ ý đã đặt lên tâm mi mà kéo dài ra.

Giang Tiêu cảm nhận được ai đó bên cạnh, cựa quậy sắp tỉnh.

Mộ Hàn Chu vội rụt tay lại, chờ Giang Tiêu tỉnh lại nhưng mãi vẫn không có động tĩnh gì.

Mộ Hàn Chu thấy Giang Tiêu như vậy đoán chắc vẫn chưa tỉnh lại ngay lúc này được, bàn tay kia lại không yên phận mà giơ lên.

Chạm vào từng chỗ, từng nơi.

Từ lông mày rậm rạp, sống mũi vừa cao vừa dài.

Làn da trắng sáng, nhìn vào lông mi dài cong cong mà muốn hôn lên nhưng anh đã kìm chế lại được thú tính sắp cuộn trào.

Tiếp đến là đôi môi hồng tím sắp nhạt nhòa, chạm vào từng đường nét trên đó mà mê mẩn đến ngẩn ngơ một lúc.

Mộ Hàn Chu vẫn là không áp chế được dục vọng, vươn người đặt hai tay chống lên giường nhìn Giang Tiêu ngủ.

Mộ Hàn Chu cuối cùng là cúi đầu xuống chạm vào thứ mền mền mà anh ngày đêm mong muốn, ngay cả mơ cũng muốn dày vò nó đến đỏ hồng.

Ngay lúc này trùng hợp có một cơn gió thổi qua làm cho tấm vải khẽ chuyển động, che đi nửa người Giang Tiêu.

Để lộ ra hình ảnh hai nam nhân đang chạm môi đối phương, nhìn thật lãng mạn.

Mộ Hàn Chu sau khi thỏa mãn thú tính đã dừng lại, muốn thoát khỏi nơi này trước khi Giang Tiêu tỉnh lại.

Không biết có phải vì xấu hổ hay vội vàng muốn rời đi, Mộ Hàn Chu làm đổ lồng cơm văng tung tóe ra khắp sàn nhà.

Mộ Hàn Chu định cúi xuống nhặt thì một cánh tay kéo anh lại chỗ cũ, vừa hay lại đúng vị trí vừa nãy.

Giang Tiêu đã tỉnh dậy từ lúc nào, mở mắt nhìn Mộ Hàn Chu ở khoảng cách gần hỏi - Này em sinh viên, em có biết hôn trộm người khác là hành vi thiếu đạo đức không hả?

Mộ Hàn Chu muốn giải thích, vội vàng đứng dậy nói - Em… em chỉ là, em không có ý xấu gì đâu?

Cánh tay kia vẫn đang nắm chặt cổ tay Mộ Hàn Chu, Giang Tiêu hình như truy cứu trách nhiệm hỏi - Vậy bây giờ em muốn giải quyết như thế nào? Trong hòa bình hay lên tòa?

Mộ Hàn Chu sợ hãi đến phát khóc, nhìn Giang Tiêu mà chấp hai tay lại nói - Em cầu xin thầy!! Thầy tha cho em đi!! Lần sau em không dám nữa mà!!

Giang Tiêu không nói nhiều, trực tiếp kéo Mộ Hàn Chu xuống giường, bản thân lại xoay người nằm đè lên.

Mộ Hàn Chu định phản kháng thì Giang Tiêu khẽ giơ ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, rồi nói - Muốn tôi tha phải không?

Mộ Hàn Chu nghe vậy gật đầu.

Giang Tiêu nói - Hôn cũng đã hôn rồi!! Em không có gì muốn nói với tôi sao?

Mộ Hàn Chu lắc đầu, sau đó lại gần.

Giang Tiêu nói - Hôn trộm cũng là hôn!! Vậy tôi sẽ đường đường chính chính mà lấy lại thứ thuộc về mình thôi!!

Vừa nói xong, Giang Tiêu đã cúi đầu xuống chạm vào đôi môi trước mặt, nhẹ nhàng chiếm lấy nó rồi dần dần tiến đến chiếm đoạt.

Mộ Hàn Chu lại giống như một tên tiểu tử ngốc nghếch, bị hôn đến ngây người.

Mắt vẫn mở to không khép lại được, nhìn trừng trừng không tin vào mắt mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận