Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm, Thế Huân gác hết công việc xung quanh, dành thời gian cho Chi Lan nhiều hơn.

Ông nội vừa mất cách đây không lâu, không khí trong nhà vẫn còn bi thương ảm đạm. Người trong nhà cũng chẳng thiết tha đón năm mới, Chi Lan muốn vực dậy tinh thần mọi người vậy nên cô nghĩ ra cách mời mọi người đến đón năm mới. Có lẽ tiếng cười nói sẽ xua tan phần nào bầu không khí ngột ngạt.

Bàn ăn gia đình tụ họp đủ năm thuộc hạ, Lục là người hoạt ngôn nhất, anh ấy hết trêu người này đến người kia, bầu không khí cũng giảm bớt phần nào căng thẳng.

“Bây giờ cậu cả đã là ông lớn rồi, đúng theo phong tục thì ông lớn phải lì xì thuộc hạ một bao thật dày đấy.” Lục hướng mắt nhìn Thế Huân, trên mặt viết rõ bốn chữ “Mau đưa tiền đây”.

Nhất nhăn nhó đáp lời: “Chưa qua năm mới anh đã đòi tiền rồi.”

Lục buông đũa xuống lập tức phản bác: “Mày nói vậy chết anh, anh đang xin lộc ông lớn, lộc lá thôi đòi tiền cái gì.”

Thế Huân biết thừa tính khí ngả ngớn của Lục, anh không đáp chỉ vẫy nhẹ tay ra hiệu cho thuộc hạ. Rất nhau sau đó có người bê lên một xấp sổ đỏ, mỗi người đều được phát một cuốn lấy lộc, riêng Lục được hẳn hai cuốn. Anh ấy ngạc nhiên khi phần mình gấp đôi người khác, định mở lời thắc mắc thì Thế Huân lên tiếng trước: “An ủi bả vai bị bắn.”

Nhìn hai cuốn sổ đỏ trong tay Lục, Chi Lan thầm cảm thán cách chồng cô “an ủi” người khác, đúng là khiến người ta cảm động phát khóc. Nhắc đến quà năm mới, cô cũng có chuẩn bị quà cho mọi người. Thông qua ánh mắt của cô, người giúp việc hiểu ý mang quà lên. Chi Lan phát cho mỗi người một món quà nhỏ, ai cũng có quà trên tay. Bên trong hộp quà là ghim cài áo bằng bạch kim đính đá hổ phách sáng ấm áp.

Cô mỉm cười vui vẻ, nói: “Tôi mong mọi người sẽ thích.”

Thế Huân gắp vào bát Chi Lan tôm bốc vỏ sẵn. Sau đó nhìn cô phát quà cho năm thuộc hạ của anh, gương mặt người nào cũng nở nụ cười. Anh cụp mắt nhìn xuống phần mình, trống trơn. Ai cũng có quà, trừ anh.

Chi Lan cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương ghim chặt trên cơ thể, cô bất giác rùng mình, chậm rãi xoay đầu nhìn anh. Sắc mặt Thế Huân tối sầm, hàng mày chau lại tạo áp lực đè bẹp đối phương. Anh bị Chi Lan ghẻ lạnh, anh còn không bằng năm thuộc hạ.


Trông thấy gương mặt hầm hầm như Thiên Lôi giáng sét, bất giác cô cảm thấy lạnh sóng lưng. Sau đó nhanh tay chữa cháy bằng cách chăm sóc đặc biệt cho Thế Huân, miệng cười tươi ngoan ngoãn gắp thức ăn, rót rượu. Song, mấy món cô gắp cho anh đều bị anh gạt ra khỏi bát.

Nhìn thái độ giận dỗi của Thế Huân, cô nuốt khan nước bọt, lén lút giấu tay dưới gầm bàn đặt lên đùi anh.

Lần này tiêu thật rồi, ngay cả tay của cô cũng bị anh gạt ra.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, mọi người lần lượt ra về, chỉ còn nửa tiếng nữa, trời đêm sẽ giăng đầy pháo sáng. Cô không muốn bỏ lỡ giây phút tuyệt đẹp này, đây là lần đầu tiên cô ngắm pháo hoa, nhất định phải ngắm cùng anh. Chi Lan đẩy xe lăn vào thang máy lên tầng thượng. Trên đó đã bày sẵn hoa mai, trà nóng và đồ ngọt, ngồi cạnh nhau xem pháo hoa là lãng mạn nhất.

“Anh cảm thấy càng lúc anh càng giống thú cưng của em.” Thế Huân cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng điệu sặc mùi thuốc nổ. Chỉ vì một món quà của cô mà tâm trạng anh tuột dốc không phanh, dường như khi ở cạnh cô, mọi cảm xúc của anh đều do cô làm chủ. Còn anh, giống hệt một con thú cưng cần được yêu thương.

Chi Lan bật cười trước câu nói của anh, dường như mỗi lần không được cô để ý, anh sẽ có cảm giác bản thân mình là thú cưng của cô thì phải. Chi Lan nén cười, ngồi xuống bên cạnh Thế Huân.

“Quà của anh là đặc biệt nhất cho nên em không tặng chung với mọi người.”

Sắc mặt Thế Huân sáng hơn một chút, anh liếc mắt nhìn cô: “Anh không phải người đầu tiên.”

Trong mắt cô anh còn xếp sau bọn họ.

Chi Lan nghiêng đầu tựa vào vai anh, mùi thơm từ mái tóc mềm khiến anh có chút động lòng. Thế Huân cụp mắt nhìn làn tóc đen tuyền một tay anh chăm sóc, hàng mày cau có giãn ra đôi chút. Chi Lan khoác tay anh, miệng cười tươi như hoa mai: “Anh là người đầu tiên.”


Nói xong, cô đặt vào lòng bàn tay anh một vật nhỏ. Thế Huân cụp mắt nhìn, trong tay anh là một tấm bùa hai màu xanh đỏ, chính giữa thêu một chữ “An” bằng hán tự, đường nét mũi kim vô cùng tỉ mỉ.

“Đây là bùa bình an chính tay em thêu đó, em học ở chỗ Cô Nguyệt ba ngày mới thêu được.”

Tấm bùa trong tay anh là bùa đầu tiên do chính tay cô thêu, bằng tất cả lòng thành tâm, cô mong anh luôn bình an, vĩnh viễn bình an.

Thế Huân không nói không rằng, bất ngờ kéo tay Chi Lan lên xem. Quả đúng như anh nghĩ, đầu ngón trỏ của cô bị kim đâm nhiều lần sưng vù, máu đã đông lại thành một đốm nhỏ đỏ thẫm. Bất giác Thế Huân nhớ lại mười đầu ngón tay bỏng lạnh của cô khi đắp bánh kem tuyết cho anh. Trong lòng không khỏi xót xa, cũng chẳng nỡ trách mắng Chi Lan.

“Giữ đôi tay này nguyên vẹn là món quà tốt nhất đối với anh.” Anh cúi đầu đặt lên vết thương một nụ hôn.

“Em không đau, ngược lại còn rất vui.” Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, “Công việc của anh rất nguy hiểm, mỗi lần anh đi xa em không an lòng. Vậy nên em muốn giữ cho em một loại tín ngưỡng. Mỗi ngày em sẽ gửi một lời khấn cầu vào tấm bùa, cầu mong người em yêu vạn sự bình an.”

Kể từ ngày Thế Huân chính thức ngồi vào ghế ông trùm Lâm Thượng, các băng đảng và nhiều thế lực đều để mắt tới anh, giai đoạn đầu ngồi trên ghế lớn là giai đoạn khó khăn nhất. Trong lòng cô luôn canh cánh lo sợ anh sẽ gặp nguy hiểm. Nhất là những ngày không thể bên nhau.

Lời của Chi Lan khiến Thế Huân buông bỏ mũ giáp, anh vươn tay nâng cằm cô lên, đầu cúi xuống kiếm tìm thứ ánh sáng tuyệt đẹp sâu trong đáy mắt. Đôi mắt nâu dưới đêm đen sáng ngời như tinh tú lấp lánh, được thấy ánh sáng nơi đáy mắt, nghe giọng cô nói mỗi ngày, đây là sự mãn nguyện lớn nhất trong anh. Thế Huân cúi đầu hôn lên cánh môi mềm, nụ hôn của anh nhẹ nhàng tràn đầy trân trọng.

“Anh sẽ giữ mạng để sống bạc đầu với em.”

“Anh hứa đi.”


“Anh hứa.”

Tia sáng như xé đôi màn đêm u tối lao thẳng lên không trung, đến một độ cao nhất định, nở bung thành ngàn tia sáng rực rỡ sắc màu, lung linh tỏa sáng rồi lại lụi tàn, cứ thế lặp đi lặp lại khiến cho tâm tư người ngắm xao động.

Hóa ra thế gian cũng có một loại ánh sáng thế này, rực rỡ trong vài phút ngắn ngủi rồi lại biến tan thành tro tàn. Song, loại ánh sáng chóng vánh như vậy lại khiến người ta nhớ mãi không quên. Pháo hoa mừng năm mới khiến Chi Lan ngẩn ngơ, hồn cô như lạc vào bữa tiệc ánh sáng trên bầu trời, ngẩn ngơ nhìn từng tràng đua nhau tỏa sáng.

Thế Huân ngồi bên cạnh cô, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng dịu đi mấy phần. Anh chăm chú ngắm pháo hoa phản chiếu trong mắt cô, đối với anh đây mới là loại ánh sáng đẹp nhất. Anh vén lọn tóc mai vương trên gò má cô, khẽ nói: “Chúc mừng năm mới.”

Năm đầu tiên anh cùng cô ngắm pháo hoa, mọi thứ cứ như một giấc mơ. Hai người chưa từng cách biệt âm dương, anh có thể ôm cô vào lòng, lặng lẽ ngắm nhìn cô ngắm pháo hoa.

Pháo hoa cuối cùng cũng vụt tắt, xác pháo bay đầy trời cuốn theo nuối tiếc của rất nhiều người. Chi Lan ngẩn người, cô cũng không phải ngoại lệ trước sự nuối tiếc này.

“Có thích pháo hoa không?” Anh hỏi.

Cô ngẩng đầu cười tươi: “Thích lắm.”

Câu trả lời của Chi Lan khiên anh hài lòng, Thế Huân cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Đó là pháo hoa dành cho tất cả mọi người.”

Đồng hồ trong dinh thự đồng loạt xoay về 0 giờ, chùm ánh sáng bay lên không trung bung nở thành vạn tia sáng lung linh. Chi Lan bất ngờ mở to mắt nhìn pháo hoa trước mắt, cô vội vàng bật dậy, từ sân thượng nhìn xuống đất. Người giúp việc xôn xao chăm pháo, từng tràng pháo hoa bay lên không trung nở rộ.

Thế Huân đứng dậy khập khiễng bước đến, anh ôm Chi Lan từ phía sau, cái ôm an toàn vững chãi có thể che chở cho suốt quãng đời dài. Giọng anh vang lên bên tai: “Đây là rực rỡ dành riêng cho em, tổng cộng mười chín lần.”

Mười chín lần nở hoa tương đương với số tuổi của cô hiện tại.


Chi Lan hạnh phúc suýt khóc, xoay người ôm chầm lấy anh. Đây là món quà năm mới dành riêng cho cô, chỉ có anh mới có thể nghĩ ra món quà bất ngờ như vậy. Thế Huân khô khan trong lời nói, nhưng anh luôn tìm cách hành động bù đắp cho cô.

Tình yêu là như thế. Là Chi Lan đặt hết niềm tin vào một loại tín ngưỡng cầu mong Thế Huân vạn sự bình an. Là Thế Huân dành tặng mười chín tia sáng rực rỡ nhất mừng tuổi mới cho Chi Lan. Đó là tình yêu họ tin tưởng nhất, nguyện dành tất cả cho đối phương.

Pháo hoa vụt tắt một lần nữa, để lại khoảng trời bình yên tĩnh lặng.

“Chi Lan.” Anh gọi.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Dạ?”

“Ngày mai đưa em về thăm ba mẹ xong, anh phải sang Mỹ một thời gian. Anh cần ổn định thế lực dưới vai trò ông trùm mới, Venn và cả nhà họ Huỳnh rút về Mỹ quấy phá công việc làm ăn. Anh phải săn mạng Venn.” Thế Huân mân mê mái tóc dài, nâng niu trong lòng bàn tay, “Anh để Tam ở lại bầu bạn cùng em, em có thể dọn về nhà họ Đặng ở một thời gian. Dinh thự có bác Nhân lo liệu rồi.”

“Khi nào anh sẽ về?” Cô vòng tay qua eo ôm anh.

“Vài tháng nữa, mỗi tối anh sẽ gọi cho em.”

Chi Lan biết vài tháng là khoảng thời gian nhanh nhất có thể, cô giấu nỗi buồn trong lòng, tiếp tục nói: “Chân của anh chưa khỏi hẳn.”

“Anh không còn sự lựa chọn nào khác.”

Chi Lan thở dài, vùi đầu vào lồng ngực anh: “Em sẽ đợi anh về.”

“Chi Lan ngoan.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận