Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Tây Đô.

Nhà họ Huỳnh.

Phòng bí mật.

Bốp!

Ly Brandy theo lực đạo lao thẳng vào trán Huỳnh Khang rồi rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Ngài Venn!” Huỳnh Mẫn Đạt gằn giọng gào lên.

Đầu óc Huỳnh Khang bắt đầu choáng váng, máu giữa vàng trán tuôn xuống như mưa. Một tay ôm trán, một tay chống đất, cắn chặt môi kìm nén cơn đau. Hắn trừng trừng mắt nhìn người đàn ông hiên ngang ngồi trên ghế, lại liếc mắt sang nhìn ba mình, ông ấy cũng đang quỳ. Không phải là tình nguyện mà là bị thuộc hạ của Venn ép quỳ.

Venn điềm tĩnh lấy chiếc ly khác, từ tốn rót Brandy nhấp một ngụm, mùi thơm từ hoa quả hòa quyện cùng gỗ sồi khiến đôi mày gã giãn ra. Gã xoay tròn chất lỏng sóng sánh màu hổ phách trong ly, màu nâu vàng trong trẻo tựa như đôi mắt cô gái hắn gặp trong khuôn viên. Đặt chiếc ly thủy tinh xuống bàn, Venn xoay nhẹ cổ.

“Thông minh lắm, học được cách chơi trên đầu tao rồi hả?”

Huỳnh Mẫn Đạt cắn răng, khóe miệng hơi nhếch lên nở ra nụ cười dị dạng: “Chỉ là hiểu lầm thôi, ngài nghe tôi giải thích đã.”

Venn bật cười, tay rót thêm một ít rượu.

“Hiểu lầm? Mày…” Gã bỏ lửng câu nói, ngón tay sạch sẽ chỉ về phía Huỳnh Khang, “Mày kiếm cô gái đó để làm gì?”

Huỳnh Khang chột dạ, hắn nói: “Vô tình gặp thôi.”

“Đánh chết mẹ nó cho tao!” Venn gắt lên, rất nhanh sau đó thuộc hạ của gã tràn vào bắt đầu từng trận đòn dã man.

“Thằng Khang chỉ vô tình gặp phải cô ta thôi! Cậu đánh nó làm con mẹ gì?” Huỳnh Mẫn Đạt trừng trừng mắt nhìn gã, nhìn Huỳnh Khang bị nện túi bụi, ruột gan lão quặn lên.


Lời của lão Đạt bị Venn bỏ ngoài tai, hắn vắt chéo chân, vui vẻ thưởng thức thanh âm đánh người, mãi đến lúc Huỳnh Khang thoi thóp trên đất, gã mới ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại.

“Cha con tụi mày có biết là…”

“Tụi mày đang chơi với ai không?”

Gã đảo mắt nhìn sắc mặt của lão Đạt, sau đó tiếp tục nói: “Tụi mày muốn Tây Đô vươn lên, tao rót tiền cho tụi mày, tận tâm hướng dẫn tụi mày cách kiếm tiền. Vậy mà tụi mày dám phản tao.”

Huỳnh Khang bán sống bán chết lăn lộn trên đất, miệng vẫn cố thều thào phân bua: “Ngài bình tĩnh, Tây Đô không hề phản ngài.”

“Ha ha ha ha.” Venn ôm nửa mặt, ngửa cổ cười khằng khặc, cười đến mức hai vai run lên bần bật. Gã đánh mắt nhìn thuộc hạ ngay bên cạnh, nghiêng đầu hỏi tên đó: “Mày thấy nó kể chuyện hài thế nào?”

Tên thuộc hạ cúi đầu kính trọng trả lời: “Hài lắm ạ.”

Venn gật gù hài lòng, phẩy tay: “Thưởng!”

“Cảm ơn ngài.”

Nụ cười trên môi Venn vụt tắt, hắn liếc mắt nhìn Huỳnh Khang, ánh mắt biến thái kì dị: “Sao câm mẹ nó rồi? Kể chuyện cười tiếp đi, tao đang vui.”

Huỳnh Khanh phát sợ ánh mắt quỷ quái của Venn, hắn né tránh, nhìn sang lão Đạt cầu cứu. Huỳnh Mẫn Đạt chơi với quỷ, giao kèo với quỷ, chỉ có lão mới nói chuyện với Venn ra hồn.

“Ngài bớt giận, nghe tôi nói vài lời rồi giận sau cũng được.”

“Nghe mày bịa lý do cho việc mày cài con gái mày câu dẫn thằng Huân, thằng con trai mày nối lại tình xưa với cô gái đó hả?”

“Fils de pute! Đạt ơi là Đạt, mày tham nó vừa thôi. Mày đang chơi trên đầu tao, lúc mày chơi mày có nghĩ tới hậu quả chưa? Mày vừa xài tiền tao, vừa leo lên người thằng Huân xin quyền lực của nó.”

Fils de pute: Thằng chó điếm (tiếng Pháp).


“Mon dieu! Cái trò này tao chơi muốn nhừ rồi.”

Mon dieu: Lạy chúa (tiếng Pháp).

Huỳnh Mẫn Đạt im bặt, đầu hơi cúi xuống, ông ta không hề chối.

“Mày muốn chia rẽ hai đứa kia, đẩy con gái mày ngồi lên ghế mợ cả, còn thằng Khang lừa lọc đàn bà, lấy tiền nhà họ Đặng nuôi gia tộc mày. Đạt ơi, mày khôn quá! Mày khôn lỏi mà mắt chó không chịu nhìn xa.”

“Muốn phủi sạch quan hệ với tao hả? Nghĩ ra cách bám thằng Huân ngon hơn rồi hả.”

Đột nhiên Huỳnh Mẫn Đạt đứng dậy, lão ta lấy trong túi quần ra một điếu thuốc. Thuộc hạ của Venn định xông lên kéo lão ta xuống, nhưng Venn ra hiệu ngừng, gã để lão Đạt thong dong rít một điếu cigarette.

Tay trái đút vào túi quần, tay phải kẹp điếu thuốc tỏa khói trắng, lão Đạt nheo mắt nghĩ ngợi đôi lúc, sau đó từ tốn kéo thêm một hơi rồi ngửa cổ lên trời nhả khói.

“Ngài biết hết rồi vậy thì bài ngửa thôi.”

Lão Đạt gảy nhẹ tàn thuốc, sau đó đưa đầu lọc lên môi kéo tiếp.

“Ngài nói Tây Đô theo ngài, sau này chỗ đứng đầu Lâm Thượng là của nhà họ Huỳnh.”

Huỳnh Mẫn Đạt tiến từng bước về phía Venn, đôi mắt già nua càng nheo hẹp hơn. Mãi đến khi chân lão cách ghế Venn ngồi chỉ vỏn vẹn ba bước, lão Đạt đút tay vào túi quần, lưng khom khom. Nụ cười cứng cỏi xuất hiện sau lớp khói thuốc dày đặc, lão ta chậm rãi nói: “Cái đêm ngài gặp Trần Nguyệt, ngài đã nói gì?”

Đôi mắt sâu có sự xáo động, Venn liếc mắt nhìn lão Đạt. Lần này đến lão cười khoái chí, đôi mắt đục ngầu híp lại tạo thành một đường cong cong. Huỳnh Mẫn Đạt vươn tay vỗ vỗ vào vai Venn.

“Để tôi nhắc lại cho ngài nhớ.”


“Ngài nói ngài có thể đưa Nam Đô vượt qua Tây Đô và Trung Đô, nhưng ngài chớ quên những gì đã giao kèo trước đó với tôi.”

“Hay, hay lắm!” Venn cười thích thú, gã vỗ tay bôm bốp như thể đang ngợi ca một tiết mục đặc sắc, cằm Venn hơi hất lên, gã nói: “Mày còn cho người theo dõi tao.”

Lão Đạt nhoẻn miệng cười, rảo bước quanh phòng một vòng, ông ta dừng lại trước mặt Huỳnh Khang, giương tay đỡ hắn. Huỳnh Khang lồm cồm bò dậy, cả người ê ẩm không còn chút sức. Thuộc hạ của Venn bắt đầu giương súng lên, nhưng Venn vẫn cứng rắn bảo ngừng.

Huỳnh Mẫn Đạt nghiêng mặt, lão ta nói: “Lúc đó tôi tin ngài như vậy, làm sao tôi có thể cho người theo dõi ngài?”

“Là Trần Nguyệt báo mộng cho tôi.”

Vào đêm thứ hai khi Trần Nguyệt chết, mail của Huỳnh Mẫn Đạt được gửi tới một đoạn ghi âm, nội dung là cuộc trò chuyện giữa Venn và Trần Nguyệt, lúc đó gã đang ra sức thuyết phục bà chủ Nam Đô.

Cái câu dìm Tây Đô và Trung Đô xuống để nâng Nam Đô lên vừa hay lại được thu vào hết. Vấn đề mà lão lăn tăn lúc này là ai đã gửi đoạn ghi âm đó cho lão, trong khi xác Trần Nguyệt đã cháy đen?

Tạm gác lại vấn đề này, lão Đạt biết Venn không đơn giản, nhưng lão không nghĩ Venn không sòng phẳng, dám hứa bừa giảm lợi ích Tây Đô. Nếu lợi ích nhà họ Huỳnh không được bảo toàn, hà cớ gì lão ta phải tiếp tục theo Venn. Huỳnh Mẫn Đạt xoay người nhìn Venn, giọng nói mang theo phần chất vấn: “Ngài định giải thích thế nào đây?”

Trái với suy nghĩ của lão Đạt, Venn thích thú cười to: “Ha ha ha, thú vị, rất thú vị.”

“Mày muốn nghe tao giải thích cái gì? Trong khi trí thông minh của cha con mày không đủ?”

Lão Đạt bị Venn chà đạp, bàn tay lão vô thức siết thành quyền, lão quắc mắt nhìn Venn.

“Ăn nói cho đàng hoàng.”

Nụ cười trên môi Venn vẫn nguyên vẹn, ngả người ra sau ghế hưởng thụ, tiếp tục nâng ly Brandy xoay tròn, xem nó như một trò tiêu khiển.

“Ban đầu tao với mày thỏa thuận, mục tiêu chung là hạ nhà họ Lê. Mục đích của tao là muốn nhà họ Lê diệt vong, hoàn thành tâm nguyện của Robert. Mục đích của mày là thay thế vị trí nhà họ Lê, cai quản Lâm Thượng, đúng chứ?”

“Đúng.” Lão Đạt nhún vai xác nhận.

“Để gây khó dễ cho thằng Huân, mày đã tốn tiền của, công sức thuyết phục Trung Đô. Nhưng cũng chỉ có hai vé, Trần Nguyệt là át chủ bài, mày cần bà ta.”

“Huỳnh Mẫn Đạt, mày sống trong hắc đạo bao lâu rồi? Đạo lý mua lòng người mày còn không hiểu? Trần Nguyệt ngả về phía Lê Tuấn, trung thành hơn chó, mày tính lấy một chút lợi ích cỏn con câu dẫn bà ta à?”


“Tao cho Trần Nguyệt quyền lực và lợi ích. Sau khi hoàn thành xong mục đích của tao, mày cũng không còn là bình phong nữa. Đến lúc đó tao trao lại cai quản Lâm Thượng cho mày, mày muốn giết Trần Nguyệt lúc nào chẳng được? Mày chỉ cần một cái cớ thôi mà? Tao thèm con mẹ gì cái Lâm Thượng này?”

Lão Đạt trầm ngâm, đúng là mục đích của Venn và lão khác nhau. Venn muốn báo thù, còn lão muốn quyền lực, suy cho cùng vẫn là diệt họ Lê. Lão chỉ dè chừng Venn nắm quyền trong tay, phút cuối trở mặt nhưng xem ra gã không ưa gì cái Lâm Thượng này. Song, gã chỉ là ôm hận nhiều năm mới quay về đây, báo thù Lê Tuấn, hoàn thành công việc dang dở của Thế Bình. Xong chuyện gã sẽ dứt áo ra đi, bây giờ Tây Đô trong vai trò hỗ trợ, sau này sẽ được giao lại Lâm Thượng.

Huỳnh Mẫn Đạt chắp tay sau lưng, bước qua bước lại nghĩ suy. Lão cùng Venn đã đi được nửa đường, bây giờ không thể trở mặt được nữa, tiền của phát triển Tây Đô là do Venn bơm vào, nhà họ Huỳnh năm lần bảy lượt đắc tội với Thế Huân. Nếu không dựa vào Venn, Tây Đô sập chắc, một mình lão không đấu lại hai thế lực là cậu cả và ngài Venn. Lão Đạt buộc phải dựa vào một trong hai, nhưng theo ngài Venn lão sẽ được làm chủ, còn theo cậu cả đời sau của nhà họ Huỳnh vẫn phải làm bề tôi. Bên nặng bên nhẹ quá rõ ràng. Muốn ăn đậm bắt buộc phải cược nhiều, phải biết liều, đạo lý sòng bạc này lão quá rõ.

“Đắc tội với ngài rồi.” Lão Đạt hít một hơi, sau đó hạ giọng.

Venn cười khẩy, rót rượu vào ly: “Hối lỗi là tốt, xem ra cũng còn thông minh.”

Ánh mắt Venn đột nhiên sắc lạnh, gã trừng mắt nhìn Huỳnh Mẫn Đạt, gằn giọng: “Nhưng chuyện mày làm, mày phải trả giá. Con gái mày vào tay thằng Huân, tao không cứu, sống chết do thằng Huân định đoạt. Đây là bài học của mày.”

“Nếu mày vì nó mà phản tao, tao diệt cả họ nhà mày. Cái mạng của Như Mai coi như lời cảnh cáo của tao.”

“Không được!” Huỳnh Khang gắt lên.

“Mày im đi!” Lão Đạt liếc mắt nhìn Huỳnh Khang, ra lệnh.

“Nó là con gái của ông đó, nó cũng vì ông mà bị thằng Huân đem đi. Ông để nó chết vậy hả?”

“Tao nói mày im!” Lão Đạt quát lên.

“Nó thích thằng Huân như vậy, thì để nó chết với thằng Huân đi.” Lão ta tiếp tục nói.

Huỳnh Khang tức giận toan xông tới sống chết với con ác quỷ đội lốt ba ruột này. Lão Đạt phẩy tay, lệnh cho thuộc hạ giữ Huỳnh Khang lại, hắn ta vẫy vùng, hai mắt long sòng sọc, hắn gầm lên: “Khốn nạn!”

“Khang! Mày đừng quên gái tao không thiếu, nhưng chính nó cầu xin tao cho nó làm. Hậu quả tự nó chịu.”

“Mẫn Đạt, ông sống thua một con chó!”

“Tao là vì cái gia tộc này.”

Huỳnh Khang cười khẩy, lại là vì cái gia tộc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận