Đêm khuya.
Bóng đêm phủ kín căn phòng sang trọng, ánh đèn ngủ mập mờ loe lói trong không gian tĩnh mịch vô hạn.
Lưng Chi Lan đáp trên giường đệm êm ái, mềm mại vô cùng. Vậy mà cô không hề cảm thấy dễ chịu chút nào đổi lại cơ thể cô cứng đờ y hệt một khúc gỗ biết đắp chăn. Cô len lén đánh mắt nhìn qua vị trí bên phải, người đàn ông anh tuấn không rõ đã ngủ hay chưa. Đây là lần đầu tiên ngủ cùng một giường với Thế Huân, Chi Lan không dám cựa quậy, sợ phá hỏng giấc ngủ của anh, cũng sợ bản thân mình lúng ta lúng túng sinh chuyện. Cô giữ hờ mép chăn, hai mắt nhìn lên trần nhà không rời.
Cô cứ như vậy được một lúc, đột nhiên người bên gối khẽ nhúc nhích, tấm đệm dưới lưng rung chuyển nhẹ. Nhanh như cắt cả thân thể nhỏ nhắn của Chi Lan bị một lực kéo đi, cơ thể mềm mại chạm vào vòm ngực rắn chắn, cánh tay cứng cáp gắt gao vòng qua eo cô siết chặt.
"Sao chưa ngủ nữa?" Giọng Thế Huân trầm thấp hòa cùng với hơi thở ấm áp phả vào tai cô. Anh có thói quen mở hàng cúc đầu khi mặc sơ mi ngủ vậy nên trước mắt là da thịt rắn rỏi, khỏe mạnh vô cùng. Mặt mũi Chi Lan bất giác đỏ lựng, bởi vì trong đầu cô vừa lóe lên một tia ý nghĩa không đứng đắn lắm. Giây phút này cô cảm thấy Thế Huân quyến rũ chết người.
May mắn thay căn phòng không đủ ánh sáng, dáng vẻ bất thường này không lọt vào mắt anh. Bờ môi mềm mại khẽ mấp máy: "Anh ngủ trước đi một lát em sẽ ngủ ngay."
Thân thể nhỏ nhắn lọt thỏm trong vòng tay cứng cáp, giọng Thế Huân đã hạ xuống một bậc không còn lạnh lẽo cứng nhắc như thường ngày.
"Giường này không thoải mái à? Vậy đổi cái khác."
"Không, không cần đổi đâu mà." Chi Lan vội vàng đáp, vấn đề không nằm ở cái giường này mà nằm ở anh.
Đôi mày kiếm nhíu lại trong màn đêm, không cần đổi giường chứng tỏ vấn đề không nằm ở đó. Vậy chỉ có thể là vấn đề nằm ở anh, Chi Lan không cảm thấy thoải mái khi cùng anh ngủ chung một giường. Thế Huân không vui, cánh tay vòng qua eo cô được thu về. Rất nhanh sau đó, Chi Lan cảm nhận được sóng lưng mình lành lạnh, cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm ập đến.
"Em có biết tại sao em cảm thấy không thoải mái không?"
Chi Lan rất muốn trả lời là em biết, nhưng gan cô không đủ lớn.
"Em không rõ."
Người bên gối đáp ngay: "Em ở thế bị động."
"Em không đoán được suy nghĩ của người bên cạnh, em không biết người đó hành động thế nào, bản thân em phải làm những gì. Vì thế em cảm thấy áp lực và không thoải mái."
Đúng, không sai một li. Đây chính là cảm giác của cô hiện tại, không đoán được anh là điều khiến cô không thoải mái, nơm nớp trong vô vàn suy nghĩ.
Chi Lan gật đầu đồng ý với lời Thế Huân.
Cánh tay Chi Lan đột nhiên bị nhấc lên, đặt thẳng vào eo anh, Thế Huân ấn chặt tay cô ở đó không cho cô có cơ hội rụt về.
"Nếu em ở thế chủ động sẽ khác."
"Người đó nằm trong tầm kiểm soát của em, không quan trọng người đó nghĩ cái gì. Chỉ cần em cảm thấy nguy hiểm, em có thể ghiền nát họ ngay tức khắc."
"Nếu anh động vào em, em có thể cào rách eo anh. Anh nằm trong tầm kiểm soát của em."
Tay Chi Lan vẫn giữ chặt eo Thế Huân, cô cảm thấy lời anh nói rất đúng, cô cảm thấy ngột ngạt vì cô ở thế bị động, cô là một con mồi. Nhưng khi cô trở thành thợ săn, cô không sợ một con dã thú nào cả.
Bàn tay Thế Huân dần dần rời khỏi tay cô, tay nhỏ vẫn giữ yên ở eo anh, điều đó khiến khóe môi anh bất giác cong lên bày tỏ sự thỏa mãn.
Chi Lan cất lời: "Em phải giữ như thế này trong bao lâu?"
"Cả đêm."
Chi Lan ôm eo Thế Huân cả đêm, cảm giác ngột ngạc không thoải mái đã vơi đi quá nửa. Có điều... cô lại cảm thấy dường như bản thân đang... bị anh thao túng tâm lý thì phải.
***
Một đêm bình lặng trôi qua.
Đội ngũ bốn người bao gồm Thế Huân, Chi Lan, Nhất và Tam di chuyển xuống tầng 7 khách sạn Crown Jewel. Thế Huân khảo sát con bạc đến đánh cược một lần nữa, khác với lần đảo mắt nhìn sơ một lượt như hôm qua. Hôm nay anh nhìn rất kỹ, sắc mặt vãi không cảm xúc như cũ. Nhất và Thế Huân trao đổi với nhau liên tục, Tam lui về sau đi song song Chi Lan, nhiệm vụ của cô ấy là để mắt đến cô.
Phát Lai cuối cùng cũng đến, ông ta trông thấy Thế Huân xuất hiện ở đây, gương mặt vẫn bình thản như cũ tựa như chẳng có chuyên gì.
"Cậu cả xuống đúng lúc quá, năm phút nữa đến khung giờ mời rượu con bạc rồi."
"Ừ." Anh đáp gọn.
11 giờ trưa tầng casino của Crown Jewel sẽ mời rượu khách đánh bạc. Mục đích của dịch vụ mời rượu miễn phí này là để giữ chân khách hàng và tăng doanh thu bán rượu.
Trong lúc Thế Huân và Phát Lai trò chuyện đôi câu, Chi Lan đảo mắt nhìn quanh một vòng, khách đến chơi bạc rất đông, lứa tuổi và giới tính nào cũng có, mọi người chơi rất hăng. Thông báo mời rượu vang lên, hai hàng nhân viên ăn vận lịch sự bê rượu vào trong, bất cứ ai xuất hiện ở đây đều được nhân viên mời một ly Brandy. Dần dần trên tay mỗi người xuất hiện, chiếc cốc đựng thứ nước màu hổ phách sóng sánh bên trong. Mọi người rất hài lòng khi được phục vụ thế này.
Phát Lai quay đầu nói với Thế Huân: "Nhờ dịch vụ này mà khách ưu tiên chọn Crown Jewel hơn những sòng bạc khác."
Khóe môi anh kéo thành một đường cong, "Vậy sao?"
Phát Lai cười tươi, nói: "Nhờ cậu cả sáng suốt."
Thế Huân không đáp, anh liếc mắt nhìn Nhất một cái, sau đó phóng tầm mắt ra xa hơn nhìn quanh một vòng sảnh bạc. Ở vài vị trí cố định có người tay cầm ly rượu xoay đều, đá lẫn chất lỏng bên trong bị cuốn theo nhịp tay, xoay liên tục theo xoáy nước tròn.
Anh quay đầu nhìn Nhất, mày trái nhướng lên một chút. Nhất nhanh chóng hiểu ý, lẩn vào trong đám đông làm nhiệm vụ. Nhìn thấy Nhất rời đi, anh thu lại ánh mắt, thong thả đút tay phải vào trong túi quần.
Phát Lai nâng ly Brandy trên tay, ông ta bước lên phía trước hướng ly rượu về phía Thế Huân.
"Cậu cả, mời cậu một ly."
Thế Huân thay đổi ánh mắt, anh bước lên phía trước áp sát người Phát Lai, tay phải rút ra khỏi túi quần. Hai mắt ông ta mở to nhìn Thế Huân, sở dĩ Phát Lai ngạc nhiên như vậy là vì phần bụng bia trương lên có một thứ lạnh như băng chĩa vào, chỉ cần động tác kéo còi nhẹ nhàng, bụng Phát Lai sẽ thủng một lỗ, cơ hội tiếp tục nhìn thấy ánh sáng quay trở về không.
"Lên tầng 15."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...