Ánh Dương Của Lãng


Sau khi đi dạo xong, Cố Lãng về nhà để Tiểu Cầu nằm ở phòng khách ngủ còn anh thì đi vào trong phòng.

Anh ngồi xuống ghế, cầm lấy điện thoại lên rồi vào nhóm chat của bệnh viện thấy mọi người đang trò chuyện về cuối tuần này.
Anh nhắn một tin vào nhóm: [ Cuối tuần này tôi sẽ đi cắm trại cùng mọi người.

Tôi còn dẫn theo một người bạn đi cùng, không biết mọi người có ý kiến gì không?]
Trong đoạn chat im lặng một lúc vì tin nhắn của anh, lát sau họ đều đồng loạt nói: [ Tất nhiên là được rồi.]
[ Bọn tôi không có ý kiến gì, thêm người thêm vui thôi.]
[ Đúng đúng vậy, anh muốn dẫn ai đi cùng đều được.]
[…]
Còn những tin nhắn phía sau nhưng anh không đọc tiếp, anh thoát đoạn chat thì tin nhắn của Cảnh Bằng gửi tới: [ Không phải cậu nói là cuối tuần này sẽ không đi cắm trại sao? Bây giờ còn đổi ý đồng ý đi, lại dẫn thêm người bạn.

Người đó tôi có quen không?]
[ Tới lúc đó gặp thì cậu sẽ biết.

]
Cảnh Bằng: [ Cậu làm tôi tò mò quá.

Mau nói là ai đi.

]
Anh tắt điện thoại rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, bước ra bên ngoài đưa tay tắt đèn rồi đi lên giường nằm xuống.

Sáng sớm ngày cuối tuần ở bên trong phòng, Tiêu Lạc đứng trước gương đưa tay chỉnh lại trang phục đang mặc.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun trắng phối với quần yếm jean xanh, mái tóc dài được thả ra.

Cô cầm lấy máy sấy uốn nhẹ tóc, lấy son môi thoa lên môi rồi cầm lấy balo được để trên giường đeo lên lưng.
Cô mở cửa phòng đi ra rồi đi đến chỗ huyền quan thay đôi giày vào.


Sau khi sửa soạn xong cô mở cửa bước ra thì nhìn thấy Cố Lãng đang đứng trước cửa nhà đối diện, khoanh tay nhìn cô.

Hôm nay anh mặc áo thun màu xám phối với quần đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác màu kem.
Cô đóng cửa lại, mỉm cười nhìn anh: “Sáng tốt lành.

Anh đợi tôi có lâu lắm không?”
Anh đứng thẳng người dậy đi đến chỗ cô: “Không có, tôi mới ra đây một lát thôi là cô đã ra.

Chúng ta mau đi thôi, mọi người đang đợi.”
“Được được.” Hai người đi đến thang máy bước vào bên trong, nhấn xuống bãi đỗ xe.
Một lát sau hai người cũng đến bệnh viện Cố An nơi mà mọi người hẹn gặp.

Hai người từ trong bãi đỗ xe đi ra sân bên ngoài nhìn thấy mọi người đang trò chuyện vui vẻ.

Tiêu Lạc đưa mắt tìm kiếm nhìn thấy Sở Nguyệt đang nói chuyện cười đùa với Cảnh Bằng.
Anh đứng ở bên cạnh nói: “Đi đến chỗ bọn họ thôi.”
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì thấy Cố Lãng đi đến, bên cạnh còn có một cô gái đi cùng khiến mọi người bất ngờ không kém.
Sở Nguyệt thấy cô thì cũng bất ngờ, nhanh chóng chạy lại chỗ cô: “Lạc Lạc, cậu hôm nay cũng đi cắm trại cùng bọn mình hả?”
Cô quay sang nhìn cô ấy, nở nụ cười gật đầu: “Đúng vậy, mình được bác sĩ Cố dẫn đến đi cùng.

Dạo này mình đang bị bí ý tưởng thiết kế nên muốn đi ra ngoài thư giãn đầu óc một chút.”
Sở Nguyệt nghe xong thì ghé vào tai cô nói nhỏ: “Nhưng mà cậu đi cùng với bác sĩ Cố như vậy thì sẽ có nhiều cô gái để ý đến cậu lắm.”
Nghe Sở Nguyệt nói vậy, cô quay sang đưa mắt nhìn mọi người thì thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn về phía cô, tò mò, kinh ngạc xen lẫn sự ganh tị.
Cố Lãng làm như không thấy những ánh mắt đó, nhìn thẳng mọi người nói: “Được rồi, tôi giới thiệu một chút.

Đây là bạn tôi, cô ấy tên là Tiêu Lạc.

Hôm nay cô ấy sẽ đi cắm trại cùng với chúng ta.”

Cảnh Bằng đưa tay lên vỗ, đi đến chỗ anh, cười nói: “Hoan nghênh cô Tiêu đi cùng buổi cắm trại với chúng ta.

Cô Tiêu, cô còn nhớ tôi chứ? Chúng ta từng gặp qua nhau rồi.”
Cô gật đầu nhìn anh ta: “Tôi còn nhớ, anh là bác sĩ Cảnh là bạn của Cố Lãng.

Từng gặp qua anh rồi.”
Cảnh Bằng nghe vậy thì cười cười, ghé gần cô nói nhỏ: “Không ngờ người mà Cố Lãng dẫn đi cùng là cô Tiêu, làm cho tôi có chút bất ngờ đấy.”
Cố Lãng đưa tay vỗ lên vai anh ta, Cảnh Bằng thấy vậy thì nhanh chóng đứng thẳng người dậy cười cười, chạy lại chỗ mọi người, nói: “Mọi người mau lên xe thôi, không còn sớm nữa.”
Mọi người lúc này mới di chuyển lên xe, Sở Nguyệt khoác tay cô cười nói: “Lạc Lạc, chúng ta lên xe thôi.”
Tiêu Lạc quay sang nhìn anh và Cảnh Bằng, bốn người lần lượt lên xe.

Trên xe còn trống 4 ghế ở phía đầu, cô định cùng với Sở Nguyệt ngồi ở băng ghế thứ hai.

Nhưng chưa kịp di chuyển thì phía sau truyền đến giọng của anh: “Tiêu Lạc, cô ngồi vị trí ghế đầu cùng với tôi.

Ghế thứ hai cứ để cho Cảnh Bằng và cô Sở ngồi cùng.”
“Như vậy có ổn không?”
Cảnh Bằng đứng bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy đó, như vậy có ổn không? Cậu rõ ràng biết giữa tôi và Sở Nguyệt này có ưa nhau đâu, sau lại phải bắt ngồi cùng.”
Anh mặc kệ Cảnh Bằng đang bất mãn bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô là người tôi dẫn đến nên cô ngồi cùng tôi là đúng rồi.

Còn Cảnh Bằng, không phải cậu nói cậu và cô Sở khó mà hòa hợp, không ưa gì nhau sao, vậy vừa hay hai người ngồi với nhau để làm hòa.”
Cảnh Bằng nghe vậy thì nghẹn họng, quay sang nhìn Sở Nguyệt đang mặt nhăn mày nhó nhìn anh ta, tức nhiên là không chịu ngồi cùng nhưng anh đã nói như vậy thì cũng đành chấp nhận.
Tiêu Lạc nghe thấy anh nói cũng có lý nên đi vào ghế đầu ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Sau khi tài xế thấy mọi người đã ngồi ổn định thì bắt đầu lái xe rời đi.
Cố Lãng thấy ánh nắng chiếu qua cửa sổ hắt lên gương mặt cô, anh đưa tay sang tháo rèm cửa sổ xuống, hỏi: “Có nắng lắm không?”
Cô nhìn thấy rèm cửa được để xuống thì lắc đầu: “Không có nắng lắm.”
Anh để ba lô đang đeo ra trước, mở ra lấy một cái nón rồi quay sang đội lên cho cô.


Cô đang ngồi nghịch điện thoại thì cảm thấy trên đầu có gì đó đội lên, cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh: “Đây là?”
Anh cúi xuống nhìn cô: “Ánh nắng vẫn chiếu vào được, nên cô đội nón của tôi vào đi cho đỡ nắng.”
Cô đưa tay sờ lên chiếc nón đang đội, trái tim của cô đập có chút nhanh, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Tuy giọng cô nhỏ nhưng đủ để anh nghe thấy, anh ngồi thẳng người lại, nói: “Không có gì đâu.”
Cô thu hồi tầm mắt, để tay xuống đặt trên chân, khóe môi giương lên nụ cười nhẹ, hai gò má có chút ửng đỏ nhưng do được nón che khuất nên nếu như cô không ngẩng mặt lên thì sẽ khó mà phát hiện lên được.
Ở chỗ hai người yên bình bao nhiêu thì chỗ Cảnh Bằng lại chí chóe ồn ào bấy nhiêu.

Sở Nguyệt từ trong ba lô lấy ra một hộp bánh, cô mở hộp bánh ra đưa tay cầm lấy một cái bánh.

Cảnh Bằng ngồi bên cạnh nói: “Này nấm lùn, có đem theo bánh ngon sao không mời tôi?”
Sở Nguyệt bỏ bánh vào miệng ăn, quay sang trừng mắt nhìn anh: “Ai mà thèm mời anh ăn cùng? Mà anh mới là nấm lùn đấy, ngồi chung với anh đúng là một cực hình.”
Cảnh Bằng nghe vậy thì đưa tay sang với vào hộp bánh của cô: “Cô ngồi chung với tôi phải xem đó như là một phần thưởng.

Cô không mời thì tôi tự lấy mà ăn.”
“Nè, ai cho anh lấy hả?” Cô đưa tay đánh lên tay anh khiến anh la lên oai oái rút tay về, nhưng trên tay anh vẫn cầm được vài cái bánh.

Anh lè lưỡi nhìn cô, rồi bỏ bánh vào miệng ăn.

Cô cầm bánh bỏ vào miệng ăn không thèm để ý đến anh.
Cố Lãng ngồi cầm lấy quyển sách ra đọc, thi thoảng cũng đưa mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh.

Lát sau anh thấy Tiêu Lạc ngủ gật, đầu sắp đụng vào cửa sổ nên anh nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy để đầu cô đụng lên tay anh.

Anh thấy cô không tỉnh giấc thì mới thở phào, di chuyển đầu cô từ từ gối lên vai anh.
Sau khi giúp cô thoải mái với vị trí ngủ thì anh mới cầm quyển sách lên đọc tiếp.

Sở Nguyệt ngồi ở ghế sau lúc này chồm lên, trên tay còn cầm hộp bánh, nói: “Lạc-”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: “Cô ấy ngủ rồi.”
“À à, vậy tôi không làm phiền nữa.” Sở Nguyệt ôm hộp bánh ngồi yên lại chỗ ngồi, nhớ lại cảnh Tiêu Lạc dựa đầu vào vai Cố Lãng khiến cho cô cảm thấy có chút không bình thường, trên đầu còn đội một chiếc nón mà cô trước giờ không biết Tiêu Lạc thích đội những nón như thế bao giờ.
Ngồi hơn khoảng hai tiếng thì cuối cùng xe cũng đã đến khu cắm trại, mọi người cũng lần lượt xuống xe.

Cố Lãng khép quyển sách lại để vào ba lô, quay sang thấy Tiêu Lạc vẫn còn ngủ say trên vai anh.


Anh gọi: “Tiêu Lạc, mau dậy thôi.

Đã đến chỗ cắm trại rồi.”
Có vẻ là do khá ồn và kèm theo giọng gọi của anh nên cô không thể ngủ thêm nữa.

Cô nhíu mày mở mắt ra, nhìn xung quanh thấy trên xe mọi người đang lần lượt đi xuống còn cô thì đang gối đầu lên vai anh.
Gối đầu lên vai anh? Cô nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, cúi xuống nhìn vai áo anh, đưa tay sờ lên khóe miệng, cười cười, nói: “Ngại quá, tôi…tôi ngủ quên lúc nào không hay.”
Nhìn phản ứng bối rối của cô làm cho anh có chút buồn cười: “Không sao, bây giờ chúng ta mau đi xuống thôi.”
Anh nói rồi cầm ba lô lên đứng dậy bước xuống xe.

Cô thấy khóe miệng mình không chảy nước dãi khi ngủ thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ chảy rồi dính lên vai áo anh thế thì lúc đó xấu hổ chết mất.

Cô nhanh chóng đeo ba lô lên lưng rồi đi theo sau anh bước xuống xe.
Nơi cắm trại lần này do nhóm các anh chọn khá rộng rãi và thoáng mát.

Cô thấy anh đi đến chỗ mọi người phụ giúp dựng lều, cô chạy đến chỗ Sở Nguyệt, hỏi: “Nãy giờ cậu ngồi cùng với bác sĩ Cảnh có được không?”
Sở Nguyệt quay sang nhìn cô, thở dài: “Ngồi cùng với anh ta như một cực hình.

Nhưng mà lúc này cậu dựa đầu vào vai bác sĩ Cố trông tình cảm lắm luôn, mình có chụp ảnh lại này.”
Cô nghe thế thì tò mò, hỏi: “Đâu đâu?”
Sở Nguyệt lấy điện thoại từ trong túi ra, mở ảnh chụp lúc nãy ra đưa sang cho cô xem.

Bên trong tấm ảnh là lúc cô đang dựa đầu vào vai của anh ngủ say, ánh nắng chiếu vào hắt lên gương mặt cô chút ít, anh thì lấy quyển sách che lại.

Cô nhìn vào đúng là cảm thấy có chút lãng mạn và tình cảm.

Cô nhìn cô ấy nói: “Vậy cậu mau gửi ảnh này cho mình đi.”
Sở Nguyệt lấy lại điện thoại, gật đầu: “Để mình gửi cho cậu.

Rồi đó.”
Lúc này có một giọng nữ phía sau truyền đến, nói: “Hai cô cũng sang giúp một tay đi, bên chúng tôi đang thiếu người chuẩn bị.”
“Được, chúng tôi qua ngay đây.”
Nói rồi cô và Sở Nguyệt sang chỗ bọn họ phụ giúp một tay còn Cố Lãng và mấy người nam ở trong nhóm thì dựng lều và nhặt củi đem về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui